* UYỂN LINH VIỆN*
Đã vào nửa đêm, Uyển Linh viện một mảng căng thẳng không ngừng, Thẩm Gia Mẫn sốt cao không giảm, lại có triệu chứng mê sảng khiến Thẩm Vĩnh Hằng vô cùng lo lắng, ... Tiêu thị lo lắng cho Thẩm Gia Mẫn nên luôn túc trực bên giường bệnh của nàng không lúc nào rời, Thẩm Gia Ngạn cũng không khác hơn là bao, khuôn mặt tiểu hài tử đã sớm lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng cùng cùng mẫu thân chăm sóc muội muội. Tiêu thị thấy vậy khuyên nhủ hắn nên về phòng nghỉ ngơi nhưng hắn nhất quyết cũng không muốn rời đi...
Muội muội thành ra như vậy cũng một phần là lỗi của hắn, nếu lúc đó hắn đến sớm hơn một chút, nàng có phải hay không sẽ không nằm liệt giường sốt cao như vậy... lại nói, khi thấy thân thể muội muội chìm trong dòng nước lạnh băng của hồ liên trì, hắn chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó không biết phải làm gì, nếu không phải nhờ có Vy Vy muội muội, hắn có thể đã mất đi người Mẫn nhi, hắn đã từng hứa với mẫu thân sẽ bảo hộ muội muội thật tốt, vậy mà khi muội muội đang đứng giữa ranh giới của sinh tử hắn đã không thể thực hiện được lời hứa đó, giờ đây muội muội hắn đã được cứu, hắn không thể như vậy trơ mắt nhìn muội muội của hắn chết, muội muội này của hắn nhỏ bé yếu ớt mỏng manh như vậy, vậy mà lâu nay hắn không hề hay biết, có phải hay không hắn quá vô tâm với muội muội, để cho đến cả một a hoàn nhỏ bé cũng có thể khi dễ nàng, đôi mắt Thẩm Gia Ngạn chứa bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp nhìn muội muội thân thể nhỏ bé yếu ớt vì nhiễm phong hàn mà càng đáng thương hơn, hắn tự nhủ với lòng sau này sẽ bảo hộ nàng thật tốt, tuyệt không để bất kì cứ ai có cơ hội làm tổn thương đến muội muội của hắn thêm lần nào nữa... nhưng... hắn còn cơ hội không. Tay Thẩm Gia Ngạn nắm chặt đến nổi nổi đầy gân xanh nhưng chính hắn cũng không hay biết...
Tiêu thị nhìn Thẩm Gia Ngạn tự trách như vậy cảm thấy thật đau lòng, nàng đã nhiều lần nói đó không phải lỗi của Ngạn nhi, nhưng Ngạn nhi lại không nghĩ như vậy, tận mắt chứng kiến muội muội của mình đứng giữa sự sống và cái chết như vậy lại không đau lòng được sao, huống hồ hai đứa lại là hai hài tử do chính nàng sinh ra, sao có thể thấy chúng đau chịu đau khổ như vậy, thật làm cho nàng không thể nào yên lòng được...
-
***************************************************************************
* TƯỜNG VY VIỆN*
Không khí trong Tường Vy viện cũng không kém hơn Uyển Linh Viện bao nhiêu, Thẩm Gia Vy tuy có sức khỏe tốt nhưng vì ngâm nước lạnh trong hồ liên trì nên cũng bị nhiễm phong hàn, Âu Dương Kỳ cả đêm không ngủ, luôn đứng bên cạnh giường tay khăn giúp nàng giảm cơn sốt, cũng may thường ngày nàng thân thể tốt cơn sốt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng hắn thật không hiểu, nếu nàng không muốn cho mọi người trong phủ biết nàng bị bệnh thì hắn có thể giúp nàng ra ngoài tìm một đại phu khác nhưng nàng dù trước khi ngất đi cũng luôn miệng dặn hắn không được mời đại phu, đến cuối cùng là vì sao nàng không muốn mời đại phu, tại sao... hắn thật sự muốn hỏi nàng, nhưng khi nhìn đến tình trạng nàng như vậy hắn lại quyết định giữ im lặng, hắn hy vọng đến một ngày nàng sẽ nói cho hắn biết...
Nhưng không biết hắn có chờ được đến ngày đó hay không, hắn phải đến quân doanh với Hiên Viên Dật, nhưng tình trạng nàng như vậy khiến hắn thật không yên tâm để nàng ở lại một mình như vậy, qua một thời gian ở đây hắn không thấy nàng có bất cứ một a hoàn hay bà tử gì, vậy khi hắn đi thì ai sẽ chăm sóc cho nàng đây... hắn đã quyết định đến quân doanh luyện tập để trở nên cường đại nhưng bây giờ hắn lại phân vân như vậy... không được... nàng đã từng nói, chỉ có trở nên cường đại hắn mới có thể làm những điều mà hắn muốn... hắn muốn bảo hộ nàng, không muốn để bất cứ ai có thể làm tổn thương nàng, bảo hộ nàng giống như lúc đó... nàng đã bảo hộ hắn...
Hắn bước thật nhẹ đến bên cạnh giường ngồi xuống, cánh tay nhỏ bé đưa lên đặt trên trán của nàng, thật nóng... hắn đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng đầy hàm ý, hắn cuối xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng, khuôn mặt tiểu hài tử đỏ lên, nàng như cảm nhận được gì đó khẽ cựa mình, hắn như một con mèo vụng trộm bị bắt quả tang đứng bật dậy lùi lại vài bước, khi thấy nàng không cử động nữa mới thở phào nhẹ nhõm... trong lúc vô tri vô thức hắn đã làm ra hành động mà hắn không thể nào hiểu nổi, hắn chỉ biết rằng hắn muốn một cái gì đó như ấn kí, như một lời hứa hắn sẽ bảo hộ nàng, bảo hộ nàng bằng cả sinh mệnh của hắn....
-
***********************************************************************
-
Đã vào nửa đêm, Uyển Linh viện một mảng căng thẳng không ngừng, Thẩm Gia Mẫn sốt cao không giảm, lại có triệu chứng mê sảng khiến Thẩm Vĩnh Hằng vô cùng lo lắng, ... Tiêu thị lo lắng cho Thẩm Gia Mẫn nên luôn túc trực bên giường bệnh của nàng không lúc nào rời, Thẩm Gia Ngạn cũng không khác hơn là bao, khuôn mặt tiểu hài tử đã sớm lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng cùng cùng mẫu thân chăm sóc muội muội. Tiêu thị thấy vậy khuyên nhủ hắn nên về phòng nghỉ ngơi nhưng hắn nhất quyết cũng không muốn rời đi...
Muội muội thành ra như vậy cũng một phần là lỗi của hắn, nếu lúc đó hắn đến sớm hơn một chút, nàng có phải hay không sẽ không nằm liệt giường sốt cao như vậy... lại nói, khi thấy thân thể muội muội chìm trong dòng nước lạnh băng của hồ liên trì, hắn chỉ biết ngây ngốc đứng ở đó không biết phải làm gì, nếu không phải nhờ có Vy Vy muội muội, hắn có thể đã mất đi người Mẫn nhi, hắn đã từng hứa với mẫu thân sẽ bảo hộ muội muội thật tốt, vậy mà khi muội muội đang đứng giữa ranh giới của sinh tử hắn đã không thể thực hiện được lời hứa đó, giờ đây muội muội hắn đã được cứu, hắn không thể như vậy trơ mắt nhìn muội muội của hắn chết, muội muội này của hắn nhỏ bé yếu ớt mỏng manh như vậy, vậy mà lâu nay hắn không hề hay biết, có phải hay không hắn quá vô tâm với muội muội, để cho đến cả một a hoàn nhỏ bé cũng có thể khi dễ nàng, đôi mắt Thẩm Gia Ngạn chứa bao nhiêu cảm xúc hỗn tạp nhìn muội muội thân thể nhỏ bé yếu ớt vì nhiễm phong hàn mà càng đáng thương hơn, hắn tự nhủ với lòng sau này sẽ bảo hộ nàng thật tốt, tuyệt không để bất kì cứ ai có cơ hội làm tổn thương đến muội muội của hắn thêm lần nào nữa... nhưng... hắn còn cơ hội không. Tay Thẩm Gia Ngạn nắm chặt đến nổi nổi đầy gân xanh nhưng chính hắn cũng không hay biết...
Tiêu thị nhìn Thẩm Gia Ngạn tự trách như vậy cảm thấy thật đau lòng, nàng đã nhiều lần nói đó không phải lỗi của Ngạn nhi, nhưng Ngạn nhi lại không nghĩ như vậy, tận mắt chứng kiến muội muội của mình đứng giữa sự sống và cái chết như vậy lại không đau lòng được sao, huống hồ hai đứa lại là hai hài tử do chính nàng sinh ra, sao có thể thấy chúng đau chịu đau khổ như vậy, thật làm cho nàng không thể nào yên lòng được...
-
***************************************************************************
* TƯỜNG VY VIỆN*
Không khí trong Tường Vy viện cũng không kém hơn Uyển Linh Viện bao nhiêu, Thẩm Gia Vy tuy có sức khỏe tốt nhưng vì ngâm nước lạnh trong hồ liên trì nên cũng bị nhiễm phong hàn, Âu Dương Kỳ cả đêm không ngủ, luôn đứng bên cạnh giường tay khăn giúp nàng giảm cơn sốt, cũng may thường ngày nàng thân thể tốt cơn sốt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng hắn thật không hiểu, nếu nàng không muốn cho mọi người trong phủ biết nàng bị bệnh thì hắn có thể giúp nàng ra ngoài tìm một đại phu khác nhưng nàng dù trước khi ngất đi cũng luôn miệng dặn hắn không được mời đại phu, đến cuối cùng là vì sao nàng không muốn mời đại phu, tại sao... hắn thật sự muốn hỏi nàng, nhưng khi nhìn đến tình trạng nàng như vậy hắn lại quyết định giữ im lặng, hắn hy vọng đến một ngày nàng sẽ nói cho hắn biết...
Nhưng không biết hắn có chờ được đến ngày đó hay không, hắn phải đến quân doanh với Hiên Viên Dật, nhưng tình trạng nàng như vậy khiến hắn thật không yên tâm để nàng ở lại một mình như vậy, qua một thời gian ở đây hắn không thấy nàng có bất cứ một a hoàn hay bà tử gì, vậy khi hắn đi thì ai sẽ chăm sóc cho nàng đây... hắn đã quyết định đến quân doanh luyện tập để trở nên cường đại nhưng bây giờ hắn lại phân vân như vậy... không được... nàng đã từng nói, chỉ có trở nên cường đại hắn mới có thể làm những điều mà hắn muốn... hắn muốn bảo hộ nàng, không muốn để bất cứ ai có thể làm tổn thương nàng, bảo hộ nàng giống như lúc đó... nàng đã bảo hộ hắn...
Hắn bước thật nhẹ đến bên cạnh giường ngồi xuống, cánh tay nhỏ bé đưa lên đặt trên trán của nàng, thật nóng... hắn đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười rất nhẹ nhưng đầy hàm ý, hắn cuối xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng, khuôn mặt tiểu hài tử đỏ lên, nàng như cảm nhận được gì đó khẽ cựa mình, hắn như một con mèo vụng trộm bị bắt quả tang đứng bật dậy lùi lại vài bước, khi thấy nàng không cử động nữa mới thở phào nhẹ nhõm... trong lúc vô tri vô thức hắn đã làm ra hành động mà hắn không thể nào hiểu nổi, hắn chỉ biết rằng hắn muốn một cái gì đó như ấn kí, như một lời hứa hắn sẽ bảo hộ nàng, bảo hộ nàng bằng cả sinh mệnh của hắn....
-
***********************************************************************
-
/35
|