Nữ Chủ Xinh Đẹp , Chạy Trốn Cuộc Hôn Nhân (Sắc)

CHƯƠNG 9 .2

/474


Ninh Tri động đậy thân thể, hướng tới gần hắn, đầu ngón tay lại ngoéo hắn một cái, đầu cô tiến đến bên tai hắn, ôn nhu nói  “Anh đừng tức giận, anh thích màu sắc sặc sỡ, ngày mai em sẽ đưa anh đi mua thật nhiều quần lót màu sắc sặc sỡ có nhiều hoa văn xinh đẹp.”

 

Cô dỗ hắn, “Anh mặc ở bên trong, ai cũng không cho xem.”

 

Lục Tuyệt mở to mắt, ánh mắt hắn hơi chuyển, “Quần lót cho em xem.”

 

Nghĩ đến nơi nào đó phía dưới của hắn, mặt Ninh Tri nóng lên, cô nhanh chóng dịch dịch cơ thể ra xa hắn, “Em không xem ”

 

Bóng đêm bao trùm.

 

Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ của Lục Tuyệt, Ninh Tri mở to mắt.

 

Hôm nay, cô lấy được năm cái mặt trời nhỏ, hai cái đã đổi lấy 2% hào quang, còn dư lại ba cái mặt trời nhỏ, cô tính toán đi cứu Lục Tuyệt.

 

Ninh Tri liên hệ Bá Vương, đem ba mặt trời nhỏ đưa cho nó, “Sau khi đi qua, có phải tôi vẫn sẽ không liên hệ được với cậu nữa có đúng không?”

 

Bá Vương    đúng. 

 

Ninh Tri  “Sau khi tôi cứu Lục Tuyệt liền sẽ tự động bị đưa về?”

 

Nói như vậy, cô phải làm tốt chuẩn bị tâm lý, ít nhất trước khi cô rời đi sẽ nói tạm biệt với tiểu Lục Tuyệt một chút, lần trước cô rời đi vội vàng, còn không kịp hôn hôn khuôn mặt nhỏ của nhóc.

 

Bá Vương    chủ nhân thực thông minh. 

 

Ninh Tri đại khái đã hiểu rõ, “Được rồi, cậu đưa tôi đi qua đi.” Dù sao trở về cứu Lục Tuyệt cũng giống như đang nằm trong mơ vậy, thời gian ở trong mơ rất dài mà khi tỉnh lại cô lại phát hiện mới trôi qua không đến mười phút.

 

  

 

Trước mắt có chút ánh sáng, Ninh Tri mở to mắt, cô phát hiện mình xuất hiện ở trong hoa viên Lục gia.

 

Ninh Tri cúi đầu nhìn đôi chân trần trụi của mình, hai chân tuyết trắng lại tinh xảo trực tiếp đạp lên mặt đất, không dính một chút tro bụi nào.

 

Cũng không biết lần sau khi cô đi giày, lúc quay về đây trên chân cô có đeo giày hay không.

 

Đi dưới ánh mặt trời, Ninh Tri thấy màu da trên tay mình trắng đến sáng lên, cô nhịn không được sờ sờ mặt mình, xúc cảm non mịn bóng loáng làm cô yêu thích không buông tay.

 

Vẻ mỹ mạo của cô đã khôi phục trở lại.

 

Tâm tình Ninh Tri sung sướng, cô chuẩn bị đi tìm tiểu Lục Tuyệt.

 

Mà lúc này, cô thấy mẹ Lục ăn mặc tinh xảo đi ra từ trong phòng, quản gia đã cho người chuẩn bị xe, hôm nay là cuối tuần, bà ấy cần phải tham gia một buổi tụ hội.

 

Mẹ Lục đi qua bên cạnh Ninh Tri.

 

Không thể không nói, lúc mẹ Lục còn trẻ quả thật mà một đại mỹ nhân minh diễm.

 

Nhìn mẹ Lục đi xa, Ninh Tri thu hồi ánh mắt, cô chờ mong nhìn thấy tiểu Lục Tuyệt, cũng không biết hiện tại cách lần trước cứu nhóc đã qua bao lâu, nhóc có nhớ cô hay không.

 

Ninh Tri đi vào trong phòng.

 

Lúc này, một bé trai đi từ trên lầu xuống, so với lần trước cô gặp thì đối phương đã cao lên không ít.

 

Khi còn nhỏ, ngũ quan của Lục Thâm Viễn đoan chính tinh xảo, trên người mặc một bộ màu trắng sạch sẽ nhưng Ninh Tri không có chút yêu thích nào với đứa bé này.

 

Lục Thâm Viễn lễ phép nói  “Dì Phùng, hôm nay mẹ con phải ra ngoài tụ hội, phiền dì chăm sóc tiểu Tuyệt.”

 

Lục Thâm Viễn như nhớ tới điều gì, hắn tiếp tục nói, “Hôm nay con hẹn bạn học đi thư viện, không thể cùng Lục Tuyệt học bài, dì giúp con nói với tiểu Tuyệt một chút, cũng giám sát em ấy làm bài tập.”

 

Giọng điệu dì Phùng thân thiết, “Đại thiếu gia phải chú ý an toàn, tôi sẽ nói với tiểu thiếu gia, cậu yên tâm đi.”

 

Lục Thâm Viễn cao hứng rời đi.

 

Ninh Tri không nhìn thấy người giúp việc gọi là dì Phùng này ở Lục gia bao giờ, phỏng chừng đã về hưụ

 

Cô đi theo sau đối phương lên lầu tìm tiểu Lục Tuyệt.

 

Người giúp việc tuổi trung niên này đẩy cửa phòng Lục Tuyệt ra, Ninh Tri đi vào trước.

 

Cô thấy trên người tiểu Lục Tuyệt vẫn mặc quần áo màu đỏ như cũ, ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn.

 

So với lúc thằng bé đi nhà trẻ thì bây giờ nhóc đã trưởng thành hơn nhiều, có lẽ đã là đứa trẻ bảy, tám tuổi.

 

Ngũ quan của bé đã nảy nở hơn một chút, trên mặt cũng ít đi chút thịt nhưng hai má phúng phính thì vẫn vậy, đôi mắt to tròn đen láy đáng yêu, quần áo màu đỏ càng làm nổi bật lên màu da trắng nõn của nhóc, tựa như một cái bánh bao.

 

“Tiểu Tuyệt Tuyệt.” Ninh Tri đi qua, sung sướng cùng hắn chào hỏi.

 

“Tiểu thiếu gia, cậu nên làm bài tập.” Người giúp việc cũng đi vào.

 

Thần sắc tiểu Lục Tuyệt chuyên chú nhìn trò chơi ghép hình, hoàn toàn không có phản ứng.

 


/474

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status