Thái Gia Tuyền nhất thời đã trút được giận, vội lui về phía sau hai bước. Hạ Cẩm Hiên thì nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Anh định làm gì?"
"Tôi chỉ là muốn người đẹp của anh ngủ một giấc thôi không có gì khác hết." Andre vẫn như cũ bộ mặt ôn hòa mà nói: "Như vậy, sẽ giảm đi một ít phiền phức cho tôi."
Đang lúc nói chuyện, một người mặc áo đen mang đến một cái ống tiêm đã được bơm đầy thuốc.
"Đầy là cái gì? !" Thái Gia Tuyền hoảng sợ chất vấn.
"Morphine(1), liều thuốc không nhiều lắm, chỉ làm cho người ta ngủ mà thôi." giọng của Andre hết sức nhẹ nhàng.
"Làm sao anh có thể tùy tiện dùng cái này loại thuốc này? Muốn làm cho chúng tôi ngủ dùng thuốc ngủ là tốt rồi!" Thái Gia Tuyền dầu gì cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, đối với mấy cái này dược tínhcủa thuốc hết sức hiểu rõ. Morphine tác dụng có phụ cực lớn, sử dụng không đúng liều lượng sẽ cho người ta bị nghiện, thậm chí hô hấp bị suy kiệt mà chết.
"Hôm nay đã trễ rồi, tôi không tìm được thuốc ngủ, chỉ có cái này." Andre làm như không việc gì cả nhún nhún vai, "Cùng lắm thì để cho em kiểm tra liều lươợng một chút."
"Anh! . . . . . ." Thái Gia Tuyền đang muốn mở miệng mắng to, lại bị Hạ Cẩm Hiên kéo về phía sau.
"Andre, cô ấy chỉ là một cô gái, cũng không làm được cái gì. Người anh lo lắng là tôi, như vậy chỉ tiêm cho tôi là được rồi, không nên gây tổn thương cho cô ấy!" Hạ Cẩm Hiên giọng của hết sức bình tĩnh, giống như những thứ kia morphine cùng anh không có liên quan.
An Đức Liệt nghe vậy không khỏi nhướng nhướng lông mày, mở to hai mắt nhìn anh: "Hạ, tôi rất bội phục anh, nếu như vậy, thì làm theo lời của anh vậy."
Thái Gia Tuyền muốn ngăn cản, nhưng nhìn vào ánh mắt của Hạ Cẩm Hiên cô cũng không làm có hành động lỗ mãng nào. Cũng may liều thuốc kia quả thật cũng không nhiều, nên chỉ là làm cho người ta an tỉnh, ngủ mê man mà thôi, dù sao cô rất hiểu rõ dược tính, cho nên cũng chỉ có thể kiềm chế nhẫn nhịn, bất đắc dĩ nhìn ống tiêm bơm thuốc vào mạch máu của Hạ Cẩm Hiên.
Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, Hạ Cẩm Hiên chỉ chốc lát liền ngã xuống ở trên giường, Thái Gia Tuyền đau lòng đến rơi nước mắt, cũng rất là kiên cường cắn chặt hàm răng, không có phát ra một tiếng khóc nào.
Nhìn cô cố làm dáng vẻ kiên cường, Andre không khỏi có chút động lòng, hành động cũng có chút không theo ly trí. Đi tới bên người cô, nhẹ giọng nói: "Em yên tâm, tôi sẽ tha hai người đi, từ đầu đến cuối tôi đều không muốn làm tổn thương hai người."
An Đức Liệt đột nhiên ôm Thái Gia Tuyền một cái, ở bên tai cô mập mờ nói: "Nhất là em, tôi nói rồi, em sớm muộn gì cũng sẽ là người của tôi. Nếu là của đồ của tôi, tôia đương nhiên sẽ bảo vệ cẩn thận." Nói xong, liền cuối đầu xuống hôn.
Cả người Thái Gia Tuyền cứng ngắc, cô sắp phát điên rồi, tại trong hoàn cảnh không biết sống chết như thế này, còn bị quấy rối liên tiếp, cô cảm thấy mình đã sắp điên mất.
Cố gắng kêu gào giãy giụa cũng có vẻ vô lực như vậy, thân thể ép sát vào tường, quần áo trên người thì chỉ còn dư lại vài cái, Thái Gia Tuyền hoàn toàn tuyệt vọng, có cái gì so với việc ngay trước mặt người kình thương mất đi trinh tiết càng làm cho người ta phải khuất nhục đây? Mặc dù Hạ Cẩm Hiên giờ phút này ngủ như chết, căn bản là không thể biết chuyện gì xảy ra, nhưng là cô về sau phải đối mặt anh thế nào đây? . . . . . .
"Đáng chết, buông ra, Tôi không đụng vào người em là được rồi chứ!" Andre đột nhiên kêu to lên, đôi tay gắt gao nắm chặt cằm Thái Gia Tuyền.
Cô cư nhiên cắn đầu lưỡi của mình, không muốn sống sao! Andre quả thật không cách nào hiểuđược, cô cứ chán ghét mình như vậy sao? Suy nghĩ của Andre xem ra, việc quan hệ giữa nam và nữ rất bình thường giống như điều chế thuốc thôi, tại sao đối với Thái Gia Tuyền mà nói lại tự như sói như hổ? Coi như cưỡng chế mạnh mẽ cũng sẽ gây ra tổn thương trong lòng của người phụ nữ, nhưng thế nào cũng không đến nỗi muốn tự tử chứ!
Xác định cô không hề muốn tự tử nữa, Andre giận dữ buông cô ra, quay đầu lại nhìn Hạ Cẩm Hiên vẫn ngủ say trên giường như cũ, trong lòng buồn bực cực kỳ. Cơn thịnh nộ cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể hung hăng sập cửa đi. Hắn rốt cuộc còn chưa tới trình độ phát rồ, đối với Thái Gia Tuyền đúng là vẫn còn có chút thương tiếc.
"Hiên!" Thái Gia Tuyền sửa lại quần áo xốc xếch, cố gắng đem bao bọc mình lại một cách kỹ lưỡng, từ từ bò đến bên giường, nhìn Hạ Cẩm Hiên bất tỉnh nhân sự trên giường, đau lòng khóc nức nở. Mới vừa rồi, chỉ mới vừa rồi thôi, cô thiếu chút nữa sẽ phải rời đi anh vĩnh viễn. Trong miệng vẫn còn vươn lại mùi vị của máu tươi, vết thương do bị cắn nát ở đầu lưỡi, nhưng những cái đau này vận còn thua sự sinh ly tứ biệt.
Cũng may ông trời nhìn thấy, tên ma quỷ kia rốt cuộc tìm thấy lương tâm mà thả cô ra, nếu không Thái Gia Tuyền thật không biết mình còn có thể sống đến trời sáng ngày mai hay không, còn có thể cả người tràn đầy sức sống, tràn đầy tự tin lớn tiếng nói với Hạ Cẩm Hiên "Em muốn theo đuổi anh" lời nói hùng hồn như vậy.
Đưa tay cầm tay Hạ Cẩm Hiên, vùi mặt vào, mặc cho nước mắt của mình không ngừng chảy ra. Nhưng cô sinh ra ảo giác sao? Tay của Hạ cẩm Hiên tựa như đang giật giật? !
Thái Gia Tuyền nghi ngờ ngẩng đầu lên, lại không ngờ đối mặt một gương mặt tràn đầy yêu thương và ánh mặt đầy vẻ tức giận. . .
(1) Morphine là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện, về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren.
"Tôi chỉ là muốn người đẹp của anh ngủ một giấc thôi không có gì khác hết." Andre vẫn như cũ bộ mặt ôn hòa mà nói: "Như vậy, sẽ giảm đi một ít phiền phức cho tôi."
Đang lúc nói chuyện, một người mặc áo đen mang đến một cái ống tiêm đã được bơm đầy thuốc.
"Đầy là cái gì? !" Thái Gia Tuyền hoảng sợ chất vấn.
"Morphine(1), liều thuốc không nhiều lắm, chỉ làm cho người ta ngủ mà thôi." giọng của Andre hết sức nhẹ nhàng.
"Làm sao anh có thể tùy tiện dùng cái này loại thuốc này? Muốn làm cho chúng tôi ngủ dùng thuốc ngủ là tốt rồi!" Thái Gia Tuyền dầu gì cũng là bác sĩ chuyên nghiệp, đối với mấy cái này dược tínhcủa thuốc hết sức hiểu rõ. Morphine tác dụng có phụ cực lớn, sử dụng không đúng liều lượng sẽ cho người ta bị nghiện, thậm chí hô hấp bị suy kiệt mà chết.
"Hôm nay đã trễ rồi, tôi không tìm được thuốc ngủ, chỉ có cái này." Andre làm như không việc gì cả nhún nhún vai, "Cùng lắm thì để cho em kiểm tra liều lươợng một chút."
"Anh! . . . . . ." Thái Gia Tuyền đang muốn mở miệng mắng to, lại bị Hạ Cẩm Hiên kéo về phía sau.
"Andre, cô ấy chỉ là một cô gái, cũng không làm được cái gì. Người anh lo lắng là tôi, như vậy chỉ tiêm cho tôi là được rồi, không nên gây tổn thương cho cô ấy!" Hạ Cẩm Hiên giọng của hết sức bình tĩnh, giống như những thứ kia morphine cùng anh không có liên quan.
An Đức Liệt nghe vậy không khỏi nhướng nhướng lông mày, mở to hai mắt nhìn anh: "Hạ, tôi rất bội phục anh, nếu như vậy, thì làm theo lời của anh vậy."
Thái Gia Tuyền muốn ngăn cản, nhưng nhìn vào ánh mắt của Hạ Cẩm Hiên cô cũng không làm có hành động lỗ mãng nào. Cũng may liều thuốc kia quả thật cũng không nhiều, nên chỉ là làm cho người ta an tỉnh, ngủ mê man mà thôi, dù sao cô rất hiểu rõ dược tính, cho nên cũng chỉ có thể kiềm chế nhẫn nhịn, bất đắc dĩ nhìn ống tiêm bơm thuốc vào mạch máu của Hạ Cẩm Hiên.
Tác dụng của thuốc đến rất nhanh, Hạ Cẩm Hiên chỉ chốc lát liền ngã xuống ở trên giường, Thái Gia Tuyền đau lòng đến rơi nước mắt, cũng rất là kiên cường cắn chặt hàm răng, không có phát ra một tiếng khóc nào.
Nhìn cô cố làm dáng vẻ kiên cường, Andre không khỏi có chút động lòng, hành động cũng có chút không theo ly trí. Đi tới bên người cô, nhẹ giọng nói: "Em yên tâm, tôi sẽ tha hai người đi, từ đầu đến cuối tôi đều không muốn làm tổn thương hai người."
An Đức Liệt đột nhiên ôm Thái Gia Tuyền một cái, ở bên tai cô mập mờ nói: "Nhất là em, tôi nói rồi, em sớm muộn gì cũng sẽ là người của tôi. Nếu là của đồ của tôi, tôia đương nhiên sẽ bảo vệ cẩn thận." Nói xong, liền cuối đầu xuống hôn.
Cả người Thái Gia Tuyền cứng ngắc, cô sắp phát điên rồi, tại trong hoàn cảnh không biết sống chết như thế này, còn bị quấy rối liên tiếp, cô cảm thấy mình đã sắp điên mất.
Cố gắng kêu gào giãy giụa cũng có vẻ vô lực như vậy, thân thể ép sát vào tường, quần áo trên người thì chỉ còn dư lại vài cái, Thái Gia Tuyền hoàn toàn tuyệt vọng, có cái gì so với việc ngay trước mặt người kình thương mất đi trinh tiết càng làm cho người ta phải khuất nhục đây? Mặc dù Hạ Cẩm Hiên giờ phút này ngủ như chết, căn bản là không thể biết chuyện gì xảy ra, nhưng là cô về sau phải đối mặt anh thế nào đây? . . . . . .
"Đáng chết, buông ra, Tôi không đụng vào người em là được rồi chứ!" Andre đột nhiên kêu to lên, đôi tay gắt gao nắm chặt cằm Thái Gia Tuyền.
Cô cư nhiên cắn đầu lưỡi của mình, không muốn sống sao! Andre quả thật không cách nào hiểuđược, cô cứ chán ghét mình như vậy sao? Suy nghĩ của Andre xem ra, việc quan hệ giữa nam và nữ rất bình thường giống như điều chế thuốc thôi, tại sao đối với Thái Gia Tuyền mà nói lại tự như sói như hổ? Coi như cưỡng chế mạnh mẽ cũng sẽ gây ra tổn thương trong lòng của người phụ nữ, nhưng thế nào cũng không đến nỗi muốn tự tử chứ!
Xác định cô không hề muốn tự tử nữa, Andre giận dữ buông cô ra, quay đầu lại nhìn Hạ Cẩm Hiên vẫn ngủ say trên giường như cũ, trong lòng buồn bực cực kỳ. Cơn thịnh nộ cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể hung hăng sập cửa đi. Hắn rốt cuộc còn chưa tới trình độ phát rồ, đối với Thái Gia Tuyền đúng là vẫn còn có chút thương tiếc.
"Hiên!" Thái Gia Tuyền sửa lại quần áo xốc xếch, cố gắng đem bao bọc mình lại một cách kỹ lưỡng, từ từ bò đến bên giường, nhìn Hạ Cẩm Hiên bất tỉnh nhân sự trên giường, đau lòng khóc nức nở. Mới vừa rồi, chỉ mới vừa rồi thôi, cô thiếu chút nữa sẽ phải rời đi anh vĩnh viễn. Trong miệng vẫn còn vươn lại mùi vị của máu tươi, vết thương do bị cắn nát ở đầu lưỡi, nhưng những cái đau này vận còn thua sự sinh ly tứ biệt.
Cũng may ông trời nhìn thấy, tên ma quỷ kia rốt cuộc tìm thấy lương tâm mà thả cô ra, nếu không Thái Gia Tuyền thật không biết mình còn có thể sống đến trời sáng ngày mai hay không, còn có thể cả người tràn đầy sức sống, tràn đầy tự tin lớn tiếng nói với Hạ Cẩm Hiên "Em muốn theo đuổi anh" lời nói hùng hồn như vậy.
Đưa tay cầm tay Hạ Cẩm Hiên, vùi mặt vào, mặc cho nước mắt của mình không ngừng chảy ra. Nhưng cô sinh ra ảo giác sao? Tay của Hạ cẩm Hiên tựa như đang giật giật? !
Thái Gia Tuyền nghi ngờ ngẩng đầu lên, lại không ngờ đối mặt một gương mặt tràn đầy yêu thương và ánh mặt đầy vẻ tức giận. . .
(1) Morphine là một thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện, về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren.
/174
|