Khi Thái Gia Tuyền tỉnh lại thì trời đã tối đen, Hạ Cẩm Hiên đã thay bộ quần áo khác ngồi ở bên giường của cô, mặt tiều tụy, cũng không có ngủ.
"Hiên." Thái Gia Tuyền nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Hạ Cẩm Hiên rất là miễn cưỡng cười, nói: "Đồ Andre đưa cho em, anh giúp em giao cho người của Hình Cảnh Quốc Tế rồi. Bọn họ nói. . . . . ."
"Nói gì?"
"Nói Andre là người của bọn họ vào nằm ở vùng tổ chức khủng bố hắn 8 năm trước. Hắn vốn tên là gọi Ian. Gonzales." Hạ Cẩm Hiên hít một hơi thật sâu, nói: "Anh ta chịu đựng nhiều năm như vậy, chính là vì thu góp chứng cứ cái tổ chức kia bí mật tạo vũ khí hạng nặng, để tiêu diệt bọn đó. Mà chứng cớ —— chính là con chíp trước khi ‘chết’ anh ta giao cho em."
Thái Gia Tuyền bị tin tức liên tiếp làm chấn kinh đến nửa ngày nói không ra lời, nhưng là cô vẫn bị cái từ "chết" này cho làm cho hoàn toàn thanh tỉnh lại."Anh nói. . . ‘ chết ’?"
Hạ Cẩm Hiên đem mặt nghiêng qua một bên, thở dài: "Anh ta trúng 7 phát súng. . . Trong đó trúng một phát vào động mạch chủ, hai phát bắn xuyên phổi. . . Nơi đó cách bệnh viện quá xa. . . Cho nên. . ."
Thái Gia Tuyền không nói gì thêm, mà là ngơ ngác ngồi ở trên giường, không có rơi lệ cũng không có nháy mắt một cái mắt, nhìn chằm chằm vào vách tường trước mặt ngẩn người.
"Đừng suy nghĩ." Hạ Cẩm Hiên đưa tay sờ sờ đầu của cô: "Anh sẽ được truy tặng danh hiệu liệt sỹ. Anh ta sẽ hạnh phúc vì hoàn thành nhiệm vụ không phải sao? Rất nhiều người đứng phía sau tổ chức khủng bố cũng đều bị bắt, rất nhanh là có thể đem bọn họ đi bỏ tù. Anh ta đã giúp cho mọi người tránh được một cuộc thãm sát. . . . . ." Dần dần, thanh âm càng ngày càng nhỏ, những thứ này đường hoàng lời nói, chính Hạ Cẩm Hiên cũng nói không được nữa, trong mắt mơ hồ cũng có chút ướt át.
Thái Gia Tuyền vẫn trầm mặc, lẳng lặng tựa vào trong ngực Hạ Cẩm Hiên, hồi lâu sau mới hỏi: "Chúng ta lúc nào thì trở về nước?"
"Ngày mai sẽ lên đường, hôm nay bọn Tề Minh còn có chút chuyện muốn xử lý." Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng trả lời.
"Anh nhớ ra em từ lúc nào?" Giọng của Thái Gia Tuyền nghe không ra cái gì tâm tình.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn ra, cúi đầu nhìn về phía Thái Gia Tuyền trong ngực, thấy cô không có ý tứ đặc biệt gì, cũng không rối rắm việc Andre chết nữa, vì vậy trả lời: "Thật ra thì. . . Căn bản anh không có thật sự quên đi em." Dừng lại nhìn Thái Gia Tuyền một chút, thấy cô lại không có phản ứng gì như cũ, Hạ Cẩm Hiên thở dài, nói tiếp: "Thật ra thì vào cái ngày chúng ta bị Andre cóc đó, em bị khóa ở trong xe thì anh ta đã nói cho anh biết tất cả kế hoạch, anh ta chỉ là muốn tìm sự phối hợp của anh, từ đầu tới đuôi anh ta đều không có nghĩ ra qua muốn làm hại hai chúng ta. Chỉ là anh ta kiên quyết nhất định phải được, cho nên muốn bắt em tới uy hiếp anh, khiến quan hệ hợp tác càng thêm bền chắc. Thế nhưng chiêu đó đối với anh mà nói, thật ra thì căn bản không có cần thiết, kế hoạch của anh ta cùng anh cũng không hề bất đồng, khi đó Tề Minh cũng đang muốn nhờ vả anh điều tra chuyện thiết bị đã bán ra ngoài, cho nên hợp tác cùng Andre vẫn có thể xem là một cái lựa chọn tốt. Nhưng là. . . . . ."
Hạ Cẩm Hiên trầm mặc khoảng thời gian dài, anh không biết nên giải thích làm sao đoạn thời gian lạnh nhạt đó đối với Thái Gia Tuyền.
"Nói đi, em muốn biết. Em tin tưởng anh cố ý làm bộ như quên ta, nhất định là có lý do." Thái Gia Tuyền vẫn không có vẻ mặt, cô còn thoát ra từ trong lòng tự trách việc Andre chết. Nhưng là lời nói của cô khiến trái tim Hạ Cẩm Hiên ấm áp.
"Anh té ngất sau nháy mắt tỉnh lại, thật ra thì thật sự có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy em nhất định là người có quan hệ thân mật với anh, nhưng lại cứ nghĩ không ra. Cho đến ngày thứ hai anh mới mơ hồ nhớ tới một ít chuyện, sau đó anh đi tìm bác sĩ tâm lý, mới hoàn toàn nhớ ra em —— anh lúc ấy suy nghĩ thật lâu, quyết định tương kế tựu kế, làm bộ như nhớ không ra em, giữ một khoảng cách với em, cũng đính hôn cùng Khang Hinh. Thứ nhất là bởi vì sợ chuyện về sau tạo thành nguy hiểm đối với em, dù sao khi đó anh vẫn không cách nào hoàn toàn tin tưởng Andre; thứ hai. . . Anh phát hiện Khang gia có dị động, muốn thông qua đính hôn mà ổn định bọn họ." Nói tới chỗ này, Hạ Cẩm Hiên đem Thái Gia Tuyền ôm càng chặt hơn, tựa hồ muốn cô nhập vào trong lòng, dùng giọng nói khàn khàn lẩm bẩm nói: "Trời mới biết anh khi đó gian nan cở nào, mỗi lần nhìn thấy em cũng hận không được ôm em đến trong ngực, cái gì đều không quản, chỉ muốn mạnh mẽ muốn em! Nhưng là anh không thể! Chỉ có làm cho chúng ta nhìn qua không có quan hệ gì thôi, An Andre mới sẽ không muốn bắt em tới uy hiếp anh, Khang gia trở mặt cũng chỉ sẽ nhằm vào anh. Nhưng là anh thật ghen tỵ, lại thấy quan hệ em cùng Andre tựa hồ càng ngày càng tốt hơn, anh thật ghen tỵ! Cho nên lần này anh mới có thể quyết định cùng anh ta đi qua bên này, hỗ trợ anh ta thu lưới, sớm một chút giải quyết những chuyện này, Anh liền có thể an tâm cùng em ở cùng một chỗ."
Thái Gia Tuyền rốt cuộc có phản ứng, mặc dù bị Hạ Cẩm Hiên ôm thật chặt, sắp không thở nổi, cô vẫn cố gắng vươn tay, ôm lấy anh thật chặt, từng lần từng lần khẽ vuốt ve phía sau lưng của anh, truyền đến sự an ủi cho anh.
"Hiên, em không muốn trách anh, từ trong ánh mắt của anh em nhìn ra được, Anh đối với em tuyệt đối không phải là người xa lạ lạnh lùng. Nhưng là em nên nói cho em biết, tại sao anh luôn không chịu nói ra nhừng đau khổ khó khăn trong lòng? ! Nếu như không phải là anh xúc động muốn tới nơi này trước thời gian, có lẽ Andre cũng sẽ không. . . . . ." Thái Gia Tuyền nghẹn ngào đến không thể nói thêm nữa. Cô nghĩ tới Andre trước khi đi đủ loại biểu hiện khác thường, hiển nhiên anh ta đã suy tính có thể anh ta sẽ chết, thậm chí anh ta cam kết sẽ dùng sinh mạng của mình bảo vẹ cho Hạ Cẩm Hiên an toàn.
8 năm, nằm vùng toàn bộ 8 năm, hắn cần chịu được bao nhiêu áp lực mới đi làm được bước này hôm nay? Không thể có cuộc sống mình muốn, ngay cả người trong lòng minh cũng không thể tận tình đi yêu. Ngược lại muốn đi giả trang ra tình tình một tên xã hội đen. . . . . . Thái Gia Tuyền càng nghĩ càng đau lòng, cô vẫn đối đãi Andre như tên thứ dữ kẻ xấu xa, không biết từ đầu tới đuôi đều là thành kiến, cô chưa từng có cố gắng nghiêm túc đi hiểu rõ người này, cũng đã cho hắn phán xét xử tử hình! Đây đối với hắn mà nói cỡ nào là không công bằng! !
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Máy bay đáp xuống phi trường thành phó A, Thái Gia Tuyền cũng không quay đầu lại đi xuống máy bay, trực tiếp đón xe trở về nhà trọ. Hạ Cẩm Hiên yên lặng lái xe đi theo cô, nhưng cũng rất thức thời không có quấy rầy cô. Hai ngày nay cô đã có chút lạnh nhạt anh, Hạ Cẩm Hiên hoàn toàn có thể hiểu lòng để ý của Thái Gia Tuyền, bởi vì bản thân của anh cũng đang chịu đựng đau khổ tự trách, so với cô càng sâu hơn.
Bọn họ bị cự tuyệt tham gia tang lễ của An Đức Liệt —— không đúng, phải là Ian. Gonzales, điều này làm cho hai người càng thêm tự trách không dứt, bọn họ chỉ có thể xa xa đưa mắt nhìn một quan tài bao phũ quốc kỳ Italy nâng lên máy bay quân dụng.
Ở trên máy bay trở về nước, hai người cơ hồ cũng không có nói chuyện, cho tới bây giờ —— Hạ Cẩm Hiên ngồi ngồi ở trong buồng lái, ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ kia đã sớm tăt đèn, mà ngây người một lúc lâu. Mà bóng tối trong phòng, Thái Gia Tuyền yên lặng đứng ở phía trước cửa sổ, cúi đầu ngắm nhìn chiếc việt dã xa màu đen lầu dưới kia. . . . . . Bọn họ giữ vững loại trạng thái này đã hai giờ rồi.
"Hiên." Thái Gia Tuyền nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Đã tỉnh rồi hả ?" Hạ Cẩm Hiên rất là miễn cưỡng cười, nói: "Đồ Andre đưa cho em, anh giúp em giao cho người của Hình Cảnh Quốc Tế rồi. Bọn họ nói. . . . . ."
"Nói gì?"
"Nói Andre là người của bọn họ vào nằm ở vùng tổ chức khủng bố hắn 8 năm trước. Hắn vốn tên là gọi Ian. Gonzales." Hạ Cẩm Hiên hít một hơi thật sâu, nói: "Anh ta chịu đựng nhiều năm như vậy, chính là vì thu góp chứng cứ cái tổ chức kia bí mật tạo vũ khí hạng nặng, để tiêu diệt bọn đó. Mà chứng cớ —— chính là con chíp trước khi ‘chết’ anh ta giao cho em."
Thái Gia Tuyền bị tin tức liên tiếp làm chấn kinh đến nửa ngày nói không ra lời, nhưng là cô vẫn bị cái từ "chết" này cho làm cho hoàn toàn thanh tỉnh lại."Anh nói. . . ‘ chết ’?"
Hạ Cẩm Hiên đem mặt nghiêng qua một bên, thở dài: "Anh ta trúng 7 phát súng. . . Trong đó trúng một phát vào động mạch chủ, hai phát bắn xuyên phổi. . . Nơi đó cách bệnh viện quá xa. . . Cho nên. . ."
Thái Gia Tuyền không nói gì thêm, mà là ngơ ngác ngồi ở trên giường, không có rơi lệ cũng không có nháy mắt một cái mắt, nhìn chằm chằm vào vách tường trước mặt ngẩn người.
"Đừng suy nghĩ." Hạ Cẩm Hiên đưa tay sờ sờ đầu của cô: "Anh sẽ được truy tặng danh hiệu liệt sỹ. Anh ta sẽ hạnh phúc vì hoàn thành nhiệm vụ không phải sao? Rất nhiều người đứng phía sau tổ chức khủng bố cũng đều bị bắt, rất nhanh là có thể đem bọn họ đi bỏ tù. Anh ta đã giúp cho mọi người tránh được một cuộc thãm sát. . . . . ." Dần dần, thanh âm càng ngày càng nhỏ, những thứ này đường hoàng lời nói, chính Hạ Cẩm Hiên cũng nói không được nữa, trong mắt mơ hồ cũng có chút ướt át.
Thái Gia Tuyền vẫn trầm mặc, lẳng lặng tựa vào trong ngực Hạ Cẩm Hiên, hồi lâu sau mới hỏi: "Chúng ta lúc nào thì trở về nước?"
"Ngày mai sẽ lên đường, hôm nay bọn Tề Minh còn có chút chuyện muốn xử lý." Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng trả lời.
"Anh nhớ ra em từ lúc nào?" Giọng của Thái Gia Tuyền nghe không ra cái gì tâm tình.
Hạ Cẩm Hiên ngẩn ra, cúi đầu nhìn về phía Thái Gia Tuyền trong ngực, thấy cô không có ý tứ đặc biệt gì, cũng không rối rắm việc Andre chết nữa, vì vậy trả lời: "Thật ra thì. . . Căn bản anh không có thật sự quên đi em." Dừng lại nhìn Thái Gia Tuyền một chút, thấy cô lại không có phản ứng gì như cũ, Hạ Cẩm Hiên thở dài, nói tiếp: "Thật ra thì vào cái ngày chúng ta bị Andre cóc đó, em bị khóa ở trong xe thì anh ta đã nói cho anh biết tất cả kế hoạch, anh ta chỉ là muốn tìm sự phối hợp của anh, từ đầu tới đuôi anh ta đều không có nghĩ ra qua muốn làm hại hai chúng ta. Chỉ là anh ta kiên quyết nhất định phải được, cho nên muốn bắt em tới uy hiếp anh, khiến quan hệ hợp tác càng thêm bền chắc. Thế nhưng chiêu đó đối với anh mà nói, thật ra thì căn bản không có cần thiết, kế hoạch của anh ta cùng anh cũng không hề bất đồng, khi đó Tề Minh cũng đang muốn nhờ vả anh điều tra chuyện thiết bị đã bán ra ngoài, cho nên hợp tác cùng Andre vẫn có thể xem là một cái lựa chọn tốt. Nhưng là. . . . . ."
Hạ Cẩm Hiên trầm mặc khoảng thời gian dài, anh không biết nên giải thích làm sao đoạn thời gian lạnh nhạt đó đối với Thái Gia Tuyền.
"Nói đi, em muốn biết. Em tin tưởng anh cố ý làm bộ như quên ta, nhất định là có lý do." Thái Gia Tuyền vẫn không có vẻ mặt, cô còn thoát ra từ trong lòng tự trách việc Andre chết. Nhưng là lời nói của cô khiến trái tim Hạ Cẩm Hiên ấm áp.
"Anh té ngất sau nháy mắt tỉnh lại, thật ra thì thật sự có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy em nhất định là người có quan hệ thân mật với anh, nhưng lại cứ nghĩ không ra. Cho đến ngày thứ hai anh mới mơ hồ nhớ tới một ít chuyện, sau đó anh đi tìm bác sĩ tâm lý, mới hoàn toàn nhớ ra em —— anh lúc ấy suy nghĩ thật lâu, quyết định tương kế tựu kế, làm bộ như nhớ không ra em, giữ một khoảng cách với em, cũng đính hôn cùng Khang Hinh. Thứ nhất là bởi vì sợ chuyện về sau tạo thành nguy hiểm đối với em, dù sao khi đó anh vẫn không cách nào hoàn toàn tin tưởng Andre; thứ hai. . . Anh phát hiện Khang gia có dị động, muốn thông qua đính hôn mà ổn định bọn họ." Nói tới chỗ này, Hạ Cẩm Hiên đem Thái Gia Tuyền ôm càng chặt hơn, tựa hồ muốn cô nhập vào trong lòng, dùng giọng nói khàn khàn lẩm bẩm nói: "Trời mới biết anh khi đó gian nan cở nào, mỗi lần nhìn thấy em cũng hận không được ôm em đến trong ngực, cái gì đều không quản, chỉ muốn mạnh mẽ muốn em! Nhưng là anh không thể! Chỉ có làm cho chúng ta nhìn qua không có quan hệ gì thôi, An Andre mới sẽ không muốn bắt em tới uy hiếp anh, Khang gia trở mặt cũng chỉ sẽ nhằm vào anh. Nhưng là anh thật ghen tỵ, lại thấy quan hệ em cùng Andre tựa hồ càng ngày càng tốt hơn, anh thật ghen tỵ! Cho nên lần này anh mới có thể quyết định cùng anh ta đi qua bên này, hỗ trợ anh ta thu lưới, sớm một chút giải quyết những chuyện này, Anh liền có thể an tâm cùng em ở cùng một chỗ."
Thái Gia Tuyền rốt cuộc có phản ứng, mặc dù bị Hạ Cẩm Hiên ôm thật chặt, sắp không thở nổi, cô vẫn cố gắng vươn tay, ôm lấy anh thật chặt, từng lần từng lần khẽ vuốt ve phía sau lưng của anh, truyền đến sự an ủi cho anh.
"Hiên, em không muốn trách anh, từ trong ánh mắt của anh em nhìn ra được, Anh đối với em tuyệt đối không phải là người xa lạ lạnh lùng. Nhưng là em nên nói cho em biết, tại sao anh luôn không chịu nói ra nhừng đau khổ khó khăn trong lòng? ! Nếu như không phải là anh xúc động muốn tới nơi này trước thời gian, có lẽ Andre cũng sẽ không. . . . . ." Thái Gia Tuyền nghẹn ngào đến không thể nói thêm nữa. Cô nghĩ tới Andre trước khi đi đủ loại biểu hiện khác thường, hiển nhiên anh ta đã suy tính có thể anh ta sẽ chết, thậm chí anh ta cam kết sẽ dùng sinh mạng của mình bảo vẹ cho Hạ Cẩm Hiên an toàn.
8 năm, nằm vùng toàn bộ 8 năm, hắn cần chịu được bao nhiêu áp lực mới đi làm được bước này hôm nay? Không thể có cuộc sống mình muốn, ngay cả người trong lòng minh cũng không thể tận tình đi yêu. Ngược lại muốn đi giả trang ra tình tình một tên xã hội đen. . . . . . Thái Gia Tuyền càng nghĩ càng đau lòng, cô vẫn đối đãi Andre như tên thứ dữ kẻ xấu xa, không biết từ đầu tới đuôi đều là thành kiến, cô chưa từng có cố gắng nghiêm túc đi hiểu rõ người này, cũng đã cho hắn phán xét xử tử hình! Đây đối với hắn mà nói cỡ nào là không công bằng! !
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Máy bay đáp xuống phi trường thành phó A, Thái Gia Tuyền cũng không quay đầu lại đi xuống máy bay, trực tiếp đón xe trở về nhà trọ. Hạ Cẩm Hiên yên lặng lái xe đi theo cô, nhưng cũng rất thức thời không có quấy rầy cô. Hai ngày nay cô đã có chút lạnh nhạt anh, Hạ Cẩm Hiên hoàn toàn có thể hiểu lòng để ý của Thái Gia Tuyền, bởi vì bản thân của anh cũng đang chịu đựng đau khổ tự trách, so với cô càng sâu hơn.
Bọn họ bị cự tuyệt tham gia tang lễ của An Đức Liệt —— không đúng, phải là Ian. Gonzales, điều này làm cho hai người càng thêm tự trách không dứt, bọn họ chỉ có thể xa xa đưa mắt nhìn một quan tài bao phũ quốc kỳ Italy nâng lên máy bay quân dụng.
Ở trên máy bay trở về nước, hai người cơ hồ cũng không có nói chuyện, cho tới bây giờ —— Hạ Cẩm Hiên ngồi ngồi ở trong buồng lái, ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ kia đã sớm tăt đèn, mà ngây người một lúc lâu. Mà bóng tối trong phòng, Thái Gia Tuyền yên lặng đứng ở phía trước cửa sổ, cúi đầu ngắm nhìn chiếc việt dã xa màu đen lầu dưới kia. . . . . . Bọn họ giữ vững loại trạng thái này đã hai giờ rồi.
/174
|