Ngoài cửa không khí trở nên nặng nề, Thái Gia Tuyền với Tề Minh đang hùng hổ giằng co.
"Cô rốt cuộc có vào hay không? Không vào sau này đừng hối hận." Tề Minh bất đắc dĩ trong lời nói còn mang theo chút van nài.
"Vì sao anh không vào? Tôi không muốn phải bị đau mt đu." Thi Gia Tuyn hung dữ ni.
"Ti vo? ly lý do g kia chứ ?" T Minh cng thm bt đc dĩ.
" Anh sao lại khng c lý do? Đ l ngời con gi anh dẫn v nh. Hiện giờ lại cùng ngời đn ng khc ln giờng, anh đang bị cn sừng v sao lại ni khng c lý do?" Thi Gia Tuyn tức giận hng v phía T Minh la to, dờng nh mun đem tất cả sai lầm đổ lên đầu hắn.
"Cô ta chỉ là tới nếm món ăn Trung Quốc , tôi với cô ta chỉ là bạn!" Tề Minh uất ức biện bạch.
"Vậy tôi thì có lý do gì? !" Thái Gia Tuyền kích động phản bác.
"Làm sao cô không có lý do? Chẳng lẽ cô không nhìn ra hắn thích cô sao? Hôm nay làm vậy, dù hắn sai, nhưng tất cả đều là bị cô kích động!" Tề Minh bất tri bất giác trở nên cường ngạnh đứng lên: "Cô bây giờ nhanh vào đó, có lẽ còn chưa kịp, tôi cho cô biết, phái nam cùng phái nữ không giống nhau, Phái nam ở trên giường khống chế dục vọng là chuyện rất khó, huống chi hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng phái nữ thân mật. . . Đối với phái nam, dù không phải là người con gái mình thích, lau súng cướp cò cũng là chuyện thường xảy ra!"
Thái Gia Tuyền lúc này bị Tề Minh trấn áp, người đàn ông trước mặt này bình thường rất ít khi nghiêm chỉnh, một khi nghiêm chỉnh khí thế quả thật bức người. Nhưng lúc này mặc dù cô khí thế thấp hơn hẳn, nhưng không chịu yếu thế, nhắm mắt hét lên: "Hắn muốn thích ai là chuyện của hắn, hắn muốn lên giường với ai cũng là chuyện của hắn, điều này cùng tôi có quan hệ gì, tôi hoàn toàn không quan tâm!"
Pằng một tiếng, cửa mở ra, Hạ Cẩm Hiên thất thần đứng ở cửa sắc mặt không tốt, Thái Gia Tuyền nhìn thấy mà sợ hãi, ánh mắt tràn đầy ưu thương kia lại khiến tâm cô đau nhói. Hắn nghe thấy?
Lệ Lâm nhếch nhác đi ra khỏi phòng, chạy thẳng tới cửa chính, ở bỏ lại một câu tiếng Pháp Thái Gia Tuyền nghe không hiểu rồi xô cửa bỏ chạy.
Hạ Cẩm Hiên xoay người vào phòng,khóa trái cửa phòng lại, bất kể Tề Minh gõ cửa thế nào cũng không đáp lại lời nào.
"Mới vừa rồi cô ấy nói cái gì? Cô ấy giống như rất bực mình" Thái Gia Tuyền chằm chằm hỏi Tề Minh.
Tề Minh lườm cô một cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài, thôi không gõ cửa nữa"Vậy cô ấy có vui nổi không? Hiên hiện tại khẳng định đau lòng chết luôn."
"Vậy rốt cuộc bọn họ có hay không. . . Có hay không. . . Cái đó" Thái Gia Tuyền ấp úng hỏi.
"Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai." Tề Minh buồn cười mà nói, thì ra cô nhóc này có quan tâm tới vấn đề đó, về phần Hạ Cẩm Hiên bây giờ chắc hẳn là đau lòng chết, việc đó hắn dám chắc.
Thấy Thái Gia Tuyền trầm mặc, Tề Minh lại bổ sung một câu: "Chỉ là thời gian ngắn như vậy, sẽ không có."
"Cậu nói hắn là Xử Nam, cái đó. . . Lần đầu tiên có thể so với so sánh kích động thôi. . . Tôi là nói. . ." Thái Gia Tuyền lại ấp úng nửa ngày, cuối cùng hắng giọng, nói: "Y học thật ra có một danh từ gọi ‘ xuất tinh sớm ’ ấy. . . . . .(Mình cũng học ngành y nhưng chết cười chị này...nói về việc sinh lý bình thường ấy có gì mà khó nói thế kia chứ... bọn sinh viên ngàng mình nhiếu khi còn đùa nhau mạnh miệng hơn ấy chứ... nói tới tận đâu nữa kia ... mấy thứ này ăn thua gì )"
Tề Minh trợn mắt há hốc mồm, quả thật không tin vào lỗ tai chính mình, không sai, cô là bác sĩ, nhưng là bác sĩ cũng nên phân khoa, cô đối với mấy cái này nên hiểu rõ sao?( ai học ngàng này cũng biết cả anh à...đầu óc dường như toàn là màu xám...he...he) Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô cùng Lâm Phong có tật xấu này? (ở một nơi khác một người bị hắt hơi liên tục ) vô ý nói ra thắc mắc của mình"Làm sao cô biết?"
Thái Gia Tuyền ngẩn người, đột nhiên hiểu ý của Tề Minh, vội vàng giải thích"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có. Tôi. . . Tôi xem trên sách nói.(ha...ha... ta xem đoạn này hai anh chị này dễ thương chết dược... :D3 một người học ngàng y mà ngây thơ thấy ớn... còn một kẻ mệnh danh là dân chơi mà cũng nai tơ nốt...he...he)"
Tề Minh lúng túng ho hai tiếng"Tôi không lo nữa, cô tự đi mà giải quyết với hắn." Vừa nói hắn vừa đi vào trong phòng mình lấy chiếc áo khoác cùng chìa khóa rồi đi ra cửa.
"Cô rốt cuộc có vào hay không? Không vào sau này đừng hối hận." Tề Minh bất đắc dĩ trong lời nói còn mang theo chút van nài.
"Vì sao anh không vào? Tôi không muốn phải bị đau mt đu." Thi Gia Tuyn hung dữ ni.
"Ti vo? ly lý do g kia chứ ?" T Minh cng thm bt đc dĩ.
" Anh sao lại khng c lý do? Đ l ngời con gi anh dẫn v nh. Hiện giờ lại cùng ngời đn ng khc ln giờng, anh đang bị cn sừng v sao lại ni khng c lý do?" Thi Gia Tuyn tức giận hng v phía T Minh la to, dờng nh mun đem tất cả sai lầm đổ lên đầu hắn.
"Cô ta chỉ là tới nếm món ăn Trung Quốc , tôi với cô ta chỉ là bạn!" Tề Minh uất ức biện bạch.
"Vậy tôi thì có lý do gì? !" Thái Gia Tuyền kích động phản bác.
"Làm sao cô không có lý do? Chẳng lẽ cô không nhìn ra hắn thích cô sao? Hôm nay làm vậy, dù hắn sai, nhưng tất cả đều là bị cô kích động!" Tề Minh bất tri bất giác trở nên cường ngạnh đứng lên: "Cô bây giờ nhanh vào đó, có lẽ còn chưa kịp, tôi cho cô biết, phái nam cùng phái nữ không giống nhau, Phái nam ở trên giường khống chế dục vọng là chuyện rất khó, huống chi hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng cùng phái nữ thân mật. . . Đối với phái nam, dù không phải là người con gái mình thích, lau súng cướp cò cũng là chuyện thường xảy ra!"
Thái Gia Tuyền lúc này bị Tề Minh trấn áp, người đàn ông trước mặt này bình thường rất ít khi nghiêm chỉnh, một khi nghiêm chỉnh khí thế quả thật bức người. Nhưng lúc này mặc dù cô khí thế thấp hơn hẳn, nhưng không chịu yếu thế, nhắm mắt hét lên: "Hắn muốn thích ai là chuyện của hắn, hắn muốn lên giường với ai cũng là chuyện của hắn, điều này cùng tôi có quan hệ gì, tôi hoàn toàn không quan tâm!"
Pằng một tiếng, cửa mở ra, Hạ Cẩm Hiên thất thần đứng ở cửa sắc mặt không tốt, Thái Gia Tuyền nhìn thấy mà sợ hãi, ánh mắt tràn đầy ưu thương kia lại khiến tâm cô đau nhói. Hắn nghe thấy?
Lệ Lâm nhếch nhác đi ra khỏi phòng, chạy thẳng tới cửa chính, ở bỏ lại một câu tiếng Pháp Thái Gia Tuyền nghe không hiểu rồi xô cửa bỏ chạy.
Hạ Cẩm Hiên xoay người vào phòng,khóa trái cửa phòng lại, bất kể Tề Minh gõ cửa thế nào cũng không đáp lại lời nào.
"Mới vừa rồi cô ấy nói cái gì? Cô ấy giống như rất bực mình" Thái Gia Tuyền chằm chằm hỏi Tề Minh.
Tề Minh lườm cô một cái, sau đó bất đắc dĩ thở dài, thôi không gõ cửa nữa"Vậy cô ấy có vui nổi không? Hiên hiện tại khẳng định đau lòng chết luôn."
"Vậy rốt cuộc bọn họ có hay không. . . Có hay không. . . Cái đó" Thái Gia Tuyền ấp úng hỏi.
"Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai." Tề Minh buồn cười mà nói, thì ra cô nhóc này có quan tâm tới vấn đề đó, về phần Hạ Cẩm Hiên bây giờ chắc hẳn là đau lòng chết, việc đó hắn dám chắc.
Thấy Thái Gia Tuyền trầm mặc, Tề Minh lại bổ sung một câu: "Chỉ là thời gian ngắn như vậy, sẽ không có."
"Cậu nói hắn là Xử Nam, cái đó. . . Lần đầu tiên có thể so với so sánh kích động thôi. . . Tôi là nói. . ." Thái Gia Tuyền lại ấp úng nửa ngày, cuối cùng hắng giọng, nói: "Y học thật ra có một danh từ gọi ‘ xuất tinh sớm ’ ấy. . . . . .(Mình cũng học ngành y nhưng chết cười chị này...nói về việc sinh lý bình thường ấy có gì mà khó nói thế kia chứ... bọn sinh viên ngàng mình nhiếu khi còn đùa nhau mạnh miệng hơn ấy chứ... nói tới tận đâu nữa kia ... mấy thứ này ăn thua gì )"
Tề Minh trợn mắt há hốc mồm, quả thật không tin vào lỗ tai chính mình, không sai, cô là bác sĩ, nhưng là bác sĩ cũng nên phân khoa, cô đối với mấy cái này nên hiểu rõ sao?( ai học ngàng này cũng biết cả anh à...đầu óc dường như toàn là màu xám...he...he) Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô cùng Lâm Phong có tật xấu này? (ở một nơi khác một người bị hắt hơi liên tục ) vô ý nói ra thắc mắc của mình"Làm sao cô biết?"
Thái Gia Tuyền ngẩn người, đột nhiên hiểu ý của Tề Minh, vội vàng giải thích"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có. Tôi. . . Tôi xem trên sách nói.(ha...ha... ta xem đoạn này hai anh chị này dễ thương chết dược... :D3 một người học ngàng y mà ngây thơ thấy ớn... còn một kẻ mệnh danh là dân chơi mà cũng nai tơ nốt...he...he)"
Tề Minh lúng túng ho hai tiếng"Tôi không lo nữa, cô tự đi mà giải quyết với hắn." Vừa nói hắn vừa đi vào trong phòng mình lấy chiếc áo khoác cùng chìa khóa rồi đi ra cửa.
/174
|