Sau khi hết sock thì tất cả nhìn về phía cặp đôi “cà chua” kia. Nói cà chua thì chưa chắc đúng bởi vì bây giờ mặt hai người đã đỏ gay, đỏ bừng luôn. Tội nghiệp hai anh chị này quá! Tụi nó ung dung, huýt sáo như không có chuyện gì xảy ra. Bỗng nhiên Reng...reng...reng – Tiếng chuông vào lớp đổ lên từng hồi. Tất cả vào lớp và đương nhiên phải kéo theo hai bức tượng đá khắc tên Kin và Filia vào. Hai anh chị vẫn còn đang thất thần.
Vào đến lớp...chưa đầy 5’ sau,cô giáp chủ nhiệm – cũng là cô Mỹ thuật bước vào.
- Các em hôm nay chúng ta có một sự kiện đặc biệt. – Cô Lam nháy mắt.
- Sự kiện gì vậy???
- Tao cũng chẳng biết. Chắc hay lắm đầy.
- Chậc lại cái gì đây?
- V.v mây mây......
Cô giáo khó chịu gõ cái rầm.
- Các em có muốn nghe không thì bảo. – Cô Lâm bực mình rồi đó. Cả lớp im bặt, không hó hé.
- E hèm. Chúng ta sắp có một cuộc thi Tài Năng để tìm ra học sinh xuất sắc nhất. Hơn nữa học sinh lớp nào mà đặt giải thì cả lớp sẽ được đi du lịch ở Mỹ.- GV giới thiệu.
- Mĩ hả? – Monlia nghĩ vu vơ.
- Sao không là Pháp nhỉ? Gặp vợ yêu của mình thì thật hạnh phúc. – Kun nhìn mông lu thì bị Monlia lườm chưa một cái “muốn tụi em lộ hả?” làm Kun toát mồ hôi lạnh.
- Mỹ, Anh, Pháp đi hết rồi. – Kin ngoáp.
- Thôi đi cho zui. – Ken hăng hái và đã bị Salia móc họng.
- Zui của cậu là cặp với gái. – Salia nói.
- Này cô không móc họng tôi là k chịu nổi à. – Ken bị quê liền nói lại.
- Tôi móc họng của anh khi nào thế? – Salia tỉnh bơ ngây thơ vô (số) tội.
- Cô.... – Cứng họng.
Trong khi Salia và Ken cãi nhau thì hai tảng băng im lặng không nói gì nói đúng hơn là đang úp mặt xuống bàn mà ngủ. Và hai anh chị Kin và Filia còn đang mải mê cười nói. Monlia và Kun lại cứ tý cái lại bla bla, buôn từ đầu đến cuối. Có khi lại còn lén nắm tay nhau mới ghê.
Bỗng nhiên RENG RENG>>
Tiếng chuông vang lên và...1giây sau không còn một bóng học sinh nào ngoại trừ tụi nó và bọn hắn.
- Chậc chậc. – Chép miệng Filia nói luôn – Đúng là chả ra gì.
- Chính xác 1 giây.
- THÔI TỚ ĐÓI RỒI. – Monlia gằn giọng lên vì ..............quá đói.
- Xuống. –Đồng thanh hắn và nó đi luôn.
- Éc. – kin đơ.
- Honey à. Em có hoa mắt không? (tiến triển nhanh) – Chị Filia vẫy vẫy cái tay.
- Không đâu. Anh cũng shock mà. – Kin đáp lại.
- Hic. Con bạn tui.....- Monlia quay sang Filia nói.
- Đã có chồng. Ha ha ha. – Tụi nó trừ hai tảng băng ôm bụng cười làm bệnh viện thêm máu.
- Này. – Filia mặt đỏ như cà chua. Anh Kin ư? Có khác gì đâu.
- Khi nào mình sẽ có cháu nhỉ? – Vilia lơ ngơ.
- Sắp rồi. Sắp được làm cô, dì rồi đấy. – Monlia vỗ vai Vilia.
- Mình cũng sắp làm chú. – Kain ngây thơ.
- Trời ui. Thằng bạn tôi nó sắp được làm papa. Ha ha. – ken cười.
- Lão Nguyệt lại se tơ hồng. – Kun thêm một câu làm Kin và Filia ngượng đỏ mặt.
- Mấy người......- Kin và Filia giận tím mặt.
- Chạy thôi. – Monlia kéo cả bọn đi.
- Đứng lại.- Kin và Filia bực mình hét.
- Chúng tớ đâu có ngu. – cả bọn hét lên chạy tiếp.
Khhi cả bọn đang vui vẻ thì nó và hắn đang an tọa ở canteen trong bao nhiêu lời bàn tán. Nó mặt lạnh hơn băng. Hắn im lặng chảng thèm nói gì. Cả hai chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
- Ăn gì? – Nó nói cộc lốc.
- Để tôi lấy cho. – hắn cũng trống không.
- Vậy thì lấy cho tôi một li sữa tươi. – Nó nói.
- Ừ. – hắn đi luôn.
Nó nhìn qua cửa sổ ánh mắt vẫn vô cảm nhưng có vẻ ấm hơn được chút xíu. Nó đang nhìn đám bạn đang đuổi nhau....Vui tươi như lúc còn thơ ấu. Kí ức thời ấu thơ vui vẻ tràn đầy hạnh phúc đó lại hiện về. Những đứa trẻ lúc nào cũng vui đùa bên nhau cùng với những nụ cười rạng rỡ trên môi. Nó thực sự rất nhớ những kỉ niệm đẹp đẽ đó.
- Của cậu này. – Hắn đi đến và đặt li sữa ra sang chỗ nó.
- Ừ. Cảm ơn. – Nó cầm lấy li sữa nhấp nháp vài hụm.
- Nhìn gì mà chăm chú vậy? – Hắn lấy miếng bánh sanwich lên ăn miếng nhỏ.
- Kìa. – Nó chỉ tay xuống dưới nơi cả bọn đang đùa nghịch.
- Họ có vẻ vui quá. – Hắn nhìn xuống ánh mắt cũng có phần dịu nhẹ hơn.
- Chỉ là một niềm vui nguy hiểm. – Nó khép đôi mặt lại tỏ vẹ mông lung.
- Thực sự quá hồn nhiên. – Hắn cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn lạnh.
- Họ đáng được như vậy. – Nó mở hờ đôi mắt lạnh nhạt.
- Cứ cho họ vui chơi đi. – Hắn cũng ăn được nửa cái bánh.
- ừ. Đến lúc đó, chỉ sợ không còn cơ hội. – 10 từ, câu nói đầy ẩn ý.
- Mong rằng nó không quá tàn nhẫn. – Hắn cầm cốc capuchino lên và uống.
- Chỉ là một sự viển vông. – Nó đáp lại.
Rồi cả hai im lặng chìm vào không gian riêng của chính mình.
Rốt cuộc thì:
Lúc đó mà nó và hắn nói có ý nghĩa gì????
Một niềm vui nguy hiểm .......
Tàn nhẫn....viển vông
Những ẩn ý này sẽ tạo nên những điều gì??
Hãy đón xem nhé.!!!!
Vào đến lớp...chưa đầy 5’ sau,cô giáp chủ nhiệm – cũng là cô Mỹ thuật bước vào.
- Các em hôm nay chúng ta có một sự kiện đặc biệt. – Cô Lam nháy mắt.
- Sự kiện gì vậy???
- Tao cũng chẳng biết. Chắc hay lắm đầy.
- Chậc lại cái gì đây?
- V.v mây mây......
Cô giáo khó chịu gõ cái rầm.
- Các em có muốn nghe không thì bảo. – Cô Lâm bực mình rồi đó. Cả lớp im bặt, không hó hé.
- E hèm. Chúng ta sắp có một cuộc thi Tài Năng để tìm ra học sinh xuất sắc nhất. Hơn nữa học sinh lớp nào mà đặt giải thì cả lớp sẽ được đi du lịch ở Mỹ.- GV giới thiệu.
- Mĩ hả? – Monlia nghĩ vu vơ.
- Sao không là Pháp nhỉ? Gặp vợ yêu của mình thì thật hạnh phúc. – Kun nhìn mông lu thì bị Monlia lườm chưa một cái “muốn tụi em lộ hả?” làm Kun toát mồ hôi lạnh.
- Mỹ, Anh, Pháp đi hết rồi. – Kin ngoáp.
- Thôi đi cho zui. – Ken hăng hái và đã bị Salia móc họng.
- Zui của cậu là cặp với gái. – Salia nói.
- Này cô không móc họng tôi là k chịu nổi à. – Ken bị quê liền nói lại.
- Tôi móc họng của anh khi nào thế? – Salia tỉnh bơ ngây thơ vô (số) tội.
- Cô.... – Cứng họng.
Trong khi Salia và Ken cãi nhau thì hai tảng băng im lặng không nói gì nói đúng hơn là đang úp mặt xuống bàn mà ngủ. Và hai anh chị Kin và Filia còn đang mải mê cười nói. Monlia và Kun lại cứ tý cái lại bla bla, buôn từ đầu đến cuối. Có khi lại còn lén nắm tay nhau mới ghê.
Bỗng nhiên RENG RENG>>
Tiếng chuông vang lên và...1giây sau không còn một bóng học sinh nào ngoại trừ tụi nó và bọn hắn.
- Chậc chậc. – Chép miệng Filia nói luôn – Đúng là chả ra gì.
- Chính xác 1 giây.
- THÔI TỚ ĐÓI RỒI. – Monlia gằn giọng lên vì ..............quá đói.
- Xuống. –Đồng thanh hắn và nó đi luôn.
- Éc. – kin đơ.
- Honey à. Em có hoa mắt không? (tiến triển nhanh) – Chị Filia vẫy vẫy cái tay.
- Không đâu. Anh cũng shock mà. – Kin đáp lại.
- Hic. Con bạn tui.....- Monlia quay sang Filia nói.
- Đã có chồng. Ha ha ha. – Tụi nó trừ hai tảng băng ôm bụng cười làm bệnh viện thêm máu.
- Này. – Filia mặt đỏ như cà chua. Anh Kin ư? Có khác gì đâu.
- Khi nào mình sẽ có cháu nhỉ? – Vilia lơ ngơ.
- Sắp rồi. Sắp được làm cô, dì rồi đấy. – Monlia vỗ vai Vilia.
- Mình cũng sắp làm chú. – Kain ngây thơ.
- Trời ui. Thằng bạn tôi nó sắp được làm papa. Ha ha. – ken cười.
- Lão Nguyệt lại se tơ hồng. – Kun thêm một câu làm Kin và Filia ngượng đỏ mặt.
- Mấy người......- Kin và Filia giận tím mặt.
- Chạy thôi. – Monlia kéo cả bọn đi.
- Đứng lại.- Kin và Filia bực mình hét.
- Chúng tớ đâu có ngu. – cả bọn hét lên chạy tiếp.
Khhi cả bọn đang vui vẻ thì nó và hắn đang an tọa ở canteen trong bao nhiêu lời bàn tán. Nó mặt lạnh hơn băng. Hắn im lặng chảng thèm nói gì. Cả hai chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
- Ăn gì? – Nó nói cộc lốc.
- Để tôi lấy cho. – hắn cũng trống không.
- Vậy thì lấy cho tôi một li sữa tươi. – Nó nói.
- Ừ. – hắn đi luôn.
Nó nhìn qua cửa sổ ánh mắt vẫn vô cảm nhưng có vẻ ấm hơn được chút xíu. Nó đang nhìn đám bạn đang đuổi nhau....Vui tươi như lúc còn thơ ấu. Kí ức thời ấu thơ vui vẻ tràn đầy hạnh phúc đó lại hiện về. Những đứa trẻ lúc nào cũng vui đùa bên nhau cùng với những nụ cười rạng rỡ trên môi. Nó thực sự rất nhớ những kỉ niệm đẹp đẽ đó.
- Của cậu này. – Hắn đi đến và đặt li sữa ra sang chỗ nó.
- Ừ. Cảm ơn. – Nó cầm lấy li sữa nhấp nháp vài hụm.
- Nhìn gì mà chăm chú vậy? – Hắn lấy miếng bánh sanwich lên ăn miếng nhỏ.
- Kìa. – Nó chỉ tay xuống dưới nơi cả bọn đang đùa nghịch.
- Họ có vẻ vui quá. – Hắn nhìn xuống ánh mắt cũng có phần dịu nhẹ hơn.
- Chỉ là một niềm vui nguy hiểm. – Nó khép đôi mặt lại tỏ vẹ mông lung.
- Thực sự quá hồn nhiên. – Hắn cũng chẳng có gì thay đổi, vẫn lạnh.
- Họ đáng được như vậy. – Nó mở hờ đôi mắt lạnh nhạt.
- Cứ cho họ vui chơi đi. – Hắn cũng ăn được nửa cái bánh.
- ừ. Đến lúc đó, chỉ sợ không còn cơ hội. – 10 từ, câu nói đầy ẩn ý.
- Mong rằng nó không quá tàn nhẫn. – Hắn cầm cốc capuchino lên và uống.
- Chỉ là một sự viển vông. – Nó đáp lại.
Rồi cả hai im lặng chìm vào không gian riêng của chính mình.
Rốt cuộc thì:
Lúc đó mà nó và hắn nói có ý nghĩa gì????
Một niềm vui nguy hiểm .......
Tàn nhẫn....viển vông
Những ẩn ý này sẽ tạo nên những điều gì??
Hãy đón xem nhé.!!!!
/23
|