Ti Mộ Hàm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như giải quyết xong, làm sao mỗi lần gặp phải hắn đều không có chuyện tốt a, “Hiện tại ngươi có thể nói ngươi tại sao tới nơi này được chứ?”
Tuyết Noãn Tịch đặt mông ngồi trên giường nhỏ, nghiêng đầu đi không để ý tới nàng.
Ti Mộ Hàm giận dữ: “Ngươi…”
“Ngươi lại không gọi tên ta, ta nào có biết ngươi hỏi ai?” Tuyết Noãn Tịch thờ ơ nói.
Ti Mộ Hàm cọ xát, được, nàng nhẫn, hít một hơi, ôn hòa hỏi: “Ngươi đến cùng đến chỗ ta làm cái gì? A Noãn ——.”
Tuyết Noãn Tịch vui rạo rực cười tươi, quay mặt lại, “Ta đến tặng quà cho ngươi a.”
“Tặng quà?” Ti Mộ Hàm sững sờ, “Đưa lễ vật gì?”
Tuyết Noãn Tịch nói: “Đương nhiên là lễ vật sinh nhật!” Tuy rằng nàng mỗi năm sinh nhật hắn đều chuẩn bị lễ vật, thế nhưng đều không có đưa đi, ai kêu nàng cũng chưa từng đưa hắn lễ vật sinh nhật, có điều năm nay nàng xuất cung lập phủ, là chuyện lớn, hắn cũng không cùng nàng tính toán.
Ti Mộ Hàm vô cùng kinh ngạc, “Ngươi đưa ta lễ vật sinh nhật?”
“Vốn tối ngày hôm qua liền muốn đưa, nhưng nhất thời sốt ruột đã quên mang.” Tuyết Noãn Tịch đứng lên, thản nhiên đi vào tẩm phòng, phảng phất đó là địa phương của chính mình, một lát sau lấy ra một hộp gỗ dài, đưa cho nàng, “Ngươi xem một chút có thích hay không?”
Ti Mộ Hàm nghi ngờ tiếp nhận, cẩn thận từng li từng tí mở ra, nhìn thấy bên trong chứa một thanh trường kiếm, xem dấu ấn trên kiếm đoán rằng là một thanh kiếm cổ, “Đây là…lễ vật ngươi muốn đưa ta?”
“Làm sao, không thích?” Tuyết Noãn Tịch thấy vẻ mặt của nàng, khuôn mặt ảm đạm xuống.
Ti Mộ Hàm cười nói: “Không có, chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ đưa ta lễ vật sinh nhật, hơn nữa còn là kiếm.”
“Đưa kiếm không tốt sao?” Tuyết Noãn Tịch không hiểu nói.
Ti Mộ Hàm nói: “Cũng không phải, chỉ là thường nghe người ta nói, nam tử tặng quà không nằm ngoài túi thơm, y vật cái gì, đưa binh khí thì chưa từng nghe.”
Tuyết Noãn Tịch nhất thời 囧, tức giận nói: “Vậy ngươi có muốn hay không?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” Ti Mộ Hàm nghiêm túc nói, đem kiếm lấy ra, tỉ mỉ nhìn, trong miệng tự lẩm bẩm: “Thanh cổ kiếm này xem ra rất đắt giá, nếu tương lai không tiền có thể lấy ra…”
“Ngươi dám bán nó, ta sẽ dùng nó giết ngươi!” Tuyết Noãn Tịch âm trầm nói.
Ti Mộ Hàm rùng mình một cái, hối hận nhất thời bất cẩn đã quên còn có ôn thần ở đây, “Nào dám, nào dám? Tuyết… A Noãn ngươi tặng, bản điện nhất định cố gắng cất kỹ!” Nói xong, lập tức đem kiếm thả lại trong hộp gỗ, thu hồi, miễn cho vị đại công tử này thật sự nói được làm được.
Uất ức, chân thực uất ức, ở thế giới này làm nữ tử như nàng, e sợ không tìm được người thứ hai.
Tuyết Noãn Tịch hừ hừ, liếc mắt nhìn nhìn nàng, “Này, ngươi sẽ không thật sự nghèo như vậy chứ?”
Ti Mộ Hàm thiêu mi, “Cũng còn tốt, nhưng tuyệt đối so không được với nhà có tiền các ngươi.”
“Thật sao?” Tuyết Noãn Tịch rù rì nói, trong lòng âm thầm cân nhắc, bổng lộc hoàng nữ đều định ra, hơn nữa không nhiều, nàng vừa mới ra lập phủ, khẳng định không có ngoại viện, bệ hạ lại không đau nàng, đương nhiên sẽ không có ban thưởng khác, không được, hắn sẽ cùng mẫu thân nói một chút, đồ cưới của hắn lại muốn thêm một ít, tốt nhất thêm gấp đôi!
Ti Mộ Hàm nhìn vẻ mặt hắn, càng ngày trong lòng càng run sợ, vị tiểu tổ tông này lại đang tính toán cái gì? “Lễ vật đưa xong, ngươi có thể đi được chưa?”
Tuyết Noãn Tịch trừng nàng một chút.
Ti Mộ Hàm lúc này bù đắp một cái xưng hô: “A Noãn ——.”
“Ta tự nhiên sẽ đi, ngươi gấp cái gì?” Tuyết Noãn Tịch hừ nói, “Hay là ngươi thật sự chuẩn bị đem kỹ tử kia mang về nhà ẩn đi?”
Ti Mộ Hàm cười khổ: “Ta không phải nói không rồi sao?”
Tuyết Noãn Tịch loan miệng cười cợt, “Quên đi, ngươi cũng là làm việc tốt, làm người tốt, ta liền không so đo với ngươi!”
“Người tốt?” Ti Mộ Hàm khóe miệng câu lên, tràn ra một vệt châm biếm, “Ta không phải là người tốt.” Nếu như nàng là người tốt, vừa bắt đầu sẽ mở miệng cứu Cẩm công tử kia, nhưng nàng ngay lập tức nghĩ đến là an nguy chính mình, cân nhắc làm như vậy có thể mang đến cho mình hậu quả hay không, cho nên nàng không phải người tốt, cứu Cẩm công tử kia, nàng là vì tích chút đức cho mình thôi!
Tuyết Noãn Tịch hơi sững sờ, lại là vẻ mặt này, mỗi khi nàng lộ ra vẻ mặt này, hắn luôn cảm thấy trong lòng nàng có rất nhiều không vui, rất nhiều chuyện thương tâm, nhưng bây giờ, hắn còn chưa có tư cách đi hỏi thăm, “Đúng rồi, ta còn có một việc muốn nói với ngươi.”
Ti Mộ Hàm liễm tâm thần, nói: “Chuyện gì?”
“Ta sẽ không gả cho Ninh vương.” Tuyết Noãn Tịch nghiêm túc nói: “Ngươi sau này không nên đem ta cùng nàng ghép cùng nhau, biết không?” Nói xong, cuối cùng ngữ khí trước sau như một, uy hiếp.
Ti Mộ Hàm kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta lại không thích nàng, tại sao phải gả cho nàng?” Tuyết Noãn Tịch nói một cách đương nhiên.
Ti Mộ Hàm cau mày: “A Noãn, ngươi không thích Ngũ hoàng tỷ?” Này xảy ra chuyện gì?
“Đương nhiên!” Tuyết Noãn Tịch nghiêm mặt nói, “Ta tuyệt đối sẽ không gả cho nàng!”
Ti Mộ Hàm đầu lại đau lên, “Ngươi cũng biết Ngũ hoàng tỷ đã quyết tâm muốn kết hôn ngươi?”
“Nàng lập quyết tâm của nàng, cùng ta có quan hệ gì đâu?” Tuyết Noãn Tịch khinh thường nói, “Ngược lại ta không gả nàng là được rồi!”
Ti Mộ Hàm nói: “Nếu như mẫu hoàng hạ chỉ, ngươi không gả vậy thì là kháng chỉ…”
“Mẫu thân không đồng ý, bệ hạ làm sao hạ chỉ?” Tuyết Noãn Tịch nói, “Nói chung mẫu thân nói rồi, thê chủ của ta do chính ta tuyển, mà ta chỉ tuyển người ta thích!”
Ti Mộ Hàm xoa xoa cái trán đau đớn: “Vậy ngươi yêu thích ai?”
Tuyết Noãn Tịch gò má đột nhiên nóng lên, “Ta… Ta yêu thích ai mắc mớ gì đến ngươi?” Vừa mới còn hung dữ với hắn, hắn mới không nói cho nàng!
“Ngươi không thích Ngũ hoàng tỷ, vậy ngươi thân cận nàng như vậy làm cái gì?” Ti Mộ Hàm có chút ảo não, này không phải nói dối Ngũ hoàng tỷ sao?
Tuyết Noãn Tịch gò má càng nóng, vội vã xoay người, không muốn bị nàng phát hiện: “Ai cùng với nàng thân cận, ngươi không nên oan uổng ta!”
Nếu như không phải nàng ẩn núp hắn, hắn vì được tin tức về nàng, nơi nào sẽ đi thân cận Ninh vương luôn cười tủm tỉm nhưng lạnh như băng kia?
Ti Mộ Hàm khổ não không thôi: “Nếu Ngũ hoàng tỷ thuyết phục mẫu hoàng hạ chỉ…”
“Ta dù đập đầu chết cũng không gả cho nàng!” Tuyết Noãn Tịch tàn nhẫn nói.
“Ngươi…” Ti Mộ Hàm kinh ngạc không ngớt.
Tuyết Noãn Tịch bỗng nhiên cười cợt, nói: “Có điều bây giờ e sợ nàng sẽ không cưới ta.”
“Tại sao?” Ti Mộ Hàm không hiểu sự tự tin của hắn từ đâu tới.
Tuyết Noãn Tịch cười híp mắt nói: “Mẫu thân đã nói nàng toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vị trí thái nữ kia, cho nên nàng nhất định sẽ đi thú gia hỏa Thủy Mặc Tiếu hung hăng kia.”
Ti Mộ Hàm nhíu mày, “Ngươi đây là ý gì?”
“Thủy gia công tử là Phượng Hậu tương lai bệ hạ định ra, tin tức này mặc dù là giả, nhưng nàng lại không biết.” Tuyết Noãn Tịch khẳng định nói: “Cho nên nàng nhất định sẽ đi thú Thủy Mặc Tiếu.”
Ti Mộ Hàm bỗng nhiên có loại dự cảm xấu: “Làm sao ngươi biết tin tức này là giả?”
Tuyết Noãn Tịch đặt mông ngồi trên giường nhỏ, nghiêng đầu đi không để ý tới nàng.
Ti Mộ Hàm giận dữ: “Ngươi…”
“Ngươi lại không gọi tên ta, ta nào có biết ngươi hỏi ai?” Tuyết Noãn Tịch thờ ơ nói.
Ti Mộ Hàm cọ xát, được, nàng nhẫn, hít một hơi, ôn hòa hỏi: “Ngươi đến cùng đến chỗ ta làm cái gì? A Noãn ——.”
Tuyết Noãn Tịch vui rạo rực cười tươi, quay mặt lại, “Ta đến tặng quà cho ngươi a.”
“Tặng quà?” Ti Mộ Hàm sững sờ, “Đưa lễ vật gì?”
Tuyết Noãn Tịch nói: “Đương nhiên là lễ vật sinh nhật!” Tuy rằng nàng mỗi năm sinh nhật hắn đều chuẩn bị lễ vật, thế nhưng đều không có đưa đi, ai kêu nàng cũng chưa từng đưa hắn lễ vật sinh nhật, có điều năm nay nàng xuất cung lập phủ, là chuyện lớn, hắn cũng không cùng nàng tính toán.
Ti Mộ Hàm vô cùng kinh ngạc, “Ngươi đưa ta lễ vật sinh nhật?”
“Vốn tối ngày hôm qua liền muốn đưa, nhưng nhất thời sốt ruột đã quên mang.” Tuyết Noãn Tịch đứng lên, thản nhiên đi vào tẩm phòng, phảng phất đó là địa phương của chính mình, một lát sau lấy ra một hộp gỗ dài, đưa cho nàng, “Ngươi xem một chút có thích hay không?”
Ti Mộ Hàm nghi ngờ tiếp nhận, cẩn thận từng li từng tí mở ra, nhìn thấy bên trong chứa một thanh trường kiếm, xem dấu ấn trên kiếm đoán rằng là một thanh kiếm cổ, “Đây là…lễ vật ngươi muốn đưa ta?”
“Làm sao, không thích?” Tuyết Noãn Tịch thấy vẻ mặt của nàng, khuôn mặt ảm đạm xuống.
Ti Mộ Hàm cười nói: “Không có, chỉ là không nghĩ tới ngươi sẽ đưa ta lễ vật sinh nhật, hơn nữa còn là kiếm.”
“Đưa kiếm không tốt sao?” Tuyết Noãn Tịch không hiểu nói.
Ti Mộ Hàm nói: “Cũng không phải, chỉ là thường nghe người ta nói, nam tử tặng quà không nằm ngoài túi thơm, y vật cái gì, đưa binh khí thì chưa từng nghe.”
Tuyết Noãn Tịch nhất thời 囧, tức giận nói: “Vậy ngươi có muốn hay không?”
“Muốn, đương nhiên muốn.” Ti Mộ Hàm nghiêm túc nói, đem kiếm lấy ra, tỉ mỉ nhìn, trong miệng tự lẩm bẩm: “Thanh cổ kiếm này xem ra rất đắt giá, nếu tương lai không tiền có thể lấy ra…”
“Ngươi dám bán nó, ta sẽ dùng nó giết ngươi!” Tuyết Noãn Tịch âm trầm nói.
Ti Mộ Hàm rùng mình một cái, hối hận nhất thời bất cẩn đã quên còn có ôn thần ở đây, “Nào dám, nào dám? Tuyết… A Noãn ngươi tặng, bản điện nhất định cố gắng cất kỹ!” Nói xong, lập tức đem kiếm thả lại trong hộp gỗ, thu hồi, miễn cho vị đại công tử này thật sự nói được làm được.
Uất ức, chân thực uất ức, ở thế giới này làm nữ tử như nàng, e sợ không tìm được người thứ hai.
Tuyết Noãn Tịch hừ hừ, liếc mắt nhìn nhìn nàng, “Này, ngươi sẽ không thật sự nghèo như vậy chứ?”
Ti Mộ Hàm thiêu mi, “Cũng còn tốt, nhưng tuyệt đối so không được với nhà có tiền các ngươi.”
“Thật sao?” Tuyết Noãn Tịch rù rì nói, trong lòng âm thầm cân nhắc, bổng lộc hoàng nữ đều định ra, hơn nữa không nhiều, nàng vừa mới ra lập phủ, khẳng định không có ngoại viện, bệ hạ lại không đau nàng, đương nhiên sẽ không có ban thưởng khác, không được, hắn sẽ cùng mẫu thân nói một chút, đồ cưới của hắn lại muốn thêm một ít, tốt nhất thêm gấp đôi!
Ti Mộ Hàm nhìn vẻ mặt hắn, càng ngày trong lòng càng run sợ, vị tiểu tổ tông này lại đang tính toán cái gì? “Lễ vật đưa xong, ngươi có thể đi được chưa?”
Tuyết Noãn Tịch trừng nàng một chút.
Ti Mộ Hàm lúc này bù đắp một cái xưng hô: “A Noãn ——.”
“Ta tự nhiên sẽ đi, ngươi gấp cái gì?” Tuyết Noãn Tịch hừ nói, “Hay là ngươi thật sự chuẩn bị đem kỹ tử kia mang về nhà ẩn đi?”
Ti Mộ Hàm cười khổ: “Ta không phải nói không rồi sao?”
Tuyết Noãn Tịch loan miệng cười cợt, “Quên đi, ngươi cũng là làm việc tốt, làm người tốt, ta liền không so đo với ngươi!”
“Người tốt?” Ti Mộ Hàm khóe miệng câu lên, tràn ra một vệt châm biếm, “Ta không phải là người tốt.” Nếu như nàng là người tốt, vừa bắt đầu sẽ mở miệng cứu Cẩm công tử kia, nhưng nàng ngay lập tức nghĩ đến là an nguy chính mình, cân nhắc làm như vậy có thể mang đến cho mình hậu quả hay không, cho nên nàng không phải người tốt, cứu Cẩm công tử kia, nàng là vì tích chút đức cho mình thôi!
Tuyết Noãn Tịch hơi sững sờ, lại là vẻ mặt này, mỗi khi nàng lộ ra vẻ mặt này, hắn luôn cảm thấy trong lòng nàng có rất nhiều không vui, rất nhiều chuyện thương tâm, nhưng bây giờ, hắn còn chưa có tư cách đi hỏi thăm, “Đúng rồi, ta còn có một việc muốn nói với ngươi.”
Ti Mộ Hàm liễm tâm thần, nói: “Chuyện gì?”
“Ta sẽ không gả cho Ninh vương.” Tuyết Noãn Tịch nghiêm túc nói: “Ngươi sau này không nên đem ta cùng nàng ghép cùng nhau, biết không?” Nói xong, cuối cùng ngữ khí trước sau như một, uy hiếp.
Ti Mộ Hàm kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta lại không thích nàng, tại sao phải gả cho nàng?” Tuyết Noãn Tịch nói một cách đương nhiên.
Ti Mộ Hàm cau mày: “A Noãn, ngươi không thích Ngũ hoàng tỷ?” Này xảy ra chuyện gì?
“Đương nhiên!” Tuyết Noãn Tịch nghiêm mặt nói, “Ta tuyệt đối sẽ không gả cho nàng!”
Ti Mộ Hàm đầu lại đau lên, “Ngươi cũng biết Ngũ hoàng tỷ đã quyết tâm muốn kết hôn ngươi?”
“Nàng lập quyết tâm của nàng, cùng ta có quan hệ gì đâu?” Tuyết Noãn Tịch khinh thường nói, “Ngược lại ta không gả nàng là được rồi!”
Ti Mộ Hàm nói: “Nếu như mẫu hoàng hạ chỉ, ngươi không gả vậy thì là kháng chỉ…”
“Mẫu thân không đồng ý, bệ hạ làm sao hạ chỉ?” Tuyết Noãn Tịch nói, “Nói chung mẫu thân nói rồi, thê chủ của ta do chính ta tuyển, mà ta chỉ tuyển người ta thích!”
Ti Mộ Hàm xoa xoa cái trán đau đớn: “Vậy ngươi yêu thích ai?”
Tuyết Noãn Tịch gò má đột nhiên nóng lên, “Ta… Ta yêu thích ai mắc mớ gì đến ngươi?” Vừa mới còn hung dữ với hắn, hắn mới không nói cho nàng!
“Ngươi không thích Ngũ hoàng tỷ, vậy ngươi thân cận nàng như vậy làm cái gì?” Ti Mộ Hàm có chút ảo não, này không phải nói dối Ngũ hoàng tỷ sao?
Tuyết Noãn Tịch gò má càng nóng, vội vã xoay người, không muốn bị nàng phát hiện: “Ai cùng với nàng thân cận, ngươi không nên oan uổng ta!”
Nếu như không phải nàng ẩn núp hắn, hắn vì được tin tức về nàng, nơi nào sẽ đi thân cận Ninh vương luôn cười tủm tỉm nhưng lạnh như băng kia?
Ti Mộ Hàm khổ não không thôi: “Nếu Ngũ hoàng tỷ thuyết phục mẫu hoàng hạ chỉ…”
“Ta dù đập đầu chết cũng không gả cho nàng!” Tuyết Noãn Tịch tàn nhẫn nói.
“Ngươi…” Ti Mộ Hàm kinh ngạc không ngớt.
Tuyết Noãn Tịch bỗng nhiên cười cợt, nói: “Có điều bây giờ e sợ nàng sẽ không cưới ta.”
“Tại sao?” Ti Mộ Hàm không hiểu sự tự tin của hắn từ đâu tới.
Tuyết Noãn Tịch cười híp mắt nói: “Mẫu thân đã nói nàng toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm vị trí thái nữ kia, cho nên nàng nhất định sẽ đi thú gia hỏa Thủy Mặc Tiếu hung hăng kia.”
Ti Mộ Hàm nhíu mày, “Ngươi đây là ý gì?”
“Thủy gia công tử là Phượng Hậu tương lai bệ hạ định ra, tin tức này mặc dù là giả, nhưng nàng lại không biết.” Tuyết Noãn Tịch khẳng định nói: “Cho nên nàng nhất định sẽ đi thú Thủy Mặc Tiếu.”
Ti Mộ Hàm bỗng nhiên có loại dự cảm xấu: “Làm sao ngươi biết tin tức này là giả?”
/68
|