Thục gia – Vũ các
Thục Thanh thấy chủ nhân của mình chỉ ăn mặc một thân áo đơn mỏng đứng bên cửa sổ, vội vã cầm một cái áo khoác dày tiến lên phủ thêm cho hắn, “Công tử, trời lạnh, người tại sao không yêu quý chính mình như thế…” Còn chưa có nói xong, cũng đã nghẹn ngào lên.
Thục Vũ Chi xoay người lại, trên mặt tái nhợt xuất ra một nụ cười nhạt, “Cha nuôi, ta không có chuyện gì.”
Thục Thanh thấy hắn miễn cưỡng vui cười, tâm thương yêu không dứt, “Công tử…” Chỉ là khi đang nói chuyên lại nhìn thấy trong tay hắn cầm ngọc tiêu, nhất thời ngừng lại, “Công tử, đây là…”
Thục Vũ Chi sững sờ, liền vội vàng xoay người bước nhanh đi tới trước giường, đem ngọc tiêu thả lại trong hộp gỗ.
“Công tử, đây là ngọc tiêu Thẩm tiểu thư đưa công tử sao?” Thục Thanh hai mắt sáng lên, “Đúng rồi, công tử, chúng ta có thể đi tìm Thẩm tiểu thư, nàng nhất định có biện pháp cứu công tử!”
Thục Vũ Chi nghe vậy, sắc mặt lại trắng xám mấy phần, vội vã ngăn lời nói của hắn lại: “Cha nuôi không cần nói nữa!”
“Tại sao?” Thục Thanh không hiểu, “Nô thị nhìn ra, Thẩm tiểu thư đối với công tử có ý định…”
“Câm miệng!” Thục Vũ Chi thần sắc nghiêm túc, “Cha nuôi, thánh chỉ đã hạ, ngay cả mẫu thân cũng không có cách nào, nàng làm sao có biện pháp? Mặc dù nàng thật sự có thể làm bệ hạ thu hồi ý chỉ, ta cùng nàng cũng tuyệt đối không thể cùng nhau!”
Thục Thanh không hiểu kêu lên: “Tại sao?” Đây là hi vọng duy nhất của công tử! Cho dù công tử là con thứ, không thể trở thành chính phu của Thẩm tiểu thư, thế nhưng dù sao cũng hơn đi làm Sơ thị của Thập Lục hoàng nữ!
Thục Vũ Chi trầm mặc một lát mới nói: “Nàng là nữ nhi Trấn Sa Đại tướng quân, ta là con thứ Hữu tướng, cho dù nàng không để ý danh tiếng ta khắc thê, bệ hạ cũng không thể ngồi nhìn Thục gia cùng Thẩm gia thông gia!” Đặc biệt ở thời khắc căng thẳng, vị trí thái nữ bỏ trống.
Thục Thanh ngẩn người, “Đây chính là nguyên nhân Thẩm tiểu thư nhiều năm trước không cùng gia chủ cầu hôn sao?”
Thục Vũ Chi cười nhạt: “Cha nuôi, ta cùng nàng vốn không có gì.”
Thục Vũ Chi thấy hi vọng duy nhất phá diệt, khổ sở quỳ trên mặt đất, “Công tử, là Nô thị vô dụng, là Nô thị vô dụng…”
“Cha nuôi…” Thục Vũ Chi khó khăn duy trì mỉm cười, vội vã nâng hắn dậy, “Ta không có chuyện gì, không phải là không thể sinh con sao? Lại không phải đại sự gì, ngươi coi như ta đi xuất gia là được.” Đúng vậy, coi như là xuất gia, không phải cũng không thể có hài tử sao? Không quan hệ, thật sự không liên quan, Thục Vũ Chi, ngươi thật sự không liên quan!
“Công tử…” Thục Thanh khóc càng thêm lợi hại, chủ nhân tốt như vậy, làm sao phải gánh chịu những thứ này chứ? Lâm chủ nhân trên trời có linh cũng không thể nhắm mắt a!
Ông trời a, ngươi tại sao có thể đối với công tử như vậy?
Thục Vũ Chi run run rẩy rẩy đứng dậy đem hắn đỡ lên, “Cha nuôi, ngươi không nên khóc.”
“Công tử…” Thục Thanh vẫn khóc không thành tiếng.
“Ôi, nơi này là làm sao? Khóc sướt mướt như vậy?” Bỗng nhiên, một thanh âm chanh chua từ ngoài cửa truyền vào.
Thục Thanh lập tức lau sạch nước mắt, chặn trước mặt công tử, thấy Thục chính phu chậm rãi đi vào, một mặt lạnh lùng.
“Vũ Chi gặp qua chủ phu.” Thục Vũ Chi vòng qua thân cha nuôi, tiến lên hành lễ nói.
Thục chính phu cười lạnh nói: “Không dám, ngươi là Sơ thị tương lai của Thập Lục hoàng nữ, cũng coi như là người hoàng gia, ta làm sao dám thụ lễ của ngươi!”
Thục Vũ Chi cúi đầu nói: “Chủ phu chính là trưởng bối của Vũ Chi, Vũ Chi bất kể thân phận gì cũng phải hành lễ.”
Thục chính phu không cảm kích, cười lạnh nói: “Lễ của ngươi ta cũng không dám tiếp!”
Thục Thanh hận không thể một ngụm cắn chết người phá huỷ công tử trước mắt này.
Thục Vũ Chi ngẩng đầu lên nói: “Không biết cha tìm đến Vũ Chi có gì phân phó?”
Thục chính phu âm trầm nhìn hắn, chưa mở miệng liền bị người cướp đoạt trước.
Lục nhi nâng hộp lễ tiến lên, hành lễ nói: “Nô thị Lục nhi gặp qua Thục đại công tử.”
Thục chính phu bụng đầy không thích, Tuyết Noãn Tịch hại Dung nhi té xỉu, bây giờ tiểu thị của hắn lại không nhìn hắn vào mắt như vậy, quả thực chủ nào tớ đó! Nếu như không phải Tuyết gia hắn còn có vị đế sư kia, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Nhưng trong lòng kìm nén một hơi, thực sự thở cũng không thuận, lạnh lùng nhìn Thục Vũ Chi, cười nhạo nói: “Bản lãnh của ngươi thật không nhỏ, cư nhiên nịnh bợ người Tuyết gia!”
Thục Vũ Chi không để ý đến hắn, kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Ngươi là… tiểu thị thiếp thân của Tuyết công tử?”
“Đúng vậy.” Lục nhi nói, “Công tử nhà ta thấy Thục đại công tử sắc mặt không được tốt, cố ý để Nô thị đem nhân sâm ngàn năm này đưa cho công tử bồi bổ thân thể.” Dứt lời, đem hộp gỗ mở ra, mùi nhân sâm thơm ngát lan ra bốn phía.
Thục Vũ Chi kinh ngạc, “Tuyết công tử đưa ta nhân sâm ngàn năm?”
Thục chính phu cũng sửng sốt, nhân sâm ngàn năm? Cư nhiên là nhân sâm ngàn năm? Tiện nhân này thời điểm nào cùng công tử Tuyết gia thân thiết như vậy?
Lục nhi âm thầm liếc Thục chính phu một cái, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, công tử nhà ta nói, nhân sâm ngàn năm này là do bệ hạ ngự ban cho gia chủ nhà ta, sau đó gia chủ chuyển giao cho công tử, có điều công tử thân thể vẫn rất tốt, cho nên không cần, nay công tử cùng Thục đại công tử vừa gặp đã thân, lại thấy Thục đại công tử sắc mặt không được tốt, cho nên cố ý để Nô thị lấy đưa tới cho công tử bù thân thể.”
“Chuyện này…” Thục Vũ Chi thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, “Đa tạ Tuyết công tử hảo ý, thế nhưng vật quý trọng như thế…”
Lục nhi ngắt lời hắn, “Công tử nhà ta nói, nếu như Thục đại công tử không chịu thu, chính là không nể mặt hắn.”
Thục Vũ Chi cứng lại, trầm mặc chốc lát, “Nếu Tuyết công tử quan tâm Vũ chi như vậy, Vũ Chi liền nhận lấy, cha nuôi.”
Thục Thanh đáp một tiếng, lập tức tiến lên tiếp nhận, động tác kia tựa hồ lo lắng bị người cướp đi.
Công tử bây giờ thân thể không tốt, vừa vặn phù hợp dùng!
Thục chính phu cũng nheo mắt lại, Dung nhi thân thể hư nhược, nếu đem nhân sâm này cho Dung nhi bù thân thể, tất nhiên sẽ giúp hắn mau mau tốt lên, hắn lạnh lùng liếc Thục Vũ Chi một chút, lúc này quyết định chủ ý, chờ một lúc liền đem nhân sâm lấy đi!
Thục Vũ Chi mỉm cười nói: “Thỉnh thay ta tạ Tuyết công tử.”
Lục nhi trả lời: “Nô thị xin nghe Thục đại công tử dặn dò.” Ngừng một chút, tiếp tục nói: “Công tử nhà ta còn có một câu muốn Nô thị chuyển cáo Thục đại công tử.”
Thục Vũ Chi nói: “Mời nói.”
Lục nhi nghiêm túc nói: “Công tử nhà ta nói, nhân sâm này là hắn đưa cho Thục đại công tử dùng bồi bổ thân thể, cho nên chỉ có thể do Thục đại công tử sử dụng, nếu có người dám cướp đến dùng, kia chính là tư dùng đồ ngự tứ (đồ do vua ban), công tử nhà ta quyết định sẽ không tha tặc nhân kia!”
Thục gia chính phu thiếu chút nữa vì tức giận không thở được mà chết, giỏi cho Tuyết Noãn Tịch ngươi, hại con trai của hắn còn chưa tính, bây giờ cố ý đem lời này nói cho hắn nghe? Cũng chỉ là một nhánh nhân sâm mà thôi, chẳng lẽ Thục gia hắn không có?
Thục Vũ Chi kinh ngạc, âm thầm nhìn Thục chính phu một chút, không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Thục Thanh nhanh chóng liền đồng ý, “Lục tiểu ca yên tâm, ta nhất định tự mình nấu thuốc nhìn công tử uống vào!”
Thục Vũ Chi thở dài, “Vũ Chi vâng theo Tuyết công tử dặn dò.”
Lục nhi lại thi lễ một cái, “Vậy Nô thị liền cáo lui trước, làm phiền Thục chủ phu đưa Nô thị ra ngoài.”
Thục chính phu bỗng nhiên đứng lên, gương mặt biến hình, một hạ nhân thấp hèn lại muốn hắn đưa!
“Thục chủ phu?” Lục nhi giả vờ nghi hoặc kêu lên, “Có vấn đề?”
Thục chính phu hận không thể xé Lục nhi ra, bất đắc dĩ trước đó thê chủ tự mình mở miệng muốn hắn đem người mang tới, bây giờ hắn nếu phát tác, chỉ sợ chọc thê chủ bất khoái! Hắn cắn chặt hàm răng: “Thỉnh —— đi!”
Lục nhi cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn Thục chủ phu!”
Thục chính phu tàn nhẫn trừng Thục Vũ Chi một chút mới phẩy tay áo bỏ đi.
Thục Vũ Chi nhìn bọn họ rời đi, vừa mới xoay người, nhìn hộp lễ trong tay cha nuôi, bụng đầy nghi ngờ, Tuyết Noãn Tịch, hắn ta đến tột cùng tại sao đối với hắn lấy lòng?
Thục Thanh thấy chủ nhân của mình chỉ ăn mặc một thân áo đơn mỏng đứng bên cửa sổ, vội vã cầm một cái áo khoác dày tiến lên phủ thêm cho hắn, “Công tử, trời lạnh, người tại sao không yêu quý chính mình như thế…” Còn chưa có nói xong, cũng đã nghẹn ngào lên.
Thục Vũ Chi xoay người lại, trên mặt tái nhợt xuất ra một nụ cười nhạt, “Cha nuôi, ta không có chuyện gì.”
Thục Thanh thấy hắn miễn cưỡng vui cười, tâm thương yêu không dứt, “Công tử…” Chỉ là khi đang nói chuyên lại nhìn thấy trong tay hắn cầm ngọc tiêu, nhất thời ngừng lại, “Công tử, đây là…”
Thục Vũ Chi sững sờ, liền vội vàng xoay người bước nhanh đi tới trước giường, đem ngọc tiêu thả lại trong hộp gỗ.
“Công tử, đây là ngọc tiêu Thẩm tiểu thư đưa công tử sao?” Thục Thanh hai mắt sáng lên, “Đúng rồi, công tử, chúng ta có thể đi tìm Thẩm tiểu thư, nàng nhất định có biện pháp cứu công tử!”
Thục Vũ Chi nghe vậy, sắc mặt lại trắng xám mấy phần, vội vã ngăn lời nói của hắn lại: “Cha nuôi không cần nói nữa!”
“Tại sao?” Thục Thanh không hiểu, “Nô thị nhìn ra, Thẩm tiểu thư đối với công tử có ý định…”
“Câm miệng!” Thục Vũ Chi thần sắc nghiêm túc, “Cha nuôi, thánh chỉ đã hạ, ngay cả mẫu thân cũng không có cách nào, nàng làm sao có biện pháp? Mặc dù nàng thật sự có thể làm bệ hạ thu hồi ý chỉ, ta cùng nàng cũng tuyệt đối không thể cùng nhau!”
Thục Thanh không hiểu kêu lên: “Tại sao?” Đây là hi vọng duy nhất của công tử! Cho dù công tử là con thứ, không thể trở thành chính phu của Thẩm tiểu thư, thế nhưng dù sao cũng hơn đi làm Sơ thị của Thập Lục hoàng nữ!
Thục Vũ Chi trầm mặc một lát mới nói: “Nàng là nữ nhi Trấn Sa Đại tướng quân, ta là con thứ Hữu tướng, cho dù nàng không để ý danh tiếng ta khắc thê, bệ hạ cũng không thể ngồi nhìn Thục gia cùng Thẩm gia thông gia!” Đặc biệt ở thời khắc căng thẳng, vị trí thái nữ bỏ trống.
Thục Thanh ngẩn người, “Đây chính là nguyên nhân Thẩm tiểu thư nhiều năm trước không cùng gia chủ cầu hôn sao?”
Thục Vũ Chi cười nhạt: “Cha nuôi, ta cùng nàng vốn không có gì.”
Thục Vũ Chi thấy hi vọng duy nhất phá diệt, khổ sở quỳ trên mặt đất, “Công tử, là Nô thị vô dụng, là Nô thị vô dụng…”
“Cha nuôi…” Thục Vũ Chi khó khăn duy trì mỉm cười, vội vã nâng hắn dậy, “Ta không có chuyện gì, không phải là không thể sinh con sao? Lại không phải đại sự gì, ngươi coi như ta đi xuất gia là được.” Đúng vậy, coi như là xuất gia, không phải cũng không thể có hài tử sao? Không quan hệ, thật sự không liên quan, Thục Vũ Chi, ngươi thật sự không liên quan!
“Công tử…” Thục Thanh khóc càng thêm lợi hại, chủ nhân tốt như vậy, làm sao phải gánh chịu những thứ này chứ? Lâm chủ nhân trên trời có linh cũng không thể nhắm mắt a!
Ông trời a, ngươi tại sao có thể đối với công tử như vậy?
Thục Vũ Chi run run rẩy rẩy đứng dậy đem hắn đỡ lên, “Cha nuôi, ngươi không nên khóc.”
“Công tử…” Thục Thanh vẫn khóc không thành tiếng.
“Ôi, nơi này là làm sao? Khóc sướt mướt như vậy?” Bỗng nhiên, một thanh âm chanh chua từ ngoài cửa truyền vào.
Thục Thanh lập tức lau sạch nước mắt, chặn trước mặt công tử, thấy Thục chính phu chậm rãi đi vào, một mặt lạnh lùng.
“Vũ Chi gặp qua chủ phu.” Thục Vũ Chi vòng qua thân cha nuôi, tiến lên hành lễ nói.
Thục chính phu cười lạnh nói: “Không dám, ngươi là Sơ thị tương lai của Thập Lục hoàng nữ, cũng coi như là người hoàng gia, ta làm sao dám thụ lễ của ngươi!”
Thục Vũ Chi cúi đầu nói: “Chủ phu chính là trưởng bối của Vũ Chi, Vũ Chi bất kể thân phận gì cũng phải hành lễ.”
Thục chính phu không cảm kích, cười lạnh nói: “Lễ của ngươi ta cũng không dám tiếp!”
Thục Thanh hận không thể một ngụm cắn chết người phá huỷ công tử trước mắt này.
Thục Vũ Chi ngẩng đầu lên nói: “Không biết cha tìm đến Vũ Chi có gì phân phó?”
Thục chính phu âm trầm nhìn hắn, chưa mở miệng liền bị người cướp đoạt trước.
Lục nhi nâng hộp lễ tiến lên, hành lễ nói: “Nô thị Lục nhi gặp qua Thục đại công tử.”
Thục chính phu bụng đầy không thích, Tuyết Noãn Tịch hại Dung nhi té xỉu, bây giờ tiểu thị của hắn lại không nhìn hắn vào mắt như vậy, quả thực chủ nào tớ đó! Nếu như không phải Tuyết gia hắn còn có vị đế sư kia, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Nhưng trong lòng kìm nén một hơi, thực sự thở cũng không thuận, lạnh lùng nhìn Thục Vũ Chi, cười nhạo nói: “Bản lãnh của ngươi thật không nhỏ, cư nhiên nịnh bợ người Tuyết gia!”
Thục Vũ Chi không để ý đến hắn, kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Ngươi là… tiểu thị thiếp thân của Tuyết công tử?”
“Đúng vậy.” Lục nhi nói, “Công tử nhà ta thấy Thục đại công tử sắc mặt không được tốt, cố ý để Nô thị đem nhân sâm ngàn năm này đưa cho công tử bồi bổ thân thể.” Dứt lời, đem hộp gỗ mở ra, mùi nhân sâm thơm ngát lan ra bốn phía.
Thục Vũ Chi kinh ngạc, “Tuyết công tử đưa ta nhân sâm ngàn năm?”
Thục chính phu cũng sửng sốt, nhân sâm ngàn năm? Cư nhiên là nhân sâm ngàn năm? Tiện nhân này thời điểm nào cùng công tử Tuyết gia thân thiết như vậy?
Lục nhi âm thầm liếc Thục chính phu một cái, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy, công tử nhà ta nói, nhân sâm ngàn năm này là do bệ hạ ngự ban cho gia chủ nhà ta, sau đó gia chủ chuyển giao cho công tử, có điều công tử thân thể vẫn rất tốt, cho nên không cần, nay công tử cùng Thục đại công tử vừa gặp đã thân, lại thấy Thục đại công tử sắc mặt không được tốt, cho nên cố ý để Nô thị lấy đưa tới cho công tử bù thân thể.”
“Chuyện này…” Thục Vũ Chi thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, “Đa tạ Tuyết công tử hảo ý, thế nhưng vật quý trọng như thế…”
Lục nhi ngắt lời hắn, “Công tử nhà ta nói, nếu như Thục đại công tử không chịu thu, chính là không nể mặt hắn.”
Thục Vũ Chi cứng lại, trầm mặc chốc lát, “Nếu Tuyết công tử quan tâm Vũ chi như vậy, Vũ Chi liền nhận lấy, cha nuôi.”
Thục Thanh đáp một tiếng, lập tức tiến lên tiếp nhận, động tác kia tựa hồ lo lắng bị người cướp đi.
Công tử bây giờ thân thể không tốt, vừa vặn phù hợp dùng!
Thục chính phu cũng nheo mắt lại, Dung nhi thân thể hư nhược, nếu đem nhân sâm này cho Dung nhi bù thân thể, tất nhiên sẽ giúp hắn mau mau tốt lên, hắn lạnh lùng liếc Thục Vũ Chi một chút, lúc này quyết định chủ ý, chờ một lúc liền đem nhân sâm lấy đi!
Thục Vũ Chi mỉm cười nói: “Thỉnh thay ta tạ Tuyết công tử.”
Lục nhi trả lời: “Nô thị xin nghe Thục đại công tử dặn dò.” Ngừng một chút, tiếp tục nói: “Công tử nhà ta còn có một câu muốn Nô thị chuyển cáo Thục đại công tử.”
Thục Vũ Chi nói: “Mời nói.”
Lục nhi nghiêm túc nói: “Công tử nhà ta nói, nhân sâm này là hắn đưa cho Thục đại công tử dùng bồi bổ thân thể, cho nên chỉ có thể do Thục đại công tử sử dụng, nếu có người dám cướp đến dùng, kia chính là tư dùng đồ ngự tứ (đồ do vua ban), công tử nhà ta quyết định sẽ không tha tặc nhân kia!”
Thục gia chính phu thiếu chút nữa vì tức giận không thở được mà chết, giỏi cho Tuyết Noãn Tịch ngươi, hại con trai của hắn còn chưa tính, bây giờ cố ý đem lời này nói cho hắn nghe? Cũng chỉ là một nhánh nhân sâm mà thôi, chẳng lẽ Thục gia hắn không có?
Thục Vũ Chi kinh ngạc, âm thầm nhìn Thục chính phu một chút, không biết trả lời như thế nào mới tốt.
Thục Thanh nhanh chóng liền đồng ý, “Lục tiểu ca yên tâm, ta nhất định tự mình nấu thuốc nhìn công tử uống vào!”
Thục Vũ Chi thở dài, “Vũ Chi vâng theo Tuyết công tử dặn dò.”
Lục nhi lại thi lễ một cái, “Vậy Nô thị liền cáo lui trước, làm phiền Thục chủ phu đưa Nô thị ra ngoài.”
Thục chính phu bỗng nhiên đứng lên, gương mặt biến hình, một hạ nhân thấp hèn lại muốn hắn đưa!
“Thục chủ phu?” Lục nhi giả vờ nghi hoặc kêu lên, “Có vấn đề?”
Thục chính phu hận không thể xé Lục nhi ra, bất đắc dĩ trước đó thê chủ tự mình mở miệng muốn hắn đem người mang tới, bây giờ hắn nếu phát tác, chỉ sợ chọc thê chủ bất khoái! Hắn cắn chặt hàm răng: “Thỉnh —— đi!”
Lục nhi cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn Thục chủ phu!”
Thục chính phu tàn nhẫn trừng Thục Vũ Chi một chút mới phẩy tay áo bỏ đi.
Thục Vũ Chi nhìn bọn họ rời đi, vừa mới xoay người, nhìn hộp lễ trong tay cha nuôi, bụng đầy nghi ngờ, Tuyết Noãn Tịch, hắn ta đến tột cùng tại sao đối với hắn lấy lòng?
/68
|