Mấy đứa chúng nó thì chẳng có gì bất ngờ vì sự thật này họ đều đã biết nên chỉ hơi ngạc nhiên với cách làm này của Long thôi.
- Nhân tiện đây tôi xin thông báo luôn, cuộc triệu tập dành cho các vị chủ tịch đã dự định vào tuần sau sẽ được chuyển ngay sang ngày mai. Hy vọng các vị sẽ đến đủ, sẽ có những bất ngờ thú vị đấy. Giờ thì tất cả nên ra về vì tôi không nghĩ lễ cưới còn được tiến hành nữa đâu.
Nói xong, Long thản nhiên bước đi. Lướt qua Kan, Long cố tình dừng lại nói với cậu:
- Có lẽ tôi nên nói cho cậu biết điều này, buổi tối cậu đi cùng cô ta, Bi đã nhìn thấy và chuyện gì đã xảy ra Bi đều biết trước khi cậu nói, thậm chí còn biết nhiều hơn cậu, đoạn ghi âm và video vừa nãy đều là do Bi ghi lại, cô bé đã muốn cho cậu biết sự thật nhưng cậu làm Bi quá thất vọng, Bi có thể giải thích nhưng con bé không làm cậu biết vì sao không? Vì cái Bi cần là lòng tin của cậu. Cậu nợ em gái tôi quá nhiều, nhưng tôi sẽ không đòi nợ cậu đâu, và cậu nên biết, hối hận bây giờ cũng chỉ còn là vô nghĩa. Còn đây, tôi nghĩ cậu nên đọc nó, Bi đã viết cho cậu trước ngày lên máy bay 6 tháng trước.
Đưa cho Kan một chiếc hộp kèm một lá thư rồi anh bước đi. Mấy đứa cũng đồng loạt đi theo, và bao nhiêu khách khứa cũng chẳng còn lí do gì để ở lại. Trong gian phòng khác sạn rộng lớn chỉ còn lại 6 người nhà Kan và Duyên. Sau vài phút bất động, Kan bắt đầu cất bước đi ra phía cửa. Cả 5 người đều muốn gọi Kan lại nhưng không dám.
- Tính sao bây giờ hả ông. Chúng ta vì muốn ép Kan chấp nhận cuộc hôn nhân này mà làm vậy… bây giờ thì… (bà Dương lo lắng)
- Thôi bà đừng nói nữa. Còn cháu… ta cho phép cháu đến với Kan, ta cũng muốn tác hợp cho 2 đứa nên mới để cháu cài bẫy con trai ta như vậy, nhưng tại sao cháu lại làm thế, tại sao lại dám quan hệ với một kẻ khác, cháu đã lừa dối chúng ta. (ông Dương nhìn thẳng vào Duyên gằn giọng)
- Cháu… cháu… (nhỏ chỉ còn có thể ấp úng)
- Thôi ông bà… cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới hành sự sai lầm như vậy, mong ông bà thông cảm. (ông Bùi đỡ lời cho con gái)
- Tôi cũng không muốn trách cháu nhưng ông bà thấy đấy, chuyện đã đến nước này tôi e chúng ta không thể thành thông gia.
- Không sao, chuyện đó tính sau. Giờ quan trọng hơn là cuộc họp ngày mai đã.
- Thôi vậy. Đành gác chuyện này sang 1 bên đã.
Cuộc nói chuyện chấm dứt. Họ trở về nhà chuẩn bị cho cuộc họp đặc biệt quan trọng vào ngày mai.
Cầm chiếc hộp và lá thư trên tay, Kan thẫn thờ trở về nhà, đặt người xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, cậu mở lá thư.
” chào cậu_ người con trai đã không thuộc về tớ.
Lúc này, tớ cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì cả. Chẳng biết cậu có hiểu không, nhưng tớ là người ghét phải giải thích.
Cậu biết không, cậu thật sự rất đáng ghét, đáng ghét ngay từ lần đầu tiên tớ gặp cậu. Cậu_ con trai gì mà kiêu ngạo thế. Cậu_ con trai sao mà nhiều lời quá vậy. Cậu_ người con trai đầu tiên đã nhiệt tình đôi co với tớ cho dù lần nào cậu cũng thua. Và cậu, còn đáng ghét hơn khi đã mở một lối mòn đi vào trái tim tớ. Từ lúc nào, tớ đã yêu cậu, yêu cái sự đáng ghét đến mức đáng yêu của cậu.
Tớ từng nghĩ, cậu sinh ra dành cho tớ và tớ sinh ra cũng để dành cho cậu, nhưng tớ sai rồi… chúng ta có lẽ sinh ra không phải dành cho nhau mà chỉ để đi qua cuộc đời nhau thôi.
Thế nên, bây giờ tớ mới đau , đau lắm, nhưng cậu thấy đấy, tớ vẫn luôn cười hoặc không thì cũng tỏ ra bình thản vì tớ không muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của tớ.
Tớ biết, cậu yêu tớ, có thể là yêu nhiều hơn cả những gì tớ nghĩ nhưng tình yêu của cậu vẫn chẳng đủ để cậu có thể hiểu được tớ. Tớ không trách cậu, có trách thì trách tớ là người quá khó hiểu, có trách thì trách cái sức chịu đựng quá lớn của tớ. Đôi khi tớ cảm thấy ghét chính bản thân mình, tại sao lại có thể luôn bình thản đến thế, tại sao không khóc lóc, tại sao không ôm chặt lấy cậu mà giải thích… giá mà tớ làm như thế thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
À… còn một thứ tớ muốn đền lại cho cậu, trước đây tớ đã dùng trái tim mình đề đền thay cho nó, nhưng giờ cậu không cần trái tim tớ nữa, tớ sẽ trả lại cho cậu quả cầu mà cậu yêu thích.
Một lần cuối, cho tớ được nói: Kan, em yêu anh.
Tạm biệt cậu. Chúc cậu hạnh phúc.”
Mắt Kan đã nhòa đi từ lúc nào, tất cả những cảm xúc hiện giờ trong cậu là đau đớn, là xót xa, là dằn vặt và hối hận. Nhưng đúng như Long nói, vô nghĩa, đã quá muộn để cậu hối hận. Cậu đã sai, sai quá nhiều, cậu là thằng con trai tồi tệ. Cậu luôn cho rằng cậu yêu nó, rất yêu, cậu có thể làm bất kể điều gì vì nó, ấy vậy mà cậu lại chưa từng hiểu nó. Làm sao đây? Trái tim cậu giờ vỡ vụn.
Tít… tít…
” Cuộc họp ngày mai cậu nên đến”. Tin nhắn cậu nhận từ một số lạ chỉ có thế.
* * *
- Nhân tiện đây tôi xin thông báo luôn, cuộc triệu tập dành cho các vị chủ tịch đã dự định vào tuần sau sẽ được chuyển ngay sang ngày mai. Hy vọng các vị sẽ đến đủ, sẽ có những bất ngờ thú vị đấy. Giờ thì tất cả nên ra về vì tôi không nghĩ lễ cưới còn được tiến hành nữa đâu.
Nói xong, Long thản nhiên bước đi. Lướt qua Kan, Long cố tình dừng lại nói với cậu:
- Có lẽ tôi nên nói cho cậu biết điều này, buổi tối cậu đi cùng cô ta, Bi đã nhìn thấy và chuyện gì đã xảy ra Bi đều biết trước khi cậu nói, thậm chí còn biết nhiều hơn cậu, đoạn ghi âm và video vừa nãy đều là do Bi ghi lại, cô bé đã muốn cho cậu biết sự thật nhưng cậu làm Bi quá thất vọng, Bi có thể giải thích nhưng con bé không làm cậu biết vì sao không? Vì cái Bi cần là lòng tin của cậu. Cậu nợ em gái tôi quá nhiều, nhưng tôi sẽ không đòi nợ cậu đâu, và cậu nên biết, hối hận bây giờ cũng chỉ còn là vô nghĩa. Còn đây, tôi nghĩ cậu nên đọc nó, Bi đã viết cho cậu trước ngày lên máy bay 6 tháng trước.
Đưa cho Kan một chiếc hộp kèm một lá thư rồi anh bước đi. Mấy đứa cũng đồng loạt đi theo, và bao nhiêu khách khứa cũng chẳng còn lí do gì để ở lại. Trong gian phòng khác sạn rộng lớn chỉ còn lại 6 người nhà Kan và Duyên. Sau vài phút bất động, Kan bắt đầu cất bước đi ra phía cửa. Cả 5 người đều muốn gọi Kan lại nhưng không dám.
- Tính sao bây giờ hả ông. Chúng ta vì muốn ép Kan chấp nhận cuộc hôn nhân này mà làm vậy… bây giờ thì… (bà Dương lo lắng)
- Thôi bà đừng nói nữa. Còn cháu… ta cho phép cháu đến với Kan, ta cũng muốn tác hợp cho 2 đứa nên mới để cháu cài bẫy con trai ta như vậy, nhưng tại sao cháu lại làm thế, tại sao lại dám quan hệ với một kẻ khác, cháu đã lừa dối chúng ta. (ông Dương nhìn thẳng vào Duyên gằn giọng)
- Cháu… cháu… (nhỏ chỉ còn có thể ấp úng)
- Thôi ông bà… cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới hành sự sai lầm như vậy, mong ông bà thông cảm. (ông Bùi đỡ lời cho con gái)
- Tôi cũng không muốn trách cháu nhưng ông bà thấy đấy, chuyện đã đến nước này tôi e chúng ta không thể thành thông gia.
- Không sao, chuyện đó tính sau. Giờ quan trọng hơn là cuộc họp ngày mai đã.
- Thôi vậy. Đành gác chuyện này sang 1 bên đã.
Cuộc nói chuyện chấm dứt. Họ trở về nhà chuẩn bị cho cuộc họp đặc biệt quan trọng vào ngày mai.
Cầm chiếc hộp và lá thư trên tay, Kan thẫn thờ trở về nhà, đặt người xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, cậu mở lá thư.
” chào cậu_ người con trai đã không thuộc về tớ.
Lúc này, tớ cũng không muốn giải thích bất cứ điều gì cả. Chẳng biết cậu có hiểu không, nhưng tớ là người ghét phải giải thích.
Cậu biết không, cậu thật sự rất đáng ghét, đáng ghét ngay từ lần đầu tiên tớ gặp cậu. Cậu_ con trai gì mà kiêu ngạo thế. Cậu_ con trai sao mà nhiều lời quá vậy. Cậu_ người con trai đầu tiên đã nhiệt tình đôi co với tớ cho dù lần nào cậu cũng thua. Và cậu, còn đáng ghét hơn khi đã mở một lối mòn đi vào trái tim tớ. Từ lúc nào, tớ đã yêu cậu, yêu cái sự đáng ghét đến mức đáng yêu của cậu.
Tớ từng nghĩ, cậu sinh ra dành cho tớ và tớ sinh ra cũng để dành cho cậu, nhưng tớ sai rồi… chúng ta có lẽ sinh ra không phải dành cho nhau mà chỉ để đi qua cuộc đời nhau thôi.
Thế nên, bây giờ tớ mới đau , đau lắm, nhưng cậu thấy đấy, tớ vẫn luôn cười hoặc không thì cũng tỏ ra bình thản vì tớ không muốn cậu nhìn thấy những giọt nước mắt của tớ.
Tớ biết, cậu yêu tớ, có thể là yêu nhiều hơn cả những gì tớ nghĩ nhưng tình yêu của cậu vẫn chẳng đủ để cậu có thể hiểu được tớ. Tớ không trách cậu, có trách thì trách tớ là người quá khó hiểu, có trách thì trách cái sức chịu đựng quá lớn của tớ. Đôi khi tớ cảm thấy ghét chính bản thân mình, tại sao lại có thể luôn bình thản đến thế, tại sao không khóc lóc, tại sao không ôm chặt lấy cậu mà giải thích… giá mà tớ làm như thế thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
À… còn một thứ tớ muốn đền lại cho cậu, trước đây tớ đã dùng trái tim mình đề đền thay cho nó, nhưng giờ cậu không cần trái tim tớ nữa, tớ sẽ trả lại cho cậu quả cầu mà cậu yêu thích.
Một lần cuối, cho tớ được nói: Kan, em yêu anh.
Tạm biệt cậu. Chúc cậu hạnh phúc.”
Mắt Kan đã nhòa đi từ lúc nào, tất cả những cảm xúc hiện giờ trong cậu là đau đớn, là xót xa, là dằn vặt và hối hận. Nhưng đúng như Long nói, vô nghĩa, đã quá muộn để cậu hối hận. Cậu đã sai, sai quá nhiều, cậu là thằng con trai tồi tệ. Cậu luôn cho rằng cậu yêu nó, rất yêu, cậu có thể làm bất kể điều gì vì nó, ấy vậy mà cậu lại chưa từng hiểu nó. Làm sao đây? Trái tim cậu giờ vỡ vụn.
Tít… tít…
” Cuộc họp ngày mai cậu nên đến”. Tin nhắn cậu nhận từ một số lạ chỉ có thế.
* * *
/89
|