-Nè
Ren vỗ vai Min. Nó giật mình thức giấc đôi mắt dim dim cọ cọ trông rất ngây thơ.
-Làm sao vậy anh Ren. ủa tối rồi ư?
Nó bất giác nhìn xung quanh. Ren cười nhìn nó
- Em ngủ ngon ghê ha Min. Ngủ đến giờ 7 giờ rồi lão bảo vệ gào rát cả cổ đến mức phải gọi anh luôn đó. sao không về?
nó lừ lưỡi cười:
-hihi em mệt mà. Sao hôm nay mọi người không đi học thế? làm em buồn muốn chết huhu bắt đền oppa đó oa oa. oppa bế bế em Min tê chân quá (T^T)/
Ren lắc đầu ngao ngán giang tay ra ôm lấy Min theo kiểu công chúa.
-Chịu em rồi Min ạ. Thôi ngủ đi khi nào về anh gọi.
nó nghe vậy gật đầu như giã tỏi nằm thiu thiu đi.
...
-này oppa? Vin sao rồi?
nó bất giác thức giấc ngước đôi mắt mơ màng buồn ngủ nhìn người đang bay kia nói. nghe vậy Ren cười kể lại.
....
Khi Mun chạy đi bất giác cô chạy đến bên vực bóng ma_nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau nơi tội ác mạnh nhất vì thấy mà không thể chạm. cô rơi nước mắt gào khóc tại sao? tại sao lại vậy? tại sao cậu ấy làm thế với tôi tôi đã làm gì sao ư? _ cô nhìn vào trong bóng đêm nơi vô định mắt không thấy tiêu cự_ các ngươi nói đi tại sao ta lại bị như vậy có phải ta yêu cậu ấy là sai không? ta mệt quá hức hức ta về bóng đêm được không? cô vừ nói vừa đi từ từ vào bóng đêm tĩnh mịch mấy. ngón tay rồi khủy tay... đến cánh tay. đột nhiên có 1 lực kéo cô ra còn mạnh hơn cả lực kéo cô vào. thật ấm áp đây là cảm giác đầu tiên ập đến nó không lạnh lẽo băng giá như bóng tối kia. cô thích cảm giác này rồi bất giác ngước lên nhưng mắt đã nhòe và sưng vì khóc. hơi ấm thật quen thuộc có phải cậu không? à mà mình lại tự ảo tưởng rồi cậu ấy sao tới đây được chứ đừng mơ mọng nữa Mun à cô thở dài suy nghĩ. Không nghĩ được gì cô mở miệng vẫn cái giọng khàn ấy:
- Ai vây?
không ai trả lời cô. cô cảm giác người đó ôm càng chắc hơn bất giác thật khó chịu, đúng vậy rất khó chịu cô vùng vẫy thoát ra nhưng người đã thấm mệt làm sao mà thoát? đột nhiên bên tai có giọng nói thân thuộc luôn khiến cô nhớ nhung vang lên.
- Xin lỗi Mun thực sự xin lỗi, tôi xin lỗi tôi đã chẳng nghĩ đến cảm giác cậu. Mun tha lỗi cho sự ngu ngốc của tôi được không? đừng khóc tôi rất đau thật đấy.
-Vin làm ơn thả tôi ra ta chẳng là của nhau Vin ạ.
cô khó khăn nói. cậu chẳng nghe càng ôm chặt hơn
-Mun làm người yêu tôi nhé?
giọng nói ấm áp của cậu lại vang lên bên tai. cô như không nghe vào tai mình nữa . cậu đang nói thật đấy ư hay lại chỉ là trêu cô?cô nghe lầm phải không? cô nghi ngờ hỏi:
- Vin cậu nói thật ư? cậu yêu tôi sao?
cậu nghè vậy cười nói:
Mun đi theo tôi chứ? tôi sẽ dẫn cậu tới 1 nơi tới đó cậu sẽ biết. cậu nhắm mắt lại đi không lừa cậu đâu thật đó. dù sao cậu cũng chẳng có gì để tôi lừa haha.
cô nghe vậy lườm cậu nói thầm
-cái đồ đáng ghét sao tôi lại thích cậu nhiêu thế cơ chứ.
dù rất nhỏ nhưng tai của ma cà rồng luôn tính vì vậy... hehe. cậu cười
-thích cũng đã thích giờ cậu không thích cũng đâu có được hắc hắc.
Cậu bắt đầu dẫn cô tới tớ Min nói đâu biết ở 1 nơi trong vô vàn bóng tối tĩnh mịch có những con ma đem ánh mắt tiếc thèm cộng uất hận nhìn đôi bạn trẻ đang đi khuất phía xa xa kia....
...
-Mở mắt ra đi Mun.
cậu nhẹ nhàng ghé sát tai ma mị cất giọng, nghe vậy cô mở mắt ra nhìn. câu đầu tiên cô thốt lên thật đẹp nó thực sự rất đẹp đến cậu cũng phải cảm thán. trước nó đã đẹp mà qua bàn tay Min nó càng lộng lẫy hơn. nơi đó là 1 bãi đất trống cạnh bờ biển xa xa có những rặng núi chập trùng đan xen. ban ngày nó chính là thơ mộng sự đan xen của biển xanh dương và núi xanh lá với bầu trời trắng xanh ngát nhưng buổi tối nước lại là 1 màu đỏ óng ánh với xanh của cây trên núi và ánh trăng ngày nào cũng vàng hoe rọi xuống tạo nên phong cảnh thật thơ mộng đó chính là điểm đặc sắc của bờ biển. nhưng đó là trước khi qua tay Min còn bây giờ trước mặt hai người làC lối đi của những ánh nến không biết làm sao mà đêm nay lại là 1 đêm không trăng làm nổi bật sáng lóe lên con đường họ đi. mặt nước vẫn 1 màu đỏ và không kém phần óng ánh dù không có ánh trăng, xa xa những ngọn núi xanh xanh đan xen màu vàng của những con đom đóm vô cùng rực rỡ. cô đi tiếp tâm trạng không thốt lên lời mà ngay cả Vin cũng vậy. chị cậu làm quá xuất sắc nó quá đẹp. bất giác 2 người đã đi tới bờ biển. và điều ngạc nhiên đã đến những ngọn núi đột nhiên tối đi những con đom đóm di chuyển tạo thành hình
[Mun tôi yêu em làm người yêu tôi nhé ]
cô nhìn thấy rồi nhìn cậu với ánh mắt không thể tin được còn cậu vẫn ngơ ngác mãi sau mới phục hồi. cậu chưa kịp nói thì mặt nước biển hiện lên dòng chữ màu xanh dương
[ Vin này đáng chết đã trêu chọc công chúa xin nàng thứ lỗi đừng buồn nha Mun]
thấy dòng này Vin đen mặt. đệch lại bị bà chị xỏ mũi gương mặt ngược ngạo nhìn cô còn cô thì cười không ngậm được mồm.
-Haha Vin cậu được đấy
cậu nghe càng đen hơn:
-Không phải tôi....à không có gì , tha lỗi cho tui không? làm người yêu tui luôn nhé?
cô nghe thế liền đanh mặt lại tay vô thức nắm chặt.
-Xin lỗi Vin nhưng tôi......
Ren vỗ vai Min. Nó giật mình thức giấc đôi mắt dim dim cọ cọ trông rất ngây thơ.
-Làm sao vậy anh Ren. ủa tối rồi ư?
Nó bất giác nhìn xung quanh. Ren cười nhìn nó
- Em ngủ ngon ghê ha Min. Ngủ đến giờ 7 giờ rồi lão bảo vệ gào rát cả cổ đến mức phải gọi anh luôn đó. sao không về?
nó lừ lưỡi cười:
-hihi em mệt mà. Sao hôm nay mọi người không đi học thế? làm em buồn muốn chết huhu bắt đền oppa đó oa oa. oppa bế bế em Min tê chân quá (T^T)/
Ren lắc đầu ngao ngán giang tay ra ôm lấy Min theo kiểu công chúa.
-Chịu em rồi Min ạ. Thôi ngủ đi khi nào về anh gọi.
nó nghe vậy gật đầu như giã tỏi nằm thiu thiu đi.
...
-này oppa? Vin sao rồi?
nó bất giác thức giấc ngước đôi mắt mơ màng buồn ngủ nhìn người đang bay kia nói. nghe vậy Ren cười kể lại.
....
Khi Mun chạy đi bất giác cô chạy đến bên vực bóng ma_nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau nơi tội ác mạnh nhất vì thấy mà không thể chạm. cô rơi nước mắt gào khóc tại sao? tại sao lại vậy? tại sao cậu ấy làm thế với tôi tôi đã làm gì sao ư? _ cô nhìn vào trong bóng đêm nơi vô định mắt không thấy tiêu cự_ các ngươi nói đi tại sao ta lại bị như vậy có phải ta yêu cậu ấy là sai không? ta mệt quá hức hức ta về bóng đêm được không? cô vừ nói vừa đi từ từ vào bóng đêm tĩnh mịch mấy. ngón tay rồi khủy tay... đến cánh tay. đột nhiên có 1 lực kéo cô ra còn mạnh hơn cả lực kéo cô vào. thật ấm áp đây là cảm giác đầu tiên ập đến nó không lạnh lẽo băng giá như bóng tối kia. cô thích cảm giác này rồi bất giác ngước lên nhưng mắt đã nhòe và sưng vì khóc. hơi ấm thật quen thuộc có phải cậu không? à mà mình lại tự ảo tưởng rồi cậu ấy sao tới đây được chứ đừng mơ mọng nữa Mun à cô thở dài suy nghĩ. Không nghĩ được gì cô mở miệng vẫn cái giọng khàn ấy:
- Ai vây?
không ai trả lời cô. cô cảm giác người đó ôm càng chắc hơn bất giác thật khó chịu, đúng vậy rất khó chịu cô vùng vẫy thoát ra nhưng người đã thấm mệt làm sao mà thoát? đột nhiên bên tai có giọng nói thân thuộc luôn khiến cô nhớ nhung vang lên.
- Xin lỗi Mun thực sự xin lỗi, tôi xin lỗi tôi đã chẳng nghĩ đến cảm giác cậu. Mun tha lỗi cho sự ngu ngốc của tôi được không? đừng khóc tôi rất đau thật đấy.
-Vin làm ơn thả tôi ra ta chẳng là của nhau Vin ạ.
cô khó khăn nói. cậu chẳng nghe càng ôm chặt hơn
-Mun làm người yêu tôi nhé?
giọng nói ấm áp của cậu lại vang lên bên tai. cô như không nghe vào tai mình nữa . cậu đang nói thật đấy ư hay lại chỉ là trêu cô?cô nghe lầm phải không? cô nghi ngờ hỏi:
- Vin cậu nói thật ư? cậu yêu tôi sao?
cậu nghè vậy cười nói:
Mun đi theo tôi chứ? tôi sẽ dẫn cậu tới 1 nơi tới đó cậu sẽ biết. cậu nhắm mắt lại đi không lừa cậu đâu thật đó. dù sao cậu cũng chẳng có gì để tôi lừa haha.
cô nghe vậy lườm cậu nói thầm
-cái đồ đáng ghét sao tôi lại thích cậu nhiêu thế cơ chứ.
dù rất nhỏ nhưng tai của ma cà rồng luôn tính vì vậy... hehe. cậu cười
-thích cũng đã thích giờ cậu không thích cũng đâu có được hắc hắc.
Cậu bắt đầu dẫn cô tới tớ Min nói đâu biết ở 1 nơi trong vô vàn bóng tối tĩnh mịch có những con ma đem ánh mắt tiếc thèm cộng uất hận nhìn đôi bạn trẻ đang đi khuất phía xa xa kia....
...
-Mở mắt ra đi Mun.
cậu nhẹ nhàng ghé sát tai ma mị cất giọng, nghe vậy cô mở mắt ra nhìn. câu đầu tiên cô thốt lên thật đẹp nó thực sự rất đẹp đến cậu cũng phải cảm thán. trước nó đã đẹp mà qua bàn tay Min nó càng lộng lẫy hơn. nơi đó là 1 bãi đất trống cạnh bờ biển xa xa có những rặng núi chập trùng đan xen. ban ngày nó chính là thơ mộng sự đan xen của biển xanh dương và núi xanh lá với bầu trời trắng xanh ngát nhưng buổi tối nước lại là 1 màu đỏ óng ánh với xanh của cây trên núi và ánh trăng ngày nào cũng vàng hoe rọi xuống tạo nên phong cảnh thật thơ mộng đó chính là điểm đặc sắc của bờ biển. nhưng đó là trước khi qua tay Min còn bây giờ trước mặt hai người làC lối đi của những ánh nến không biết làm sao mà đêm nay lại là 1 đêm không trăng làm nổi bật sáng lóe lên con đường họ đi. mặt nước vẫn 1 màu đỏ và không kém phần óng ánh dù không có ánh trăng, xa xa những ngọn núi xanh xanh đan xen màu vàng của những con đom đóm vô cùng rực rỡ. cô đi tiếp tâm trạng không thốt lên lời mà ngay cả Vin cũng vậy. chị cậu làm quá xuất sắc nó quá đẹp. bất giác 2 người đã đi tới bờ biển. và điều ngạc nhiên đã đến những ngọn núi đột nhiên tối đi những con đom đóm di chuyển tạo thành hình
[Mun tôi yêu em làm người yêu tôi nhé ]
cô nhìn thấy rồi nhìn cậu với ánh mắt không thể tin được còn cậu vẫn ngơ ngác mãi sau mới phục hồi. cậu chưa kịp nói thì mặt nước biển hiện lên dòng chữ màu xanh dương
[ Vin này đáng chết đã trêu chọc công chúa xin nàng thứ lỗi đừng buồn nha Mun]
thấy dòng này Vin đen mặt. đệch lại bị bà chị xỏ mũi gương mặt ngược ngạo nhìn cô còn cô thì cười không ngậm được mồm.
-Haha Vin cậu được đấy
cậu nghe càng đen hơn:
-Không phải tôi....à không có gì , tha lỗi cho tui không? làm người yêu tui luôn nhé?
cô nghe thế liền đanh mặt lại tay vô thức nắm chặt.
-Xin lỗi Vin nhưng tôi......
/48
|