Nữ Hoàng Và Đức Vua Của Trường The World
Chương 30 - Kế Hoạch Ăn Cắp Trong Tiểu Thuyết (Phần Cuối)
/36
|
Trở về đến nhà, Kin cực kì vui vẻ. Vì sao ư? Vì lúc ở Phòng y tế trường, cô đã “tẩy trang” được 2 cô nàng nghịch ngợm Gun và Halee. Trước đây, Kin, Gun, và Halee đã quen biết nhau trong một Show trình diễn thời trang do Kin tổ chức, trong đó khán giả đều là những nhân vật lớn. Do người mẫu đột nhiên bị tai nạn không đến được, Kin đành nghĩ cách cứu vãn tình hình. Thấy trong hàng ghế khán giả có Gun và Halee là 2 cô gái “lạ”, Kin quan sát 2 người rồi đưa ra quyết định liều: mời 2 người thay thế người mẫu. Trước lời mời trân thành từ Kin, Gun và Halee quyết định thử sức mình. Dưới sự hướng dẫn của Kin và tự mình quan sát người mẫu khác, tuy đi catwalk không được đẹp nhưng 2 người cũng không đi sai đường. Trang phục Kin chọn cho 2 người đều có mặt nạ đi kèm vậy nên khuôn mặt 2 người cũng không bị ai nhìn thấy trừ mọi người trong tổ sản xuất. Sau việc này cả 3 trở lên rất thân, cùng đi chơi, ăn, thỉnh thoảng tham gia sự kiện của Tập đoàn Kin. Lúc vào trường, 2 cô nàng cố tránh để Kin nhận ra vậy mà vẫn không thoát được. Sau khi nói chuyện riêng với Gun, Kin giúp Halee bí mật đưa Gun về. Cô cũng hứa giữ bí mật cho 2 cô nàng. Hơn nữa, nhìn khuôn mặt Gun lúc mới bước vào phòng, cô đoán được ngay Gin đã nhìn thấy mặt thật của Gun. Để giữ bí mật cho anh chàng này, cô đành nhận việc để lộ mặt thật của Gun về mình, đồng thời cũng có lí do về việc mình nhận ra cô nàng.
Nhìn nụ cười, hành động của Kin, Ken nhìn cô mỉm cười. Cô bé của anh mỗi khi làm được điều mình muốn sẽ như vậy, giống như đứa trẻ được người lớn cho quà, chẳng còn vẻ trưởng thành như mọi người hay thấy. Những lúc như thế, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, cắn mạnh lên cái má mềm của cô. Anh đã từng nói không để người khác thấy cô như vậy mà không nghe. Lần này phải phạt mới được.
Đi sau đôi bạn trẻ là thành viên của hội độc thân: Gin và Han. Han vẫn giữ bộ mặt mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài như thiếu ngủ bước vào nhà nằm xuống ghế sofa nhắm mắt không buồn động đậy. Trái với Han, Gin tràn đầy sức sống hí hửng cầm điện thoại chạy lên phòng như sợ ai lấy mất. Lúc này, Ken mới để ý thấy Jee không có nhà liền quay sang hỏi Han:
– Han, Jee đâu?
– ….. – Im lặng.
– Han.
– …... – Im lặng.
– 1...2....
– Anh rể, không biết, lúc học thể dục xong chạy đi đâu rồi. – Han uể oải, miễn cưỡng đáp lời. Cậu chỉ sợ Ken đếm đến 3 là không biết 1 ngàn lẻ 1 cách hành hạ người ông ta chọn cách nào nữa.
– Jee đâu có về muộn vậy bao giờ. – Kin nghe thấy Ken hỏi mới sực nhớ ra.
– Để anh gọi thử. – Nói rồi Ken lôi điện thoại ra gọi cho Jee, gọi đến lần thứ 10 vẫn là số máy bận. Jee là người rất cẩn thận, anh không bao giờ tắt máy, hay để điện thoại hết pin.
– Kêu Gin dùng máy cậu ấy tìm thử xem. – Kin lo lắng nói với Ken. 2 người lập tức lên phòng tìm Gin.
Lúc này Gin vẫn đang nằm trên giường mải mê ngắm ảnh của ai đó thì tiếng đập cửa vội vàng đã lôi anh ra khỏi những bong bóng màu hồng hình trái tim.
– Có chuyện gì vậy? – Khi anh mở cửa, thấy vẻ mặt lo lắng của Kin và Ken khiến Gin cũng khẩn trương lên.
– Jee không nghe điện thoại, cậu tìm thử xem cậu ấy ở đâu.
– Được. – Gin nhanh chóng đi vào trong phòng, cầm lấy máy tính từ trên bàn rồi ngồi xuống nghế sofa nhỏ gần đó. 10 ngón tay nhanh chóng lướt nhẹ trên bàn phím. Kin và Ken đồng thời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chăm chú vào từng thao tác của Gin. 2 người họ không giỏi về cái này, Gin là người duy nhất ở đây họ có thể nhờ cậy.
– Không tìm thấy. Bị người ta hủy rồi. – Gin đặt máy xuống lắc đầu nhìn Kin và Ken, con chip được kết nối với máy của anh mà anh gắn vào máy mọi người đã bị hủy rồi. Lúc này Jee đang ở đâu anh cũng hoàn toàn không biết.
– Có lên gọi Lap để cử người tìm không? – Kin lo lắng hỏi 2 người.
– Không nên, Lap giờ đang bận tìm kiếm lão kia, anh ấy không giúp được gì đâu. – Ken nắm chặt tay Kin an ủi, anh biết cô lo cho Jee nhưng phải bình tĩnh mới giải quyết được mọi chuyện.
– Gọi Han dậy đi. Chúng ta nghĩ thử xem ai đang giở trò. – Gin đứng dậy cầm theo máy tính đi xuống nhà. Ngay cả Jee mà cũng bị họ giở trò, đối thủ lần này đáng để anh phải dùng toàn bộ IQ để đối phó rồi.
Kin và Ken nhanh chóng đi theo Gin xuống nhà. Han lúc này vẫn nằm trên ghế ngủ bị Kin gọi dậy thì lơ cô đi luôn. Nhưng nghe thấy không biết tung tích Jee, anh giật mình ngồi dậy nhìn chằm chằm mọi người như chưa hề có một Han đang mơ màng buồn ngủ vậy.
– Sao Jee có thể mất tích được. Mọi người không đùa chứ?
– Chuyện vui lắm hay sao mà mang ra đùa? Em tỉnh ngủ chưa vậy? – Kin nhìn bản mặt giống y trang cô mà bực mình. Thằng bé này vẫn không phân biệt được đâu là đùa, đâu là thật.
– Không tìm ra manh mối gì à? – Han lo lắng hỏi Gin.
– Hiện tại thì chưa. Chúng ta chỉ có thể đợi đối phương liên lạc thôi. Chắc chắn họ không giám làm gì nguy hại đến tính mạng Jee đâu. Nhưng đến bây giờ mình cũng không biết họ làm vậy là có mục đích gì.
– Liệu có phải là ông ta không? – Kin nắm chặt tay Ken hỏi. Ông ta đã bắt mất Han Mi rồi, liệu ông ta có tìm cách loại trừ cả Jee không?
– Chúng ta không thể chắc chắn được Kin. Những kẻ ganh ghét với nhà Jee và gia đình chúng ta không chỉ riêng ông ta. Yên tâm đi, anh tin Jee có thể xoay sở được. – Ken an ủi Kin, cô thường mất bình tĩnh trong những việc liên quan đến người thân. Anh muốn cô đủ bình tĩnh, tỉnh táo hơn ngay cả khi không có anh bên cạnh.
----------------------------------Chuyển cảnh nào-------------------------------------
Trong một căn biệt thự lộng lẫy, 1 chàng trai đang nằm tựa người trên chiếc ghế sofa, đôi mắt nhắm nghiền. Dưới ánh sáng đèn mờ ảo chiếu lên từng góc cạnh của khuôn mặt, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng đủ cho bất kì cô gái nào không thể rời mắt. Hai cánh tay anh gác lên thành ghế, tay vẫn cầm một ly vang đỏ khẽ lắc theo điệu nhạc vẫn được phát nãy giờ. Xung quanh người con trai đó là cả một đám người mặc đồ đen, họ chỉ đứng đó và im lặng chờ đợi mệnh lệnh.
– Bên đó sao rồi? – 1 giọng nói thờ ơ, bất cần từ người con trai vang lên.
– Có vẻ bọn chúng không chịu được thêm rồi, thưa cậu. – Đáp lại lời cậu ta là một giọng nam trầm, lạnh lùng nhưng đầy cung kính.
– Máy tính.
Người đàn ông kia cung kính đặt chiếc laptop lên bàn rồi lùi lại. Khẽ động người đổi tư thế, nhếch miệng cười, đôi mắt từ từ mở ra nhìn vào màn hình. Win – kẻ vẫn hay bám theo Jenny chính là kẻ đứng sau vụ này. Nhìn khung cảnh tối đen trước mặt chỉ thấy những ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc điện thoại, lại nhìn cảnh 1 nam 1 nữ như đang bất tỉnh nhưng vẫn ôm nhau trong màn hình máy tính, nét cười trên khuôn mặt Win thu lại. Bàn tay vẫn cầm hờ ly rượu vang từ từ nắm chặt lại, chiếc ly thủy tinh cũng theo đó mà vỡ tan thành từng mảnh. Cứ như vậy mà đứng dậy, Win cũng lười để ý đến những mảnh thủy tinh nho nhỏ vẫn bám vào tay mình. Màu đỏ của rượu vang, màu đỏ của máu, cùng với ánh sáng lấp lánh từ những mảnh thủy tinh hòa lẫn với nhau khiến người ta nhìn vào thấy yêu mị cũng có mà cảm giác chết chóc cũng có.
– Thả người. – Win chỉ bỏ lại câu nói lửng lơ đó cho đám người kia rồi bước lên lầu.
– Dạ. – Từng tiếng nam trầm vang lên đáp lại. Thế rồi tất cả lại chìm trong im lặng, ai làm việc lấy.
Tiếng róc rách vang lên từ căn phòng cuối cùng của tầng 2 – căn phòng của Win. Vẫn mặc nguyên bộ đồ đó bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Nước lạnh từ từ chảy xuống mái tóc màu vàng kim rồi chảy xuống theo từng đường nét trên khuôn mặt, cứ thế lăn xuống chiếc áo sơ mi. Khẽ vuốt nước trên mặt, Win nhìn chằm chằm khuôn mặt của bản thân trong gương rồi cười khẩy:
– Tôi vì gì mà tức giận khi thấy em trong vòng tay kẻ khác?
Tại nhà chung của Jee, Ken cùng mọi người vẫn đang chờ tin tức từ chỗ của Lap ( đừng ai quên anh này). May là đúng lúc này Lap trở về nếu không họ lại phải điều động người từ chỗ các bố mẹ đại nhân thì càng rắc rối thêm. Tuy vậy nhưng đã quá nửa đêm rồi nhưng chưa thấy thông tin nào báo về. Lần đầu tiên họ cảm thấy hối hận khi không nghe lời bố mẹ để người của họ ở đây.
– Kin, em đi nghỉ trước đi, để bọn anh đợi được rồi. – Nhìn cô bạn gái tựa người vào ghế sofa, mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa ra vào không nói gì, anh quả thực không đành lòng để cô như vậy. Dù gì cô cũng đợi mấy tiếng đồng hồ rồi.
– Không, em muốn đợi tin tức của cậu ấy. Em hứa mới bố mẹ chúng ta sẽ chăm sóc mọi người vậy mà. – Kin vẫn như vậy, nhìn chằm chằm cửa ra vào mà đáp.
Thấy Kin như vậy, Gin và Han cũng chẳng biết nói gì ngoài cách im lặng chờ đợi.
– Pip....pip....pip...... – 1 âm thanh lạ xuất hiện trên máy tính của Gin khiến tất cả chú ý.
– Có chuyện gì vậy?
– Có người muốn xâm nhập vào máy tính của tớ. Hắn ta có gửi tin nhắn đến.
– Đọc thử xem sao. – Cả Kin, Han, Ken bước nhanh đến gần Gin. Ai cũng hi vọng tin nhắn đó có liên quan đến Jee, dù là tin tốt hay xấu ít nhất cũng là thông tin, còn hơn không biết cái gì.
– Là 1 dòng chữ, hình như là địa chỉ của nơi nào đó. Còn có ảnh nữa. – Tay Gin nhanh chóng lướt trên bàn phím, 1 hình ảnh xuất hiện trước mặt mọi người. Gin phóng to bức ảnh nên để mọi người nhìn cho rõ. Ánh sáng trong bức ảnh khá yếu, anh đang cố gắng để có thể nhìn rõ hơn.
– Là Jee. Bộ đồ này là đồng phục trường mình. Nhìn kiểu tóc, mặc dù không rõ lắm nhưng rất giống Jee. – Nghe câu nói của Kin, từng người ở đây như được thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có chút thông tin về Jee.
– “Ngươi là ai?” – Để hình ảnh đó sang một bên, Gin gửi 1 tin nhắn cho bên kia.
– “Không cảm thấy bản thân nhiều lời sao? Nếu không muốn cậu ta chết thì nhanh lên.” – Đầu bên kia nhanh chóng trả lời.
– “Ngươi vì gì mà chắc chắn ta sẽ tin ngươi?”
–“Vì ngươi muốn cứu hắn còn ta thì không.”
– Đi thôi, gọi cho Lap nói anh ấy đến đó. – Trước câu trả lời của đối phương, Han nhanh chóng gọi cho Lap theo lời của Ken, tất cả chạy đi lấy xe, Gin cũng không quên đem theo máy tính của mình.
Không lâu sau đó, 1 chiếc xe phóng nhanh ra khỏi căn biệt thự. Không khí im lặng bao chùm cả xe, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh từ bàn phím máy tính, tiếng Gin chỉ đường cho Ken. Vận tốc xe vẫn cán mốc tối đa hướng theo phía ngoại thành mà đi tới.
1 tiếng sau đó, cuối cùng họ cũng đã đến nơi, cùng lúc đó Lap và người của anh cũng vừa tới. Lap nhanh chóng chia người của anh ra tìm, còn bản thân anh thì đi cùng nhóm của Ken. Ngọn đồi cũng không lớn lắm lên mọi người cũng nhanh chóng tìm ra căn nhà hoang mà Jenny cùng Jee đang ở trong đó.
– Cửa khóa rồi. – Nhìn thấy cánh cửa có vẻ cũ kĩ nhưng vẫn còn chắc chắn kia đang bị khóa, Han cùng cả nhóm hoang mang chưa biết nên làm thế nào.
Nhưng Lap lại khác, anh nhẹ nhàng rút khẩu súng từ trong vạt áo vest, lấy từ phía thuộc hạ một chiếc ống giảm thanh rồi lắp chúng lại. Sau khi xong việc, Lap bắn chính xác 1 phát súng vào ổ khóa kia, ổ khóa chia làm 2 rồi rơi xuống đất đồng thời với vỏ đạn. Không lường trước được việc làm của Lap, cộng với tiếng súng mặc dù đã qua giảm thanh nhưng ở gần vẫn nghe thấy khiến cho cả nhóm giật mình. Mặc dù họ đã cùng súng tiếp xúc qua nhưng cảm giác tự mình sở hữu một cái thì chưa từng có. Thấy Lap tự nhiên rút súng bắn “bằng bằng” như thế ai cũng nhìn chằm chằm với vẻ “ham muốn” vào Lap cùng khẩu súng trên tay anh.
Mặc dù Ken rất muốn nhanh chóng vào bên trong để tìm Jee nhưng Lap không cho. Anh sợ có nguy hiểm từ bên trong, dù cứu người quan trọng nhưng cũng phải để bản thân an toàn trước đã. Vậy nên, nghe theo lời của Lap, tất cả mọi người chia làm 2 đứng ở hai bên cánh cửa. Người của Lap đã cầm sẵn súng trong tay, 2 người tiến đến gần cánh cửa rồi cùng một lúc từ từ mở cánh cửa ra. Không khí lạnh từ trong phòng tràn ra khiến ai cũng bât giác rùng mình. Ngay sau khi cánh cửa được mở, không có chuyện gì xảy ra, ánh sáng từ những chiếc đèn đồng loạt hướng vào căn nhà. Mọi người xếp thành vòng tròn đi vào bên trong, như vậy nếu có người tấn công đột ngột, cũng không lo mình không kịp chống lại.
Ken, Gin, Han và Kin đã nhìn thấy lưng Jee ở ngay sau đống bìa cactong, chỉ cần Lap đồng ý, họ có thể đến chỗ Jee. Cảm nhận được sự an toàn, Lap từ giữa vòng tròn ban đầu ra hiệu cho Ken tìm Jee, những người khác đi dò xét xung quanh.
Thật may, Jee vẫn còn thở. Nhưng ai cũng cảm thấy bất ngờ khi chạy đến chỗ Jee khi anh không chỉ có một mình mà còn có 1 cô gái nữa. Trừ Lap ai cũng nhận ra cô gái đó – đó chính là Jenny. Mọi người nhanh chóng tách 2 người vẫn còn đang ôm chặt nhau ra để đưa đến bệnh viện nhưng có vẻ như rất khó khăn. 2 người như bức tượng đá đúc ra liền nhau vậy, tách ra thôi cũng mất nhiều công sức. Xe ở ngoài đã đợi sẵn, khi đưa được người lên, chiếc xe phi nhanh đến bệnh viện gần nhất, còn người của Lap từ từ rút khỏi đó.
***** Quay lại căn phòng hoa lệ kia*****
Win nhìn vào màn hình máy tính chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
– Toàn 1 lũ ngu ngốc, ta để cho mấy người cứu người thì là cứu người, còn lo ta giở trò mà trần trừ, cảnh giác. Nếu không cho cứu thì người cũng chết từ lâu rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, từ từ sẽ có nhiều trò vui hơn nhiều.
Nhìn nụ cười, hành động của Kin, Ken nhìn cô mỉm cười. Cô bé của anh mỗi khi làm được điều mình muốn sẽ như vậy, giống như đứa trẻ được người lớn cho quà, chẳng còn vẻ trưởng thành như mọi người hay thấy. Những lúc như thế, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, cắn mạnh lên cái má mềm của cô. Anh đã từng nói không để người khác thấy cô như vậy mà không nghe. Lần này phải phạt mới được.
Đi sau đôi bạn trẻ là thành viên của hội độc thân: Gin và Han. Han vẫn giữ bộ mặt mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài như thiếu ngủ bước vào nhà nằm xuống ghế sofa nhắm mắt không buồn động đậy. Trái với Han, Gin tràn đầy sức sống hí hửng cầm điện thoại chạy lên phòng như sợ ai lấy mất. Lúc này, Ken mới để ý thấy Jee không có nhà liền quay sang hỏi Han:
– Han, Jee đâu?
– ….. – Im lặng.
– Han.
– …... – Im lặng.
– 1...2....
– Anh rể, không biết, lúc học thể dục xong chạy đi đâu rồi. – Han uể oải, miễn cưỡng đáp lời. Cậu chỉ sợ Ken đếm đến 3 là không biết 1 ngàn lẻ 1 cách hành hạ người ông ta chọn cách nào nữa.
– Jee đâu có về muộn vậy bao giờ. – Kin nghe thấy Ken hỏi mới sực nhớ ra.
– Để anh gọi thử. – Nói rồi Ken lôi điện thoại ra gọi cho Jee, gọi đến lần thứ 10 vẫn là số máy bận. Jee là người rất cẩn thận, anh không bao giờ tắt máy, hay để điện thoại hết pin.
– Kêu Gin dùng máy cậu ấy tìm thử xem. – Kin lo lắng nói với Ken. 2 người lập tức lên phòng tìm Gin.
Lúc này Gin vẫn đang nằm trên giường mải mê ngắm ảnh của ai đó thì tiếng đập cửa vội vàng đã lôi anh ra khỏi những bong bóng màu hồng hình trái tim.
– Có chuyện gì vậy? – Khi anh mở cửa, thấy vẻ mặt lo lắng của Kin và Ken khiến Gin cũng khẩn trương lên.
– Jee không nghe điện thoại, cậu tìm thử xem cậu ấy ở đâu.
– Được. – Gin nhanh chóng đi vào trong phòng, cầm lấy máy tính từ trên bàn rồi ngồi xuống nghế sofa nhỏ gần đó. 10 ngón tay nhanh chóng lướt nhẹ trên bàn phím. Kin và Ken đồng thời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chăm chú vào từng thao tác của Gin. 2 người họ không giỏi về cái này, Gin là người duy nhất ở đây họ có thể nhờ cậy.
– Không tìm thấy. Bị người ta hủy rồi. – Gin đặt máy xuống lắc đầu nhìn Kin và Ken, con chip được kết nối với máy của anh mà anh gắn vào máy mọi người đã bị hủy rồi. Lúc này Jee đang ở đâu anh cũng hoàn toàn không biết.
– Có lên gọi Lap để cử người tìm không? – Kin lo lắng hỏi 2 người.
– Không nên, Lap giờ đang bận tìm kiếm lão kia, anh ấy không giúp được gì đâu. – Ken nắm chặt tay Kin an ủi, anh biết cô lo cho Jee nhưng phải bình tĩnh mới giải quyết được mọi chuyện.
– Gọi Han dậy đi. Chúng ta nghĩ thử xem ai đang giở trò. – Gin đứng dậy cầm theo máy tính đi xuống nhà. Ngay cả Jee mà cũng bị họ giở trò, đối thủ lần này đáng để anh phải dùng toàn bộ IQ để đối phó rồi.
Kin và Ken nhanh chóng đi theo Gin xuống nhà. Han lúc này vẫn nằm trên ghế ngủ bị Kin gọi dậy thì lơ cô đi luôn. Nhưng nghe thấy không biết tung tích Jee, anh giật mình ngồi dậy nhìn chằm chằm mọi người như chưa hề có một Han đang mơ màng buồn ngủ vậy.
– Sao Jee có thể mất tích được. Mọi người không đùa chứ?
– Chuyện vui lắm hay sao mà mang ra đùa? Em tỉnh ngủ chưa vậy? – Kin nhìn bản mặt giống y trang cô mà bực mình. Thằng bé này vẫn không phân biệt được đâu là đùa, đâu là thật.
– Không tìm ra manh mối gì à? – Han lo lắng hỏi Gin.
– Hiện tại thì chưa. Chúng ta chỉ có thể đợi đối phương liên lạc thôi. Chắc chắn họ không giám làm gì nguy hại đến tính mạng Jee đâu. Nhưng đến bây giờ mình cũng không biết họ làm vậy là có mục đích gì.
– Liệu có phải là ông ta không? – Kin nắm chặt tay Ken hỏi. Ông ta đã bắt mất Han Mi rồi, liệu ông ta có tìm cách loại trừ cả Jee không?
– Chúng ta không thể chắc chắn được Kin. Những kẻ ganh ghét với nhà Jee và gia đình chúng ta không chỉ riêng ông ta. Yên tâm đi, anh tin Jee có thể xoay sở được. – Ken an ủi Kin, cô thường mất bình tĩnh trong những việc liên quan đến người thân. Anh muốn cô đủ bình tĩnh, tỉnh táo hơn ngay cả khi không có anh bên cạnh.
----------------------------------Chuyển cảnh nào-------------------------------------
Trong một căn biệt thự lộng lẫy, 1 chàng trai đang nằm tựa người trên chiếc ghế sofa, đôi mắt nhắm nghiền. Dưới ánh sáng đèn mờ ảo chiếu lên từng góc cạnh của khuôn mặt, chỉ nhìn nghiêng thôi cũng đủ cho bất kì cô gái nào không thể rời mắt. Hai cánh tay anh gác lên thành ghế, tay vẫn cầm một ly vang đỏ khẽ lắc theo điệu nhạc vẫn được phát nãy giờ. Xung quanh người con trai đó là cả một đám người mặc đồ đen, họ chỉ đứng đó và im lặng chờ đợi mệnh lệnh.
– Bên đó sao rồi? – 1 giọng nói thờ ơ, bất cần từ người con trai vang lên.
– Có vẻ bọn chúng không chịu được thêm rồi, thưa cậu. – Đáp lại lời cậu ta là một giọng nam trầm, lạnh lùng nhưng đầy cung kính.
– Máy tính.
Người đàn ông kia cung kính đặt chiếc laptop lên bàn rồi lùi lại. Khẽ động người đổi tư thế, nhếch miệng cười, đôi mắt từ từ mở ra nhìn vào màn hình. Win – kẻ vẫn hay bám theo Jenny chính là kẻ đứng sau vụ này. Nhìn khung cảnh tối đen trước mặt chỉ thấy những ánh sáng nhỏ nhoi từ chiếc điện thoại, lại nhìn cảnh 1 nam 1 nữ như đang bất tỉnh nhưng vẫn ôm nhau trong màn hình máy tính, nét cười trên khuôn mặt Win thu lại. Bàn tay vẫn cầm hờ ly rượu vang từ từ nắm chặt lại, chiếc ly thủy tinh cũng theo đó mà vỡ tan thành từng mảnh. Cứ như vậy mà đứng dậy, Win cũng lười để ý đến những mảnh thủy tinh nho nhỏ vẫn bám vào tay mình. Màu đỏ của rượu vang, màu đỏ của máu, cùng với ánh sáng lấp lánh từ những mảnh thủy tinh hòa lẫn với nhau khiến người ta nhìn vào thấy yêu mị cũng có mà cảm giác chết chóc cũng có.
– Thả người. – Win chỉ bỏ lại câu nói lửng lơ đó cho đám người kia rồi bước lên lầu.
– Dạ. – Từng tiếng nam trầm vang lên đáp lại. Thế rồi tất cả lại chìm trong im lặng, ai làm việc lấy.
Tiếng róc rách vang lên từ căn phòng cuối cùng của tầng 2 – căn phòng của Win. Vẫn mặc nguyên bộ đồ đó bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Nước lạnh từ từ chảy xuống mái tóc màu vàng kim rồi chảy xuống theo từng đường nét trên khuôn mặt, cứ thế lăn xuống chiếc áo sơ mi. Khẽ vuốt nước trên mặt, Win nhìn chằm chằm khuôn mặt của bản thân trong gương rồi cười khẩy:
– Tôi vì gì mà tức giận khi thấy em trong vòng tay kẻ khác?
Tại nhà chung của Jee, Ken cùng mọi người vẫn đang chờ tin tức từ chỗ của Lap ( đừng ai quên anh này). May là đúng lúc này Lap trở về nếu không họ lại phải điều động người từ chỗ các bố mẹ đại nhân thì càng rắc rối thêm. Tuy vậy nhưng đã quá nửa đêm rồi nhưng chưa thấy thông tin nào báo về. Lần đầu tiên họ cảm thấy hối hận khi không nghe lời bố mẹ để người của họ ở đây.
– Kin, em đi nghỉ trước đi, để bọn anh đợi được rồi. – Nhìn cô bạn gái tựa người vào ghế sofa, mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa ra vào không nói gì, anh quả thực không đành lòng để cô như vậy. Dù gì cô cũng đợi mấy tiếng đồng hồ rồi.
– Không, em muốn đợi tin tức của cậu ấy. Em hứa mới bố mẹ chúng ta sẽ chăm sóc mọi người vậy mà. – Kin vẫn như vậy, nhìn chằm chằm cửa ra vào mà đáp.
Thấy Kin như vậy, Gin và Han cũng chẳng biết nói gì ngoài cách im lặng chờ đợi.
– Pip....pip....pip...... – 1 âm thanh lạ xuất hiện trên máy tính của Gin khiến tất cả chú ý.
– Có chuyện gì vậy?
– Có người muốn xâm nhập vào máy tính của tớ. Hắn ta có gửi tin nhắn đến.
– Đọc thử xem sao. – Cả Kin, Han, Ken bước nhanh đến gần Gin. Ai cũng hi vọng tin nhắn đó có liên quan đến Jee, dù là tin tốt hay xấu ít nhất cũng là thông tin, còn hơn không biết cái gì.
– Là 1 dòng chữ, hình như là địa chỉ của nơi nào đó. Còn có ảnh nữa. – Tay Gin nhanh chóng lướt trên bàn phím, 1 hình ảnh xuất hiện trước mặt mọi người. Gin phóng to bức ảnh nên để mọi người nhìn cho rõ. Ánh sáng trong bức ảnh khá yếu, anh đang cố gắng để có thể nhìn rõ hơn.
– Là Jee. Bộ đồ này là đồng phục trường mình. Nhìn kiểu tóc, mặc dù không rõ lắm nhưng rất giống Jee. – Nghe câu nói của Kin, từng người ở đây như được thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có chút thông tin về Jee.
– “Ngươi là ai?” – Để hình ảnh đó sang một bên, Gin gửi 1 tin nhắn cho bên kia.
– “Không cảm thấy bản thân nhiều lời sao? Nếu không muốn cậu ta chết thì nhanh lên.” – Đầu bên kia nhanh chóng trả lời.
– “Ngươi vì gì mà chắc chắn ta sẽ tin ngươi?”
–“Vì ngươi muốn cứu hắn còn ta thì không.”
– Đi thôi, gọi cho Lap nói anh ấy đến đó. – Trước câu trả lời của đối phương, Han nhanh chóng gọi cho Lap theo lời của Ken, tất cả chạy đi lấy xe, Gin cũng không quên đem theo máy tính của mình.
Không lâu sau đó, 1 chiếc xe phóng nhanh ra khỏi căn biệt thự. Không khí im lặng bao chùm cả xe, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy âm thanh từ bàn phím máy tính, tiếng Gin chỉ đường cho Ken. Vận tốc xe vẫn cán mốc tối đa hướng theo phía ngoại thành mà đi tới.
1 tiếng sau đó, cuối cùng họ cũng đã đến nơi, cùng lúc đó Lap và người của anh cũng vừa tới. Lap nhanh chóng chia người của anh ra tìm, còn bản thân anh thì đi cùng nhóm của Ken. Ngọn đồi cũng không lớn lắm lên mọi người cũng nhanh chóng tìm ra căn nhà hoang mà Jenny cùng Jee đang ở trong đó.
– Cửa khóa rồi. – Nhìn thấy cánh cửa có vẻ cũ kĩ nhưng vẫn còn chắc chắn kia đang bị khóa, Han cùng cả nhóm hoang mang chưa biết nên làm thế nào.
Nhưng Lap lại khác, anh nhẹ nhàng rút khẩu súng từ trong vạt áo vest, lấy từ phía thuộc hạ một chiếc ống giảm thanh rồi lắp chúng lại. Sau khi xong việc, Lap bắn chính xác 1 phát súng vào ổ khóa kia, ổ khóa chia làm 2 rồi rơi xuống đất đồng thời với vỏ đạn. Không lường trước được việc làm của Lap, cộng với tiếng súng mặc dù đã qua giảm thanh nhưng ở gần vẫn nghe thấy khiến cho cả nhóm giật mình. Mặc dù họ đã cùng súng tiếp xúc qua nhưng cảm giác tự mình sở hữu một cái thì chưa từng có. Thấy Lap tự nhiên rút súng bắn “bằng bằng” như thế ai cũng nhìn chằm chằm với vẻ “ham muốn” vào Lap cùng khẩu súng trên tay anh.
Mặc dù Ken rất muốn nhanh chóng vào bên trong để tìm Jee nhưng Lap không cho. Anh sợ có nguy hiểm từ bên trong, dù cứu người quan trọng nhưng cũng phải để bản thân an toàn trước đã. Vậy nên, nghe theo lời của Lap, tất cả mọi người chia làm 2 đứng ở hai bên cánh cửa. Người của Lap đã cầm sẵn súng trong tay, 2 người tiến đến gần cánh cửa rồi cùng một lúc từ từ mở cánh cửa ra. Không khí lạnh từ trong phòng tràn ra khiến ai cũng bât giác rùng mình. Ngay sau khi cánh cửa được mở, không có chuyện gì xảy ra, ánh sáng từ những chiếc đèn đồng loạt hướng vào căn nhà. Mọi người xếp thành vòng tròn đi vào bên trong, như vậy nếu có người tấn công đột ngột, cũng không lo mình không kịp chống lại.
Ken, Gin, Han và Kin đã nhìn thấy lưng Jee ở ngay sau đống bìa cactong, chỉ cần Lap đồng ý, họ có thể đến chỗ Jee. Cảm nhận được sự an toàn, Lap từ giữa vòng tròn ban đầu ra hiệu cho Ken tìm Jee, những người khác đi dò xét xung quanh.
Thật may, Jee vẫn còn thở. Nhưng ai cũng cảm thấy bất ngờ khi chạy đến chỗ Jee khi anh không chỉ có một mình mà còn có 1 cô gái nữa. Trừ Lap ai cũng nhận ra cô gái đó – đó chính là Jenny. Mọi người nhanh chóng tách 2 người vẫn còn đang ôm chặt nhau ra để đưa đến bệnh viện nhưng có vẻ như rất khó khăn. 2 người như bức tượng đá đúc ra liền nhau vậy, tách ra thôi cũng mất nhiều công sức. Xe ở ngoài đã đợi sẵn, khi đưa được người lên, chiếc xe phi nhanh đến bệnh viện gần nhất, còn người của Lap từ từ rút khỏi đó.
***** Quay lại căn phòng hoa lệ kia*****
Win nhìn vào màn hình máy tính chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.
– Toàn 1 lũ ngu ngốc, ta để cho mấy người cứu người thì là cứu người, còn lo ta giở trò mà trần trừ, cảnh giác. Nếu không cho cứu thì người cũng chết từ lâu rồi. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, từ từ sẽ có nhiều trò vui hơn nhiều.
/36
|