Những ngày sau đó, trường The World vẫn diễn ra những khung cảnh quen thuộc, mọi thứ đều bình yên giống như một ngôi trường bình thường khác. Trong cái lớp đặc biệt kia, vẫn có những ánh mắt dõi theo ai đó, có chân thật, có giả dối nhưng hầu như họ vẫn không nhận ra.
** Tại canteen của trường - giờ nghỉ trưa**
Nhóm của Kin, Jee, Han,.. vẫn theo thói quen ngồi chiếc bàn cuối canteen vì nơi này yên tĩnh nhất giữa cái chốn canteen ồn ào nhốn nháo này. Mọi người đang nói truyện vui vẻ, trừ Jee, còn Ken và Gin đã đi lấy đồ ăn cho mọi người. Dù không nói ra nhưng ai cũng cảm thấy gần đây tinh thần Jee có vẻ bất ổn, hỏi anh thì anh vẫn nói mình không sao.
– Jee, cậu không sao thật chứ? – Han cau mày hỏi khi thấy bộ dạng của Jee lúc này. Trong trí nhớ của anh, ngoài khoảng thời gian đó (thời gian Jee bị tự kỉ) anh chưa thấy vẻ mặt này của Jee bao giờ.
– Không sao. – Jee khẽ lắc đầu trả lời, nhưng mắt vẫn không nhìn vào Han mà nhìn vào khoảng không vô định nào đó.
– Này … – Han định nói tiếp thì thấy Gin đã mang đồ ăn quay lại, trên tay anh cầm hầu như tất cả đồ của mọi người khiến anh không khỏi chật vật, Han liền đứng dậy giúp tiện thể nhòm xem ông anh rể của mình đang chui chốn nào mà để Gin thành bộ dạng vậy. Ngó một hồi mới thấy Ken bước ra từ đám học sinh đứng đầy khu đồ ăn. Ken vẫn vậy, cái vẻ trưởng thành, trững trạc vẫn luôn lôi cuốn mọi nữ sinh dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thế nhưng trong mắt Han lúc này anh lại giống tên bồi bàn cao ngạo :P. Một tay anh cầm khay đồ ăn, một tay nghe điện thoại nhanh chóng bước về phía bàn mọi người đã ngồi trước. Là do anh mải nghe điện thoại không để ý đến việc chọn đồ nên cứ đứng 1 chỗ, không ai dám nhắc anh nhường chỗ vậy nên mới có cái tình cảnh kia. Nhanh chóng đặt khay đồ ăn trước mặt Kin, xoa đầu cô ý bảo ăn, anh ngồi xuống tiếp tục cuộc điện thoại.
– Con cũng đã tính rồi.
– ….
– Dạ được. Vậy khi đó con sẽ đến đón mọi người.
– ….
– Vâng. Mọi chuyện vẫn ổn. Được rồi, gặp lại mọi người sau.
– Ai vậy Ken? – Gin tò mò hỏi sau khi Ken đã cất xong điện thoại vào túi quần
– Bố mẹ Kin.
– Bố... mẹ em... gọi... cho anh... làm gì? Sao...không gọi...cho em? Có... thiên vị anh quá... không vậy? – Nghe thấy Ken nhắc đến bố mẹ mình, Kin đang ăn giật mình ngẩng đầu nhìn Ken.
Nhìn cô bạn gái má vẫn còn đang phồng lên vì đồ ăn, anh đưa tay gõ nhẹ lên chán cô cười nhẹ nói:
– Cấm em nói trong khi ăn. Không sợ nghẹn sao? Đợi đó, tối nay phạt em. (Thỉnh nghĩ trong sáng chút).
Kin phụng phịu, trừng mắt nhìn bạn trai mình âm thầm hỏi thăm: Anh mang tướng gà mẹ sao? Lúc này, đầu Han và Gin lần lượt chảy từng vạch đen dài. “Gà mẹ” này chỉ có gặp đúng “gà con” của mình thì mới có cái vẻ mặt thế kia thôi. Đâu đó trong đầu hai người lần lượt gào thét: “Có để yên cho hội FA bọn tôi không hả”.
– Bố mẹ định tổ chức sinh nhật cho hai người ở Hàn Quốc, nhân dịp này họ cũng muốn về đây nghỉ ngơi mấy ngày.
– Sinh nhật? Đúng ha, Kin vs Han sinh đôi, xem nào... đúng là sắp đến rồi. – Gin nhanh chóng lôi điện thoại ra xem lịch.
– Bố mẹ có nói gì thêm không? – Jee nghe thấy sinh nhật bạn cũng chợt nhớ ra, gần đây anh lại phân tâm rồi, có mấy ngày này mà cũng không nhớ.
– Họ nói sẽ về sớm vài ngày để bàn bạc, tớ nói chúng ta sẽ đến đón họ.
– Ừ. Thôi ăn đi, nhanh rồi quay lại lớp. – Gin nói xong cũng ăn nốt phần ăn của mình. Không thể để cho bản thân đói, tương tư tốn năng lượng lắm nha!!!
Nghe Gin nói đến ăn, Kin mới chợt nhìn thấy trước mặt bạn trai mình hoàn toàn chống trơn.
– Anh không ăn gì sao?
Ken ngạc nhiên nhìn Kin, lúc này anh mới nhớ ra mình chỉ lấy cho Kin mà quên mất phần của mình. Anh đưa tay lấy chiếc dĩa trong tay Kin, trên đó vẫn còn miếng Bit-tết mà Kin đang ăn giở tao nhã đưa vào miệng mình sau đó yêu thương nhìn bạn gái mình vẫn còn đang ngây ngốc nhìn anh:
– Anh vừa ăn rồi.
Kin đỏ bừng mặt, tròn mắt nhìn anh chàng điển trai ngay cạnh mình trong lòng lặng lẽ kêu gào:
– Cho em tí mặt mũi được không?.
Cô không biết rằng, cậu bạn mình cùng với thằng em trai không những không an ủi cô mà còn âm thầm ghi cái vào đầu: chiêu thức cưng chiều người yêu, sau này sẽ áp dụng được a. Gin âm thầm rút điện thoại ra mở bức ảnh quen thuộc ngắm nhìn rồi tự cười một mình:
– Bao giờ chúng ta mới được như họ nhỉ?
Jee lắc đầu cười nhìn ông bạn phúc hắc của mình. Cuộc sống của họ đáng ra phải như vậy mới phải.
– Tớ đi trước đây, mọi người ăn xong rồi lên sau nhé. – Jee đứng dậy, để lại một câu nói duy nhất rồi đi. Nhìn bóng lưng cậu bạn, Ken im lặng không nói gì.
*** Trên hành lang lớp học***
Jenny mệt mỏi bước chậm từng bước trên dãy hành lang dài đã có lác đác học sinh xuất hiện sau giờ ăn trưa. Cô vừa từ trong phòng hội trưởng đi ra, nghĩ chắc Gun và Halee vẫn đang ăn trưa lên không muốn về lớp. Thời gian gần đây, cô phải cố gắng rất nhiều mới có thể hồi phục sau vụ đó, nhưng cô vẫn cảm thấy khá mệt vậy nên đành lợi dụng giờ nghỉ trưa nghỉ ngơi trong phòng hội trưởng. Thấy không gian yên tĩnh lúc đầu bị phá vỡ bởi những tiếng nói xuất hiện càng nhiều của học sinh, Jenny khẽ cau mày quay trở lại lớp học. Thấy lớp không một tiếng động, Jenny nghĩ chắc chưa có ai quay lại, nhưng không ngờ, cô vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Jee ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình đọc sách. Cùng lúc đó Jee nghe thấy tiếng bước chân liền rời mắt khỏi quyển sách ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hai người cứ như vậy mà chạm nhau. Thế nhưng chỉ được vài giây ngắn ngủi, cả hai lại tiếp diễn cảnh ai làm việc đấy. Jee vẫn tiếp tục đọc sách, Jenny quay về chỗ ngồi của mình. Cô cứ ngỡ cái không khí im lặng, ngượng ngùng này sẽ tiếp tục cho đến khi có nhưng học sinh khác xuất hiện. Thế nhưng cái không khí đó bị phá vỡ nhanh hơn cô tưởng bởi một giọng nói trầm, lạnh lẽo quen thuộc:
– Cô vẫn ổn chứ?
Sững người trước câu hỏi của Jee, cô không biết nên trả lời hay nên giữ im lặng. Thật sự khoảng cách của hai người hiện giờ là quá lớn. Ngoài việc anh và bạn anh cứu cô liên tiếp hai lần, chịu cái tát cùng những lời mắng mỏ của cô ra thì anh với cô cũng không có sợ dây liên hệ nào.
– Tôi ổn. Cảm ơn. – Do dự một hồi, cô quyết định trả lời. Hình như đây là câu trả lời thông dụng nhất đúng không?
– Tại sao cô không ở lại bệnh viện? Làm cách nào cô quay lại đây? – Mắt của Jee từ đầu vẫn không rời khỏi quyển sách nhưng anh không đọc được dòng nào trong đó, bởi lẽ... anh vẫn luôn đợi câu trả lời của cô, hơn nữa anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô.
Trước câu hỏi của Jee, cô thật sự không biết nên trả lời anh thế nào, cô không thể đem bí mật cô vất vả cất dấu nói cho anh. Đang phân vân không biết trả lời thế nào cho qua chuyện này thì từng nhóm học sinh vào lớp nghiễm nhiên trở thành cứu tinh cho cô. Anh im lặng, cô cũng vậy. Nhưng cô biết, anh vẫn chờ câu trả lời của cô. Có 1 điều, cô không biết mơ hay thật nhưng: giọng nói của anh ta ấm áp, dịu dàng hơn mọi ngày rất nhiều.
Tại một căn phòng hoa lệ khác, Win đang nhâm nhi ly rượu đỏ trong tay, tay kia vẫn giữ chiếc điện thoại áp lên tai, đầu dây bên kia lên tiếng trước:
– Sắp tới lão già họ Han kia sẽ tổ chức sinh nhật cho con trai, con gái của hắn ta. Chắc chắn bọn họ sẽ xuất hiện, ngươi chắc biết phải lợi dụng cơ hội thế nào rồi chứ?
– Dĩ nhiên rồi, chúng ta sẽ chơi một màn thật đẹp. – Khóe môi dần nâng lên tạo thành nụ cười quỷ dị.
Con người của Win rất kì lạ, lúc biến mất, lúc xuất hiện, trước mặt mọi người luôn giữ nụ cười tươi trên khuôn mặt nhưng nếu để ý thật kĩ sẽ thấy được, anh ta cười nhưng thực chất như không cười, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ mang nét u sầu, đượm buồn, nhìn bề ngoài có vẻ dễ gần nhưng lại có gì đó lạnh lùng xa cách.
Sau đó vài ngày, cả nhóm Jee theo kế hoạch ra sân bay đón các bậc cha mẹ đại nhân về Hàn Quốc. Lần này họ không ở nhà riêng mà trực tiếp về nhà của mấy đứa nhóc của họ sống. Căn nhà to lớn bây giờ càng ấm cúng hơn nhiều, chỉ là nó vẫn chưa đầy đủ mà thôi.
– Con đã dọn sẵn phòng cho mọi người rồi, chỉ cần chuyển đồ lên là được.
– Han, con nói sai rồi. Là người làm dọn chứ con thì dọn hồi nào chứ? – Han phu nhân không hề nương tay gõ thẳng vào đầu đứa con trai tính cách giống chồng như đúc.
– Sao bà cứ bắt bẻ con nó vậy? – Ông Han khẽ đẩy gọng kính nhìn vợ yêu cùng thằng con trai lên tiếng. Nhan sắc đúng là có tính di truyền cao, chỉ cần nhìn Han và Kin là đủ biết gen của ông bà Han không phải bình thường.
– Ai bảo nó giống ông, tôi không bắt bẻ được ông thì bắt nạt nó thôi. – Bà Han ngồi xuống ghế sofa liếc xéo ông chồng.
– Bà cũng đã hơn 40 rồi mà tính tình vẫn cứ như trẻ con vậy hả? – Mẹ Jee cùng chồng vừa bước vào nhà đã nghe thấy bà bạn mình đang giở tính trẻ con liền lên tiếng. Quả thật, nhìn dáng vẻ của mẹ Jee, không ai nghĩ bà sẽ là người phụ nữ của gia đình. Từ trước đến nay, ai cũng biết bà Can ( họ của Jee là Can) luôn xuất hiện cùng chồng bàn bạc công việc với đối tác. Bà là người phụ nữ bản lĩnh, thành thục hơn 40 nhưng vẫn còn giữ nét quyến rũ riêng.
Bà Han lè lưỡi nhìn bà bạn già lâu lăm của mình rồi tiếp tục giơ tay bắt nạt thằng con. Cuối cùng mới là mẹ của Ken cùng với Kin khoác tay nhau tươi cười bước vào, bỏ mặc hai ông đàn ông đi sau xách vali mà không thèm để ý hai bố con đang nhìn nhau tóe lửa.
Ông bố lườm con trai ý muốn nói:
– Vị trí vợ con đang đứng lẽ ra phải của bố.
Ông con không nhường nhịn cũng nhìn bố không cảm xúc:
– Bố nghĩ con thích đứng cùng bố sao ?
Thấy Kin đi vào, bà Han tươi cười đẩy ông chồng ra xa rồi kéo con gái yêu ngồi bên cạnh.
– Con ngoan, để mẹ nhìn xem dạo này có gầy không nào. – Nói xong bà lại quay sang nói với mẹ Ken -bà Lee.
– Bà nhớ chăm sóc bảo bối của tôi tốt đấy nhé, con bé mất kí thịt nào tôi tính đủ với Ken nha.
Lee phu nhân mỉm cười dịu dàng nhìn Ken, bà nhìn mấy đứa nhỏ từ lúc trong tã đến bây giờ, đứa nào cũng yêu thương như con ruột, Kin vừa là con gái yêu của bạn thân, hơn nữa con trai bà cũng thích con bé, sao lại không yêu thương nó hơn được chứ? Bà chỉ thấy khổ cho con gái mình, không biết bây giờ nó đang ở đâu. Bà chỉ đành mang tình yêu thương của mình dành cho Kin, nuôi nó như con gái. Cảm nhận được sự thay đổi nhỏ của vợ, ông Lee nhẹ nhàng nắm chặt tay bà cười an ủi.
– Mẹ, mẹ có thiên vị không vậy? Con cũng là con ruột mẹ mà. – Han trợn tròn mắt nhìn bà mẹ mình thay đổi 360 độ với chị gái. Không hiểu anh có phải con đẻ của mẹ mình không nữa.
– Được rồi mọi người, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. – Jee cùng với Gin chuyển nốt đống vali vào trong nhà, thấy cũng đã đến giờ cơm liền lên tiếng nhắc nhở. Khung cảnh ấm áp của một đại gia đình luôn làm ấm lòng cả những con người lạnh lùng nhất.
– Được rồi, lần này ăn ngoài thôi. Tối chúng ta cùng nhau nấu ở nhà sẽ vui hơn nhiều. – Bà Lee vui vẻ nhìn mọi người cùng lũ trẻ, bà thích cảm giác cả nhà cùng nấu, cùng ăn cơm hơn là ngồi trong nhà hàng sang trọng.
– Mà Gin này, bác đã gọi cho bố mẹ con rồi, họ sẽ đến đây sớm thôi, lâu lắm rồi mọi người chưa gặp nhau. – Bố Jee từ đầu bây giờ mới lên tiếng. Nhìn Gin, ông lại nhớ đến thời trẻ tuổi của mấy lão già ở đây có vui buồn, khổ cực lẫn lộn đan xen nhưng lại cực kì hạnh phúc. Có lẽ cuộc sống này, quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc gia đình.
* Nắng không thể làm tan chảy trái tim giá lạnh
* Mưa không thể xóa đi những kí ức đau thương
* Gió không thể cuốn trôi lỗi nhớ cồn cào
** Chỉ có sự quan tâm và một tình yêu chân thành mới có thể lấp đầy những khoảng trống trong tim**
(Nguồn: internet :V )
P/s: Thật sự nhiều lúc tui thấy tội cho Win, anh ít xuất hiện mà đã xuất hiện lại có chuyện, dự định sau này kết của ảnh rất thảm ~~~ hehe. Tui vừa thi xong và kết quả không mấy khả quan =.= Chúc mn ngủ ngon. 11:59 pm pp
** Tại canteen của trường - giờ nghỉ trưa**
Nhóm của Kin, Jee, Han,.. vẫn theo thói quen ngồi chiếc bàn cuối canteen vì nơi này yên tĩnh nhất giữa cái chốn canteen ồn ào nhốn nháo này. Mọi người đang nói truyện vui vẻ, trừ Jee, còn Ken và Gin đã đi lấy đồ ăn cho mọi người. Dù không nói ra nhưng ai cũng cảm thấy gần đây tinh thần Jee có vẻ bất ổn, hỏi anh thì anh vẫn nói mình không sao.
– Jee, cậu không sao thật chứ? – Han cau mày hỏi khi thấy bộ dạng của Jee lúc này. Trong trí nhớ của anh, ngoài khoảng thời gian đó (thời gian Jee bị tự kỉ) anh chưa thấy vẻ mặt này của Jee bao giờ.
– Không sao. – Jee khẽ lắc đầu trả lời, nhưng mắt vẫn không nhìn vào Han mà nhìn vào khoảng không vô định nào đó.
– Này … – Han định nói tiếp thì thấy Gin đã mang đồ ăn quay lại, trên tay anh cầm hầu như tất cả đồ của mọi người khiến anh không khỏi chật vật, Han liền đứng dậy giúp tiện thể nhòm xem ông anh rể của mình đang chui chốn nào mà để Gin thành bộ dạng vậy. Ngó một hồi mới thấy Ken bước ra từ đám học sinh đứng đầy khu đồ ăn. Ken vẫn vậy, cái vẻ trưởng thành, trững trạc vẫn luôn lôi cuốn mọi nữ sinh dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thế nhưng trong mắt Han lúc này anh lại giống tên bồi bàn cao ngạo :P. Một tay anh cầm khay đồ ăn, một tay nghe điện thoại nhanh chóng bước về phía bàn mọi người đã ngồi trước. Là do anh mải nghe điện thoại không để ý đến việc chọn đồ nên cứ đứng 1 chỗ, không ai dám nhắc anh nhường chỗ vậy nên mới có cái tình cảnh kia. Nhanh chóng đặt khay đồ ăn trước mặt Kin, xoa đầu cô ý bảo ăn, anh ngồi xuống tiếp tục cuộc điện thoại.
– Con cũng đã tính rồi.
– ….
– Dạ được. Vậy khi đó con sẽ đến đón mọi người.
– ….
– Vâng. Mọi chuyện vẫn ổn. Được rồi, gặp lại mọi người sau.
– Ai vậy Ken? – Gin tò mò hỏi sau khi Ken đã cất xong điện thoại vào túi quần
– Bố mẹ Kin.
– Bố... mẹ em... gọi... cho anh... làm gì? Sao...không gọi...cho em? Có... thiên vị anh quá... không vậy? – Nghe thấy Ken nhắc đến bố mẹ mình, Kin đang ăn giật mình ngẩng đầu nhìn Ken.
Nhìn cô bạn gái má vẫn còn đang phồng lên vì đồ ăn, anh đưa tay gõ nhẹ lên chán cô cười nhẹ nói:
– Cấm em nói trong khi ăn. Không sợ nghẹn sao? Đợi đó, tối nay phạt em. (Thỉnh nghĩ trong sáng chút).
Kin phụng phịu, trừng mắt nhìn bạn trai mình âm thầm hỏi thăm: Anh mang tướng gà mẹ sao? Lúc này, đầu Han và Gin lần lượt chảy từng vạch đen dài. “Gà mẹ” này chỉ có gặp đúng “gà con” của mình thì mới có cái vẻ mặt thế kia thôi. Đâu đó trong đầu hai người lần lượt gào thét: “Có để yên cho hội FA bọn tôi không hả”.
– Bố mẹ định tổ chức sinh nhật cho hai người ở Hàn Quốc, nhân dịp này họ cũng muốn về đây nghỉ ngơi mấy ngày.
– Sinh nhật? Đúng ha, Kin vs Han sinh đôi, xem nào... đúng là sắp đến rồi. – Gin nhanh chóng lôi điện thoại ra xem lịch.
– Bố mẹ có nói gì thêm không? – Jee nghe thấy sinh nhật bạn cũng chợt nhớ ra, gần đây anh lại phân tâm rồi, có mấy ngày này mà cũng không nhớ.
– Họ nói sẽ về sớm vài ngày để bàn bạc, tớ nói chúng ta sẽ đến đón họ.
– Ừ. Thôi ăn đi, nhanh rồi quay lại lớp. – Gin nói xong cũng ăn nốt phần ăn của mình. Không thể để cho bản thân đói, tương tư tốn năng lượng lắm nha!!!
Nghe Gin nói đến ăn, Kin mới chợt nhìn thấy trước mặt bạn trai mình hoàn toàn chống trơn.
– Anh không ăn gì sao?
Ken ngạc nhiên nhìn Kin, lúc này anh mới nhớ ra mình chỉ lấy cho Kin mà quên mất phần của mình. Anh đưa tay lấy chiếc dĩa trong tay Kin, trên đó vẫn còn miếng Bit-tết mà Kin đang ăn giở tao nhã đưa vào miệng mình sau đó yêu thương nhìn bạn gái mình vẫn còn đang ngây ngốc nhìn anh:
– Anh vừa ăn rồi.
Kin đỏ bừng mặt, tròn mắt nhìn anh chàng điển trai ngay cạnh mình trong lòng lặng lẽ kêu gào:
– Cho em tí mặt mũi được không?.
Cô không biết rằng, cậu bạn mình cùng với thằng em trai không những không an ủi cô mà còn âm thầm ghi cái vào đầu: chiêu thức cưng chiều người yêu, sau này sẽ áp dụng được a. Gin âm thầm rút điện thoại ra mở bức ảnh quen thuộc ngắm nhìn rồi tự cười một mình:
– Bao giờ chúng ta mới được như họ nhỉ?
Jee lắc đầu cười nhìn ông bạn phúc hắc của mình. Cuộc sống của họ đáng ra phải như vậy mới phải.
– Tớ đi trước đây, mọi người ăn xong rồi lên sau nhé. – Jee đứng dậy, để lại một câu nói duy nhất rồi đi. Nhìn bóng lưng cậu bạn, Ken im lặng không nói gì.
*** Trên hành lang lớp học***
Jenny mệt mỏi bước chậm từng bước trên dãy hành lang dài đã có lác đác học sinh xuất hiện sau giờ ăn trưa. Cô vừa từ trong phòng hội trưởng đi ra, nghĩ chắc Gun và Halee vẫn đang ăn trưa lên không muốn về lớp. Thời gian gần đây, cô phải cố gắng rất nhiều mới có thể hồi phục sau vụ đó, nhưng cô vẫn cảm thấy khá mệt vậy nên đành lợi dụng giờ nghỉ trưa nghỉ ngơi trong phòng hội trưởng. Thấy không gian yên tĩnh lúc đầu bị phá vỡ bởi những tiếng nói xuất hiện càng nhiều của học sinh, Jenny khẽ cau mày quay trở lại lớp học. Thấy lớp không một tiếng động, Jenny nghĩ chắc chưa có ai quay lại, nhưng không ngờ, cô vừa bước vào lớp đã nhìn thấy Jee ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình đọc sách. Cùng lúc đó Jee nghe thấy tiếng bước chân liền rời mắt khỏi quyển sách ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hai người cứ như vậy mà chạm nhau. Thế nhưng chỉ được vài giây ngắn ngủi, cả hai lại tiếp diễn cảnh ai làm việc đấy. Jee vẫn tiếp tục đọc sách, Jenny quay về chỗ ngồi của mình. Cô cứ ngỡ cái không khí im lặng, ngượng ngùng này sẽ tiếp tục cho đến khi có nhưng học sinh khác xuất hiện. Thế nhưng cái không khí đó bị phá vỡ nhanh hơn cô tưởng bởi một giọng nói trầm, lạnh lẽo quen thuộc:
– Cô vẫn ổn chứ?
Sững người trước câu hỏi của Jee, cô không biết nên trả lời hay nên giữ im lặng. Thật sự khoảng cách của hai người hiện giờ là quá lớn. Ngoài việc anh và bạn anh cứu cô liên tiếp hai lần, chịu cái tát cùng những lời mắng mỏ của cô ra thì anh với cô cũng không có sợ dây liên hệ nào.
– Tôi ổn. Cảm ơn. – Do dự một hồi, cô quyết định trả lời. Hình như đây là câu trả lời thông dụng nhất đúng không?
– Tại sao cô không ở lại bệnh viện? Làm cách nào cô quay lại đây? – Mắt của Jee từ đầu vẫn không rời khỏi quyển sách nhưng anh không đọc được dòng nào trong đó, bởi lẽ... anh vẫn luôn đợi câu trả lời của cô, hơn nữa anh có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô.
Trước câu hỏi của Jee, cô thật sự không biết nên trả lời anh thế nào, cô không thể đem bí mật cô vất vả cất dấu nói cho anh. Đang phân vân không biết trả lời thế nào cho qua chuyện này thì từng nhóm học sinh vào lớp nghiễm nhiên trở thành cứu tinh cho cô. Anh im lặng, cô cũng vậy. Nhưng cô biết, anh vẫn chờ câu trả lời của cô. Có 1 điều, cô không biết mơ hay thật nhưng: giọng nói của anh ta ấm áp, dịu dàng hơn mọi ngày rất nhiều.
Tại một căn phòng hoa lệ khác, Win đang nhâm nhi ly rượu đỏ trong tay, tay kia vẫn giữ chiếc điện thoại áp lên tai, đầu dây bên kia lên tiếng trước:
– Sắp tới lão già họ Han kia sẽ tổ chức sinh nhật cho con trai, con gái của hắn ta. Chắc chắn bọn họ sẽ xuất hiện, ngươi chắc biết phải lợi dụng cơ hội thế nào rồi chứ?
– Dĩ nhiên rồi, chúng ta sẽ chơi một màn thật đẹp. – Khóe môi dần nâng lên tạo thành nụ cười quỷ dị.
Con người của Win rất kì lạ, lúc biến mất, lúc xuất hiện, trước mặt mọi người luôn giữ nụ cười tươi trên khuôn mặt nhưng nếu để ý thật kĩ sẽ thấy được, anh ta cười nhưng thực chất như không cười, ánh mắt thỉnh thoảng sẽ mang nét u sầu, đượm buồn, nhìn bề ngoài có vẻ dễ gần nhưng lại có gì đó lạnh lùng xa cách.
Sau đó vài ngày, cả nhóm Jee theo kế hoạch ra sân bay đón các bậc cha mẹ đại nhân về Hàn Quốc. Lần này họ không ở nhà riêng mà trực tiếp về nhà của mấy đứa nhóc của họ sống. Căn nhà to lớn bây giờ càng ấm cúng hơn nhiều, chỉ là nó vẫn chưa đầy đủ mà thôi.
– Con đã dọn sẵn phòng cho mọi người rồi, chỉ cần chuyển đồ lên là được.
– Han, con nói sai rồi. Là người làm dọn chứ con thì dọn hồi nào chứ? – Han phu nhân không hề nương tay gõ thẳng vào đầu đứa con trai tính cách giống chồng như đúc.
– Sao bà cứ bắt bẻ con nó vậy? – Ông Han khẽ đẩy gọng kính nhìn vợ yêu cùng thằng con trai lên tiếng. Nhan sắc đúng là có tính di truyền cao, chỉ cần nhìn Han và Kin là đủ biết gen của ông bà Han không phải bình thường.
– Ai bảo nó giống ông, tôi không bắt bẻ được ông thì bắt nạt nó thôi. – Bà Han ngồi xuống ghế sofa liếc xéo ông chồng.
– Bà cũng đã hơn 40 rồi mà tính tình vẫn cứ như trẻ con vậy hả? – Mẹ Jee cùng chồng vừa bước vào nhà đã nghe thấy bà bạn mình đang giở tính trẻ con liền lên tiếng. Quả thật, nhìn dáng vẻ của mẹ Jee, không ai nghĩ bà sẽ là người phụ nữ của gia đình. Từ trước đến nay, ai cũng biết bà Can ( họ của Jee là Can) luôn xuất hiện cùng chồng bàn bạc công việc với đối tác. Bà là người phụ nữ bản lĩnh, thành thục hơn 40 nhưng vẫn còn giữ nét quyến rũ riêng.
Bà Han lè lưỡi nhìn bà bạn già lâu lăm của mình rồi tiếp tục giơ tay bắt nạt thằng con. Cuối cùng mới là mẹ của Ken cùng với Kin khoác tay nhau tươi cười bước vào, bỏ mặc hai ông đàn ông đi sau xách vali mà không thèm để ý hai bố con đang nhìn nhau tóe lửa.
Ông bố lườm con trai ý muốn nói:
– Vị trí vợ con đang đứng lẽ ra phải của bố.
Ông con không nhường nhịn cũng nhìn bố không cảm xúc:
– Bố nghĩ con thích đứng cùng bố sao ?
Thấy Kin đi vào, bà Han tươi cười đẩy ông chồng ra xa rồi kéo con gái yêu ngồi bên cạnh.
– Con ngoan, để mẹ nhìn xem dạo này có gầy không nào. – Nói xong bà lại quay sang nói với mẹ Ken -bà Lee.
– Bà nhớ chăm sóc bảo bối của tôi tốt đấy nhé, con bé mất kí thịt nào tôi tính đủ với Ken nha.
Lee phu nhân mỉm cười dịu dàng nhìn Ken, bà nhìn mấy đứa nhỏ từ lúc trong tã đến bây giờ, đứa nào cũng yêu thương như con ruột, Kin vừa là con gái yêu của bạn thân, hơn nữa con trai bà cũng thích con bé, sao lại không yêu thương nó hơn được chứ? Bà chỉ thấy khổ cho con gái mình, không biết bây giờ nó đang ở đâu. Bà chỉ đành mang tình yêu thương của mình dành cho Kin, nuôi nó như con gái. Cảm nhận được sự thay đổi nhỏ của vợ, ông Lee nhẹ nhàng nắm chặt tay bà cười an ủi.
– Mẹ, mẹ có thiên vị không vậy? Con cũng là con ruột mẹ mà. – Han trợn tròn mắt nhìn bà mẹ mình thay đổi 360 độ với chị gái. Không hiểu anh có phải con đẻ của mẹ mình không nữa.
– Được rồi mọi người, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. – Jee cùng với Gin chuyển nốt đống vali vào trong nhà, thấy cũng đã đến giờ cơm liền lên tiếng nhắc nhở. Khung cảnh ấm áp của một đại gia đình luôn làm ấm lòng cả những con người lạnh lùng nhất.
– Được rồi, lần này ăn ngoài thôi. Tối chúng ta cùng nhau nấu ở nhà sẽ vui hơn nhiều. – Bà Lee vui vẻ nhìn mọi người cùng lũ trẻ, bà thích cảm giác cả nhà cùng nấu, cùng ăn cơm hơn là ngồi trong nhà hàng sang trọng.
– Mà Gin này, bác đã gọi cho bố mẹ con rồi, họ sẽ đến đây sớm thôi, lâu lắm rồi mọi người chưa gặp nhau. – Bố Jee từ đầu bây giờ mới lên tiếng. Nhìn Gin, ông lại nhớ đến thời trẻ tuổi của mấy lão già ở đây có vui buồn, khổ cực lẫn lộn đan xen nhưng lại cực kì hạnh phúc. Có lẽ cuộc sống này, quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc gia đình.
* Nắng không thể làm tan chảy trái tim giá lạnh
* Mưa không thể xóa đi những kí ức đau thương
* Gió không thể cuốn trôi lỗi nhớ cồn cào
** Chỉ có sự quan tâm và một tình yêu chân thành mới có thể lấp đầy những khoảng trống trong tim**
(Nguồn: internet :V )
P/s: Thật sự nhiều lúc tui thấy tội cho Win, anh ít xuất hiện mà đã xuất hiện lại có chuyện, dự định sau này kết của ảnh rất thảm ~~~ hehe. Tui vừa thi xong và kết quả không mấy khả quan =.= Chúc mn ngủ ngon. 11:59 pm pp
/36
|