Đôi mắt nhuốm màu đau thương của Han phu nhân khẽ mở, trước mắt bà là một thế giới màu trắng tinh. Rốt cuộc bà đang ở đâu? Chống lại sự đau nhức ở đầu, bà loạng choạng đứng dậy rồi cứ thế tiến về phía trước. Không biết bà đã đi bao lâu nhưng bà thấy một cái hồ mà không biết có phải hồ hay không vì bà không thấy bở bên kia, ngoại trừ cái hồ có nước màu xanh ra, còn lại không gian xung quanh toàn một màu trắng.
– Mẹ ơi!
Tiếng gọi quen thuộc đánh thẳng vào trái tim đau thương của bà bao nhiêu năm nay. Nước mắt bà lại băt đầu rơi, bà chạy xung quanh, chạy không có phương hướng tìm kiếm tiếng gọi đó.
– Han Mi, Han Mi, con ở đâu, mẹ đến tìm con đây, Han Mi... Han Mi... chúng ta không chơi trốn tìm nữa được không. Mẹ rất nhớ con.
Bà cứ chạy, chạy mãi, kêu gào trong tuyệt vọng, bà chạy như một con thiêu thân tìm kiếm thứ mà bà chờ đợi bao lâu nay, nhưng rồi cuối cùng bà bị vấp ngã. Bà muốn đứng dậy tiếp tục tìm kiếm thì một đôi giầy nhỏ bé không biết từ bao giờ xuất hiện trước mắt bà. Bà sung sướng ngồi dậy muốn nhìn người vừa đến, đây là đôi giầy con bé thích nhất. Đến lúc bà quan sát được người đối diện, chưa bao giờ bà cảm thấy hạnh phúc như lúc này, đây không phải là Han Mi con gái bà sao? Nó mặc chiếc váy trắng quen thuộc, mái tóc mềm mại ướt nhẹp. Bây giờ bà mới để ý, con bé bị ướt hết.
– Mẹ, con lạnh lắm, váy bị ướt hết rồi. – Bé con dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bà, bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh cầm chiếc váy đã ướt, mày nhăn nhó lại.
Bà mỉm cười nhìn bé con trước mắt, nó là con gái duy nhất của bà, đứa con mà bà yêu thương.
– Đến đây, mẹ ôm con, sẽ không lạnh nữa, chúng ta trở về tìm baba với anh con, chúng ta đi mua váy mới xinh đẹp cho Han Mi được không?
Bé con ngước đôi mắt ngây thơ nhìn bà, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu lại trở lên tức giận nói:
– Không, mẹ không cần con, mọi người không cần con. Váy của con bị ướt lâu rồi nhưng mẹ không đến, không ai ở cùng con, mọi người để con một mình, con không về.
Giọng nói non nớt nói xong câu nói vừa rồi, hình ảnh của cô bé cũng lớn dần nhưng càng lớn, nó lại càng rời xa bà, bà hốt hoảng đuổi theo nhưng một loạt những cây gai đen từ dưới đất ngoi lên ngăn giữa bà và Han Mi, cuối cùng bà chỉ nhìn thấy hình ảnh của một cô gái qua khe hở giữa các cây gai. Bà hoảng sợ, không màng đau đớn, máu chảy ra do những chiếc gai cào xé da thịt, bà chỉ biết bà muốn con bà, nhưng nó cứ đi xa mãi.
– Không.... đừng.... đừng bỏ mẹ. – Bà hét lên trong tuyệt vọng, một không gian khác lại hiện lên trước mắt bà.
– Ha Na, em tỉnh rồi. – Chủ tịch Lee lo lắng cầm tay vợ. Nghe giọng của chồng, bà mới giật mình nhận ra đây là phòng ngủ của hai ông bà.
– Mẹ, mẹ không sao chứ? – Mẹ anh đã ngủ nửa ngày rồi, bây giờ đã là sáng, dù bác sĩ nói không sao nhưng anh vẫn thấy lo lắng.
Nhìn thấy chồng và con trai, nước mắt bà không nhìn được mà trào ra, mặc kệ dây tiếp nước vẫn cắm trong tay, bà cố gắng ngồi dậy ôm hai lấy hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Ken im lặng không nói gì ôm chặt lấy mẹ, sau ngày Han Mi mất tích đến nay, đây là lần thứ 2 anh thấy được vẻ mặt đau khổ của bà. Bà luôn tự nhận mọi lỗi lầm về mình, luôn tự trách mình đã để mất Han Mi. Rốt cuộc lần này bà vì nguyên nhân gì mà trở lên như vậy.
Chủ tịch Lee vuốt nhẹ theo sống lưng vợ dỗ dành bà, ông biết trong lòng bà vẫn cất giữ một lỗi buồn không muốn để cho ai biết. Bao nhiêu năm nay không tìm được con, ông mới là người có lỗi với bà. Thời gian cứ ngày một trôi, con gái ông cũng theo đó lớn lên, không ai biết hình dạng nó trưởng thành chính vì vậy thám thử tư ông bỏ tiền ra thuê cũng gặp nhiều khó khăn.
Đột nhiên, bà đẩy cả hai người ra, nhìn thẳng vào cả hai mà nói, hai tay vẫn bám chặt vào tay hai người trước mặt chứng tỏ bà không nói đùa.
– Em đã thấy Han Mi. Hôm qua ở bữa tiệc mẹ đã thấy Han Mi. Han Mi của chúng ta vẫn còn sống, Han Min nó đang ở đây, nó về đây tìm chúng ta.
Hai người đàn ông chỉ vì một câu nói của 1 người phụ nữ mà đứng người, không nói được câu gì. Những điều mà bà nói ra quá bất ngờ đối với cả hai.
– Ha Na, anh biết em rất nhớ con nhưng ….
– Anh phải tin em, em thật sự rất giống em....
Nói rồi, bà mở ra mấy ngăn kéo tủ đầu giường tìm lấy một bức ảnh cũ của hai vợ chồng bà rồi đưa cho chủ tịch Lee.
– Anh nhìn này, nó rất giống em ngày trước …. đúng … đúng rồi hôm qua con bé đi cùng với Jee, chắc Jee biết con bé ở đâu. Em … em đi tìm Jee.
– Mẹ à, bây giờ sức khỏe mẹ không tốt, giao cho con có được không? – Ken im lặng nhìn ba mẹ nói chuyện, trong đầu anh lúc này đang là đống hỗn loạn thông tin mà mẹ anh vừa nói. Đi với Jee ngày hôm qua? Anh phải lựa thời gian hỏi thử Jee. Tốt nhất trước khi xác minh được cái gì thì càng ít người biết càng tốt.
– Ken, tìm em giúp mẹ được không? – Lee phu nhân nắm chặt tay con trai, bà đặt hết niềm tin của mình vào nó. Bà cảm nhận được Han Mi nó đang ở đây, ở ngay gần bà.
– Mẹ nghỉ ngơi đi, con nhất định sẽ tìm được em về.
Chủ tịch Han cũng nắm chặt tay con trai, dù không rõ về những điều mà vợ mình nói, nhưng ông nghĩ giữa những người mẹ với con cái luôn có một sợi dây vô hình liên kết chặt chẽ sâu sắc hơn so với những người cha. Suốt bao nhiêu năm nay, từng đợt báo cáo đưa lên khiến vợ chồng ông thất vọng cũng không hề ít, thêm lần này nữa cũng chẳng sao. Ông lựa chọn tin vợ của mình!
– Con xuống nhà ăn chút gì đi. Chắc mọi người cũng xuống cả rồi. Bố ăn qua vài thứ rồi, để bố ở đây với mẹ con.
– Vậy con xuống nhà trước. Bố cũng nghỉ ngơi chút đi.
Ken rời khỏi phòng với ánh mắt đầy lưu luyến và niềm tin của mẹ. Đóng cửa lại, dựa vào tường, đôi mắt anh nhắm chặt lại để bình ổn lại cảm xúc trong lòng. Anh cần xác nhận chuyện này nhanh nhất có thể. Vụ điều tra ông ta cứ để Lap giải quyết trước vậy.
Một bàn tay mềm mại đột nhiên vuốt ve khẽ khàng trên gương mặt anh, Ken mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bạn gái. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh với nụ cười rạng rỡ, nhưng lần này lại là khuôn mặt đầy lo âu.
– Anh mệt sao? Mẹ ổn rồi chứ? – Kin đau lòng lấy tay xoa xoa gương mặt có chút mệt mỏi của Ken.
– Anh không sao, mẹ ổn rồi, em đừng lo. – Ken ôm người đối diện vào lòng tựa cằm mình lên vai cô.
– Ken, em luôn ở bên anh. Không chỉ có em, còn có mọi người nữa. – Nghe được câu nói của Kin, Ken xiết tay ôm chặt người trong lòng. Phải, anh còn mọi người, những người bạn, người thân luôn ở bên anh.
– Anh biết. Đối với món quà của anh, em có ý kiến gì không? – Ken đem trán mình cọ cọ vào trán cô bạn gái, ngày hôm qua vì chuyện của mẹ, anh không có thời gian cùng cô hưởng trọn vẹn một ngày sinh nhật ý nghĩa, có chút cảm thấy có lỗi với cô.
– Không... không có, em rất thích. – Kin lí nhí trả lời. Hôm qua trở về phòng, cô đã có kỉ niệm đáng nhớ nhất trong những lần sinh nhật trước đây. Cả căn phòng trải đầy hoa hồng đỏ, hai bên là hai hàng nến trắng, những quả bóng bay được bơm khí Hidro bay lơ lửng khắp phòng, dưới mỗi quả là những dây tua rua màu sắc, đính trên đó là những bức ảnh của cô lúc ở nhà, ở trường, ở tập đoàn, lúc ăn, lúc chơi, lúc ngủ, lúc cười, lúc buồn, lúc tức giận...vv..v.. Thì ra, mọi hành động, cảm xúc của cô đều được anh thu lại, anh vẫn luôn quan tâm cô, có anh cả đời này có lẽ là niềm hạnh phúc lớn của cô. Ở trên giường ga màu kem chất đầy những quả bóng bay màu trắng, cô vui thích cầm từng quả tung lên cho đến khi thấy chiếc hộp màu đỏ và chiếc thiệp cùng màu bị chiếc hộp đè lên. Cô tò mò cầm chiếc thiệp đỏ lên mở ra, từng nét chữ không thể quen thuộc hơn hiện ra trước mắt.
“Kin, anh biết em vừa bước qua con đường nhỏ trải đầy hoa hồng và nến trắng. Nhưng hãy nhớ điều này, một ngày không xa, anh sẽ cùng em đi trên con đường đầy hoa hồng, hai bên sẽ không phải là nến nữa mà là khách khứa, bạn bè, bố mẹ chúng ta. Anh giao nhân cưới cho em bảo quản. Chờ anh! Anh yêu em!”
Cô biết tính bạn trai của mình, anh không giỏi nói những lời khiến bất cứ cô gái nào nghe xong cũng phải động tâm, nhưng anh luôn quan tâm cô qua những hành động thực tế. Nói được những câu như vậy cũng … quá đáng yêu đi.
– Vậy không đáp lại anh cái gì sao?
– Cái … cái này, chúng ta xuống dưới nhà đi, mọi người cũng đang đợi đó, em nấu chút đồ cho anh rồi, ăn chút rồi nghỉ ngơi đi. Anh thức cả đêm qua rồi.
– Được rồi, tạm tha cho em. – Ken mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ.
Lúc 2 người xuống nhà, mọi người có mặt đầy đủ, và còn xuất hiện thêm 3 người: Bố mẹ Gin và Halee.
– Chào chị Kin, anh Ken.
– Chào cô chú, chào em, tối qua ngủ ngon không, hôm nay chị gọi người dọn một phòng riêng cho em. Hôm qua để em chịu khổ ngủ cùng chị rồi. – Kin tươi cười chào bố mẹ Gin và Halee, hai ông bà lúc này vừa ăn sáng vừa nói chuyện cùng các vị phụ huynh. Hôm qua mẹ Ken ngất ở cầu thang làm mọi người cuống cuồng cả lên, chỉ kịp dọn một phòng khách, mặc dù bố mẹ Gin có ý không cần, nhưng mấy nhà thân thiết nhau, các vị phụ huynh cũng không có ý để họ rời đi nên Halee chỉ còn cách sang phòng cô ở.
– Không sao, em cũng hay ngủ cùng Gun mà.
– Lại ăn chút gì đi hai đứa. – Mẹ Jee vừa nói, đã có người bê món ra để sẵn trên bàn. Hôm qua bà đã dự tính sáng nay không có thời gian cho các bà chuẩn bị bữa sáng liền nhắn với đầu bếp chuẩn bị tiệc tối qua sáng nay đến sớm chuẩn bị cho mấy gia đình trong căn biệt thự này, chỉ trừ có Ken vẫn có đầu bếp riêng . Căn biệt thự ban đầu chỉ có mấy đứa nhỏ, giờ thành mấy gia đình, bà có cảm giác ấm áp hơn rồi.
– Jee chưa xuống sao mẹ? – Kéo ghế ngồi vào bàn, Ken quay sang hỏi bà Can- mẹ Jee.
– Thằng bé ăn chút ít rồi ra vườn rồi. Mấy đứa ăn nhanh lên. Lát mẹ với mấy bà ấy mang chút đồ ăn nhẹ cho mẹ con ăn, tiện thể để bố con nghỉ ngơi, ông ấy còn phải giải quyết chuyện tập đoàn, lo không xuể đâu. Kin, nhớ mang Halee đi dọn đồ chuyển vào.
– Bà cứ kệ con bé, nó lớn rồi tự biết lo. Có gan làm loạn phải có gan giải quyết hậu quả. – Bà Dương lườm đứa con gái gây loạn của mình, chưa đủ, bà còn tiếp tục trừng mắt với ông chồng nuông chiều con gái ngay bên cạnh khiến Halee nghịch ngợm cũng phải ngồi im re còn ông Dương chỉ biết cười khổ nhìn vợ. Ai bảo con gái là áo bông nhỏ của bố, ông thương con gái nhất làm sao bây giờ? À không, vợ mới là số một!
Ăn xong bữa sáng muộn, Ken liền ra vườn tìm Jee. Sơ mi trắng, quần đen càng làm nổi bật con người ấy dưới ánh nắng của buổi sáng.
– Mẹ sao rồi? – Nghe thấy tiếng bước chân, Jee đang ngả người trên chiếc ghế mây mở mắt ra liền thấy gương mặt quanh năm suốt tháng mùa đông, còn khi về nhà may ra mùa thu với mùa hạ. Còn mùa xuân? Cái này nên đi hỏi Kin thì chắc chắn hơn.
– Mẹ tỉnh rồi, chắc giờ đang nghỉ ngơi.Mà hôm qua có thấy cậu đi cùng 1 người xuống cầu thang. Là ai vậy?
– Hôm qua? Là Jenny. – Nếu anh nhớ không nhầm thì ngoài Jenny ra anh không đi cùng ai trong cả bữa tiệc. Lúc Ken nhìn thấy chắc là lúc anh đưa cô đến bãi đỗ xe. – Có chuyện gì sao?
– Không... Không có gì. Chỉ là chưa thấy cậu đi cùng con gái bao giờ lên tò mò hỏi thôi. – Nghe cái tên phát ra từ miệng Jee, anh thoáng có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng che dấu đi. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã có cảm giác khác thường gì đó với cô gái này. Nghe Han nói, hôm qua cô ấy để lộ mặt thật của mình, cả tối qua anh đều đi theo Kin nên cũng không để ý đến chuyện khác. Cuối cùng, Jenny có phải là Han Mi hay không anh phải xác nhận bằng được.
– Hôm qua cô ấy bị thương ở chân, mình giúp cô ấy lấy xe. Mà bên Lap điều tra thế nào rồi? – Nhận thấy chút biến đổi trên gương mặt của cậu bạn nhưng Jee không đề cập đến. Anh biết nếu cậu ấy muốn nói sẽ không giấu anh, vậy anh cũng không hỏi thêm nữa.
– Có chút tiến triển, bên Lap điều tra ra ông ta cùng với một tập đoàn lớn có dấu hiệu lén lút buôn bán hàng cấm. Nhưng chưa biết rõ là tập đoàn nào.
– Vậy còn tên Win kia?
– Thông tin của hắn ta trước khi xuất hiện ở KJN thì không có bất cứ thông tin gì hết. Ngay đến các thành viên trong cổ đông cũng không rõ ràng đối với sự xuất hiện của hắn ta. Họ chỉ được mời tham dự họp cổ đông rồi hắn được trực tiếp giao cho chức PTGĐ từ Chủ tịch Hội đồng quản trị.
– KJN và tập đoàn của ông ta có rất nhiều hạng mục đầu tư chung kể từ khi hắn ta xuất hiện.
– Cậu có nghĩ Win có liên quan gì đến ông ta không?
– Không chỉ vậy, có lẽ tập đoàn lén lút cùng ông ta buôn hàng cấm chính là KJN.
– Vậy cứ để Lap tiến hành điều tra theo hướng này. Để tớ gọi điện cho Lap. – Nói rồi Ken đứng dậy bước vào nhà. Jee vẫn nhìn theo bóng dáng cậu bạn xa dần.
– Ken!
– Gì vậy? – Ken khó hiểu quay lại nhìn Jee hỏi.
– Không có gì, mai nhớ đến trường.
– Tớ biết rồi.
Nhìn bóng dáng Ken từ từ bước vào nhà, trong đầu Jee không ngừng nghĩ ngợi. Cậu ấy rất lạ.Ken đang muốn giấu anh điều gì?
P/s: KNJ là tập đoàn Win đã nói ở những chương đầu. Nhắc đến cái j đã lâu mà mn chắc ko nhớ đk mik sẽ giải thích lại hết. Chúc mn ngủ ngon. Chiến đấu vì sự nghiệp cuối cấp nào !
– Mẹ ơi!
Tiếng gọi quen thuộc đánh thẳng vào trái tim đau thương của bà bao nhiêu năm nay. Nước mắt bà lại băt đầu rơi, bà chạy xung quanh, chạy không có phương hướng tìm kiếm tiếng gọi đó.
– Han Mi, Han Mi, con ở đâu, mẹ đến tìm con đây, Han Mi... Han Mi... chúng ta không chơi trốn tìm nữa được không. Mẹ rất nhớ con.
Bà cứ chạy, chạy mãi, kêu gào trong tuyệt vọng, bà chạy như một con thiêu thân tìm kiếm thứ mà bà chờ đợi bao lâu nay, nhưng rồi cuối cùng bà bị vấp ngã. Bà muốn đứng dậy tiếp tục tìm kiếm thì một đôi giầy nhỏ bé không biết từ bao giờ xuất hiện trước mắt bà. Bà sung sướng ngồi dậy muốn nhìn người vừa đến, đây là đôi giầy con bé thích nhất. Đến lúc bà quan sát được người đối diện, chưa bao giờ bà cảm thấy hạnh phúc như lúc này, đây không phải là Han Mi con gái bà sao? Nó mặc chiếc váy trắng quen thuộc, mái tóc mềm mại ướt nhẹp. Bây giờ bà mới để ý, con bé bị ướt hết.
– Mẹ, con lạnh lắm, váy bị ướt hết rồi. – Bé con dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bà, bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh cầm chiếc váy đã ướt, mày nhăn nhó lại.
Bà mỉm cười nhìn bé con trước mắt, nó là con gái duy nhất của bà, đứa con mà bà yêu thương.
– Đến đây, mẹ ôm con, sẽ không lạnh nữa, chúng ta trở về tìm baba với anh con, chúng ta đi mua váy mới xinh đẹp cho Han Mi được không?
Bé con ngước đôi mắt ngây thơ nhìn bà, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu lại trở lên tức giận nói:
– Không, mẹ không cần con, mọi người không cần con. Váy của con bị ướt lâu rồi nhưng mẹ không đến, không ai ở cùng con, mọi người để con một mình, con không về.
Giọng nói non nớt nói xong câu nói vừa rồi, hình ảnh của cô bé cũng lớn dần nhưng càng lớn, nó lại càng rời xa bà, bà hốt hoảng đuổi theo nhưng một loạt những cây gai đen từ dưới đất ngoi lên ngăn giữa bà và Han Mi, cuối cùng bà chỉ nhìn thấy hình ảnh của một cô gái qua khe hở giữa các cây gai. Bà hoảng sợ, không màng đau đớn, máu chảy ra do những chiếc gai cào xé da thịt, bà chỉ biết bà muốn con bà, nhưng nó cứ đi xa mãi.
– Không.... đừng.... đừng bỏ mẹ. – Bà hét lên trong tuyệt vọng, một không gian khác lại hiện lên trước mắt bà.
– Ha Na, em tỉnh rồi. – Chủ tịch Lee lo lắng cầm tay vợ. Nghe giọng của chồng, bà mới giật mình nhận ra đây là phòng ngủ của hai ông bà.
– Mẹ, mẹ không sao chứ? – Mẹ anh đã ngủ nửa ngày rồi, bây giờ đã là sáng, dù bác sĩ nói không sao nhưng anh vẫn thấy lo lắng.
Nhìn thấy chồng và con trai, nước mắt bà không nhìn được mà trào ra, mặc kệ dây tiếp nước vẫn cắm trong tay, bà cố gắng ngồi dậy ôm hai lấy hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Ken im lặng không nói gì ôm chặt lấy mẹ, sau ngày Han Mi mất tích đến nay, đây là lần thứ 2 anh thấy được vẻ mặt đau khổ của bà. Bà luôn tự nhận mọi lỗi lầm về mình, luôn tự trách mình đã để mất Han Mi. Rốt cuộc lần này bà vì nguyên nhân gì mà trở lên như vậy.
Chủ tịch Lee vuốt nhẹ theo sống lưng vợ dỗ dành bà, ông biết trong lòng bà vẫn cất giữ một lỗi buồn không muốn để cho ai biết. Bao nhiêu năm nay không tìm được con, ông mới là người có lỗi với bà. Thời gian cứ ngày một trôi, con gái ông cũng theo đó lớn lên, không ai biết hình dạng nó trưởng thành chính vì vậy thám thử tư ông bỏ tiền ra thuê cũng gặp nhiều khó khăn.
Đột nhiên, bà đẩy cả hai người ra, nhìn thẳng vào cả hai mà nói, hai tay vẫn bám chặt vào tay hai người trước mặt chứng tỏ bà không nói đùa.
– Em đã thấy Han Mi. Hôm qua ở bữa tiệc mẹ đã thấy Han Mi. Han Mi của chúng ta vẫn còn sống, Han Min nó đang ở đây, nó về đây tìm chúng ta.
Hai người đàn ông chỉ vì một câu nói của 1 người phụ nữ mà đứng người, không nói được câu gì. Những điều mà bà nói ra quá bất ngờ đối với cả hai.
– Ha Na, anh biết em rất nhớ con nhưng ….
– Anh phải tin em, em thật sự rất giống em....
Nói rồi, bà mở ra mấy ngăn kéo tủ đầu giường tìm lấy một bức ảnh cũ của hai vợ chồng bà rồi đưa cho chủ tịch Lee.
– Anh nhìn này, nó rất giống em ngày trước …. đúng … đúng rồi hôm qua con bé đi cùng với Jee, chắc Jee biết con bé ở đâu. Em … em đi tìm Jee.
– Mẹ à, bây giờ sức khỏe mẹ không tốt, giao cho con có được không? – Ken im lặng nhìn ba mẹ nói chuyện, trong đầu anh lúc này đang là đống hỗn loạn thông tin mà mẹ anh vừa nói. Đi với Jee ngày hôm qua? Anh phải lựa thời gian hỏi thử Jee. Tốt nhất trước khi xác minh được cái gì thì càng ít người biết càng tốt.
– Ken, tìm em giúp mẹ được không? – Lee phu nhân nắm chặt tay con trai, bà đặt hết niềm tin của mình vào nó. Bà cảm nhận được Han Mi nó đang ở đây, ở ngay gần bà.
– Mẹ nghỉ ngơi đi, con nhất định sẽ tìm được em về.
Chủ tịch Han cũng nắm chặt tay con trai, dù không rõ về những điều mà vợ mình nói, nhưng ông nghĩ giữa những người mẹ với con cái luôn có một sợi dây vô hình liên kết chặt chẽ sâu sắc hơn so với những người cha. Suốt bao nhiêu năm nay, từng đợt báo cáo đưa lên khiến vợ chồng ông thất vọng cũng không hề ít, thêm lần này nữa cũng chẳng sao. Ông lựa chọn tin vợ của mình!
– Con xuống nhà ăn chút gì đi. Chắc mọi người cũng xuống cả rồi. Bố ăn qua vài thứ rồi, để bố ở đây với mẹ con.
– Vậy con xuống nhà trước. Bố cũng nghỉ ngơi chút đi.
Ken rời khỏi phòng với ánh mắt đầy lưu luyến và niềm tin của mẹ. Đóng cửa lại, dựa vào tường, đôi mắt anh nhắm chặt lại để bình ổn lại cảm xúc trong lòng. Anh cần xác nhận chuyện này nhanh nhất có thể. Vụ điều tra ông ta cứ để Lap giải quyết trước vậy.
Một bàn tay mềm mại đột nhiên vuốt ve khẽ khàng trên gương mặt anh, Ken mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của bạn gái. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh với nụ cười rạng rỡ, nhưng lần này lại là khuôn mặt đầy lo âu.
– Anh mệt sao? Mẹ ổn rồi chứ? – Kin đau lòng lấy tay xoa xoa gương mặt có chút mệt mỏi của Ken.
– Anh không sao, mẹ ổn rồi, em đừng lo. – Ken ôm người đối diện vào lòng tựa cằm mình lên vai cô.
– Ken, em luôn ở bên anh. Không chỉ có em, còn có mọi người nữa. – Nghe được câu nói của Kin, Ken xiết tay ôm chặt người trong lòng. Phải, anh còn mọi người, những người bạn, người thân luôn ở bên anh.
– Anh biết. Đối với món quà của anh, em có ý kiến gì không? – Ken đem trán mình cọ cọ vào trán cô bạn gái, ngày hôm qua vì chuyện của mẹ, anh không có thời gian cùng cô hưởng trọn vẹn một ngày sinh nhật ý nghĩa, có chút cảm thấy có lỗi với cô.
– Không... không có, em rất thích. – Kin lí nhí trả lời. Hôm qua trở về phòng, cô đã có kỉ niệm đáng nhớ nhất trong những lần sinh nhật trước đây. Cả căn phòng trải đầy hoa hồng đỏ, hai bên là hai hàng nến trắng, những quả bóng bay được bơm khí Hidro bay lơ lửng khắp phòng, dưới mỗi quả là những dây tua rua màu sắc, đính trên đó là những bức ảnh của cô lúc ở nhà, ở trường, ở tập đoàn, lúc ăn, lúc chơi, lúc ngủ, lúc cười, lúc buồn, lúc tức giận...vv..v.. Thì ra, mọi hành động, cảm xúc của cô đều được anh thu lại, anh vẫn luôn quan tâm cô, có anh cả đời này có lẽ là niềm hạnh phúc lớn của cô. Ở trên giường ga màu kem chất đầy những quả bóng bay màu trắng, cô vui thích cầm từng quả tung lên cho đến khi thấy chiếc hộp màu đỏ và chiếc thiệp cùng màu bị chiếc hộp đè lên. Cô tò mò cầm chiếc thiệp đỏ lên mở ra, từng nét chữ không thể quen thuộc hơn hiện ra trước mắt.
“Kin, anh biết em vừa bước qua con đường nhỏ trải đầy hoa hồng và nến trắng. Nhưng hãy nhớ điều này, một ngày không xa, anh sẽ cùng em đi trên con đường đầy hoa hồng, hai bên sẽ không phải là nến nữa mà là khách khứa, bạn bè, bố mẹ chúng ta. Anh giao nhân cưới cho em bảo quản. Chờ anh! Anh yêu em!”
Cô biết tính bạn trai của mình, anh không giỏi nói những lời khiến bất cứ cô gái nào nghe xong cũng phải động tâm, nhưng anh luôn quan tâm cô qua những hành động thực tế. Nói được những câu như vậy cũng … quá đáng yêu đi.
– Vậy không đáp lại anh cái gì sao?
– Cái … cái này, chúng ta xuống dưới nhà đi, mọi người cũng đang đợi đó, em nấu chút đồ cho anh rồi, ăn chút rồi nghỉ ngơi đi. Anh thức cả đêm qua rồi.
– Được rồi, tạm tha cho em. – Ken mỉm cười xoa đầu cô gái nhỏ.
Lúc 2 người xuống nhà, mọi người có mặt đầy đủ, và còn xuất hiện thêm 3 người: Bố mẹ Gin và Halee.
– Chào chị Kin, anh Ken.
– Chào cô chú, chào em, tối qua ngủ ngon không, hôm nay chị gọi người dọn một phòng riêng cho em. Hôm qua để em chịu khổ ngủ cùng chị rồi. – Kin tươi cười chào bố mẹ Gin và Halee, hai ông bà lúc này vừa ăn sáng vừa nói chuyện cùng các vị phụ huynh. Hôm qua mẹ Ken ngất ở cầu thang làm mọi người cuống cuồng cả lên, chỉ kịp dọn một phòng khách, mặc dù bố mẹ Gin có ý không cần, nhưng mấy nhà thân thiết nhau, các vị phụ huynh cũng không có ý để họ rời đi nên Halee chỉ còn cách sang phòng cô ở.
– Không sao, em cũng hay ngủ cùng Gun mà.
– Lại ăn chút gì đi hai đứa. – Mẹ Jee vừa nói, đã có người bê món ra để sẵn trên bàn. Hôm qua bà đã dự tính sáng nay không có thời gian cho các bà chuẩn bị bữa sáng liền nhắn với đầu bếp chuẩn bị tiệc tối qua sáng nay đến sớm chuẩn bị cho mấy gia đình trong căn biệt thự này, chỉ trừ có Ken vẫn có đầu bếp riêng . Căn biệt thự ban đầu chỉ có mấy đứa nhỏ, giờ thành mấy gia đình, bà có cảm giác ấm áp hơn rồi.
– Jee chưa xuống sao mẹ? – Kéo ghế ngồi vào bàn, Ken quay sang hỏi bà Can- mẹ Jee.
– Thằng bé ăn chút ít rồi ra vườn rồi. Mấy đứa ăn nhanh lên. Lát mẹ với mấy bà ấy mang chút đồ ăn nhẹ cho mẹ con ăn, tiện thể để bố con nghỉ ngơi, ông ấy còn phải giải quyết chuyện tập đoàn, lo không xuể đâu. Kin, nhớ mang Halee đi dọn đồ chuyển vào.
– Bà cứ kệ con bé, nó lớn rồi tự biết lo. Có gan làm loạn phải có gan giải quyết hậu quả. – Bà Dương lườm đứa con gái gây loạn của mình, chưa đủ, bà còn tiếp tục trừng mắt với ông chồng nuông chiều con gái ngay bên cạnh khiến Halee nghịch ngợm cũng phải ngồi im re còn ông Dương chỉ biết cười khổ nhìn vợ. Ai bảo con gái là áo bông nhỏ của bố, ông thương con gái nhất làm sao bây giờ? À không, vợ mới là số một!
Ăn xong bữa sáng muộn, Ken liền ra vườn tìm Jee. Sơ mi trắng, quần đen càng làm nổi bật con người ấy dưới ánh nắng của buổi sáng.
– Mẹ sao rồi? – Nghe thấy tiếng bước chân, Jee đang ngả người trên chiếc ghế mây mở mắt ra liền thấy gương mặt quanh năm suốt tháng mùa đông, còn khi về nhà may ra mùa thu với mùa hạ. Còn mùa xuân? Cái này nên đi hỏi Kin thì chắc chắn hơn.
– Mẹ tỉnh rồi, chắc giờ đang nghỉ ngơi.Mà hôm qua có thấy cậu đi cùng 1 người xuống cầu thang. Là ai vậy?
– Hôm qua? Là Jenny. – Nếu anh nhớ không nhầm thì ngoài Jenny ra anh không đi cùng ai trong cả bữa tiệc. Lúc Ken nhìn thấy chắc là lúc anh đưa cô đến bãi đỗ xe. – Có chuyện gì sao?
– Không... Không có gì. Chỉ là chưa thấy cậu đi cùng con gái bao giờ lên tò mò hỏi thôi. – Nghe cái tên phát ra từ miệng Jee, anh thoáng có chút ngạc nhiên rồi nhanh chóng che dấu đi. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã có cảm giác khác thường gì đó với cô gái này. Nghe Han nói, hôm qua cô ấy để lộ mặt thật của mình, cả tối qua anh đều đi theo Kin nên cũng không để ý đến chuyện khác. Cuối cùng, Jenny có phải là Han Mi hay không anh phải xác nhận bằng được.
– Hôm qua cô ấy bị thương ở chân, mình giúp cô ấy lấy xe. Mà bên Lap điều tra thế nào rồi? – Nhận thấy chút biến đổi trên gương mặt của cậu bạn nhưng Jee không đề cập đến. Anh biết nếu cậu ấy muốn nói sẽ không giấu anh, vậy anh cũng không hỏi thêm nữa.
– Có chút tiến triển, bên Lap điều tra ra ông ta cùng với một tập đoàn lớn có dấu hiệu lén lút buôn bán hàng cấm. Nhưng chưa biết rõ là tập đoàn nào.
– Vậy còn tên Win kia?
– Thông tin của hắn ta trước khi xuất hiện ở KJN thì không có bất cứ thông tin gì hết. Ngay đến các thành viên trong cổ đông cũng không rõ ràng đối với sự xuất hiện của hắn ta. Họ chỉ được mời tham dự họp cổ đông rồi hắn được trực tiếp giao cho chức PTGĐ từ Chủ tịch Hội đồng quản trị.
– KJN và tập đoàn của ông ta có rất nhiều hạng mục đầu tư chung kể từ khi hắn ta xuất hiện.
– Cậu có nghĩ Win có liên quan gì đến ông ta không?
– Không chỉ vậy, có lẽ tập đoàn lén lút cùng ông ta buôn hàng cấm chính là KJN.
– Vậy cứ để Lap tiến hành điều tra theo hướng này. Để tớ gọi điện cho Lap. – Nói rồi Ken đứng dậy bước vào nhà. Jee vẫn nhìn theo bóng dáng cậu bạn xa dần.
– Ken!
– Gì vậy? – Ken khó hiểu quay lại nhìn Jee hỏi.
– Không có gì, mai nhớ đến trường.
– Tớ biết rồi.
Nhìn bóng dáng Ken từ từ bước vào nhà, trong đầu Jee không ngừng nghĩ ngợi. Cậu ấy rất lạ.Ken đang muốn giấu anh điều gì?
P/s: KNJ là tập đoàn Win đã nói ở những chương đầu. Nhắc đến cái j đã lâu mà mn chắc ko nhớ đk mik sẽ giải thích lại hết. Chúc mn ngủ ngon. Chiến đấu vì sự nghiệp cuối cấp nào !
/36
|