Edit: Cải Trắng
Vào mùa hè đại học năm thứ ba, Lệ Thâm đã gặp được Dư Vãn.
Dư Vãn là người thành phố C, khi lên đại học cô cũng học ngay một trường đại học tại thành phố C. Ngành học của cô là tài chính, khi bước sang đại học năm thứ tư cũng là lúc cô phải ra ngoài kiếm việc làm, khi đó mẹ cô đã sắp xếp cho cô thực tập tại công ty của một người bạn. Mẹ cô lúc nào cũng như thế, thích thay cô sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo, chuyên ngành học cũng vậy, công việc cũng thế.
Dư Vãn thực tập ở công ty mà mẹ cô sắp xếp cho được nửa năm, sau đó, cô nhận được bằng tốt nghiệp. Nhận xong cô cũng không nói một lời nào mà ôm bằng tốt nghiệp chạy tới thành phố A để tìm đường kiếm sống. Đây là lần đầu tiên cô chống lại mẹ sau nhiều năm, cảm giác vừa khẩn trương vừa kích thích, lại thêm một chút khoái cảm không nói thành lời.
Đợi tới lúc mẹ Dư Vãn biết cô đã chạy trốn tới thành phố A thì cũng chỉ ầm ĩ được một ngày, hôm sau bà lại bình tĩnh. Bà cảm thấy bà rất hiểu tính cách của Dư Vãn. Từ nhỏ tới lớn, Dư Vãn đã là một người không phải chịu khổ, chịu mệt, thế mà giờ lại dám một mình chạy tới thành phố A, cứ đợi cho nó nếm đủ mùi khổ thì tự biết trong nhà tốt như thế nào.
Bà đoán không sai, ở thành phố A, Dư Vãn đã chịu khổ không ít, nhưng điều bà không ngờ tới chính là Dư Vãn gặp được Lệ Thâm.
Mà Lệ Thâm là một người có thể biến tất cả cái khổ Dư Vãn nếm được thành sự ngọt ngào.
Ngày cô gặp được Lệ Thâm là một ngày có ánh nắng rực rỡ vào cuối tháng tám. Khi đó Dư Vãn đã tới thành phố A được hai tháng, cô mãi vẫn không tìm được công việc nào thích hợp, số tiền cô đem theo bên người cũng đã sớm tiêu hết, nhưng hiện giờ cô đang cần tiền gấp nên cô đã tìm một công việc làm tạm trong kỳ nghỉ hè.
Công việc cô cần làm khá đơn giản, công việc chính là tới các trường cao đẳng, đại học để tiếp xúc với các sinh viên năm nhất để đẩy mạnh tiêu thụ ở các ứng dụng gọi đồ ăn trên điện thoại. Nếu được thì có thể bán thêm những mặt hàng như điện thoại hoặc máy tính. Điểm quan trọng nhất trong nhiệm vụ này là phải lôi kéo được ít nhất 20 người, tiền sẽ được gửi vào wechat của bọn họ.
Dư Vãn được phân tới làm ở học viện âm nhạc thành phố A. Hiện tại trường đó vẫn chưa chính thức khai giảng nhưng có không ít học sinh đã lục đục tới trường báo danh. Dư Vãn không bài xích gì công việc làm nhân viên tiêu thụ này, chỉ là thời tiết quá nóng bức mà chỗ bọn họ chỉ là một gian hàng nhỏ, ở dưới ánh mặt trời chói chang này thì như bị thiêu đốt. Nhiều lần Dư Vãn cảm thấy mình chắc là bị cảm nắng muốn ngất đi rồi, nhưng hôm nay thì không giống vậy.
Không phải là do hôm nay thời tiết mát mẻ mà là do hôm nay ở chỗ sân bóng rổ có một đám nam sinh đang chơi bóng rổ.
Bọn họ chỉ mặc mỗi áo ba lỗ và quần đùi, hăng hái chạy ở trên sân bóng, mồ hôi rơi xuống khiến người khác không thể rời mắt khỏi họ. Dư Vãn mới rời khỏi trường đại học không lâu nhưng trong nửa năm thực tập ở công ty cô lại thường xuyên gặp những người đàn ông trung niên bụng mỡ. Giờ đột nhiên lại được nhìn thấy những nam thanh niên trẻ tuổi sức sống căng tràn như này, cô thấy vẫn là thanh niên trẻ tuổi tốt hơn.
Đặc biệt là cậu con trai mặc áo số mười kia, trong trường học chắc chắn chàng trai ấy rất được hoan nghênh. Trời nóng như thế này mà vẫn có rất nhiều bạn nữ tới đây để xem chàng trai ấy chơi bóng.
Cô nghe được loáng thoáng bọn họ gọi anh là Lệ Thâm.
Nhóm nam thanh niên tràn đầy sức sống kia tạm thời làm cô quên mất cái nóng nực khắc nghiệt của thời tiết. Mà trận tranh bóng đang diễn ra kịch liệt ở sân bóng bỗng chệch hướng bay tới chỗ người xem. Cô nữ sinh kia chắc là thường xuyên tới đây xem bóng rổ nên với trường hợp bóng đi lung tung thế này phản ứng vô cùng bình thường, cô hơi dùng sức một cái đã mở đường cho bóng rổ đi ra chỗ khác.
Dư Vãn vừa cảm thấy cô gái ấy thật khỏe, vừa cảm thấy tiếc cho cô gái ấy khi mất đi một cơ hội tiếp xúc với mấy bạn nam chơi bóng kia.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên trên mặt cô truyền tới một cơn đau, quả bóng rổ bị cô gái ấy ném đi bay một đường thẳng tới trúng mặt cô.
Dư Vãn: “ … ”
Lúc bóng rổ rơi xuống cũng là lúc nước mắt cô bắt đầu chảy ra, mũi cô đỏ bừng.
Nhóm nam thanh niên đang chơi bóng trên sân dừng lại, bọn họ đang thương lượng một chút, cuối cùng bọn họ cử chàng trai mặc áo số mười cũng là chàng trai đẹp trai nhất ra xin lỗi Dư Vãn. Ánh mắt Dư Vãn đã trở nên mông lung, cô chỉ thấy một chàng trai chạy tới chỗ của mình, trên tay còn cầm theo khăn giấy: “ Xin lỗi, rất xin lỗi, chị không sao chứ? Chị có muốn vào phòng y tế một chút không? ”
Giờ trên mặt Dư Vãn vẫn còn đau mà cũng tại vừa rồi cô xem người ta chơi bóng quá nhập tâm nữa nên thành ra lúc này có chút xấu hổ: “Tôi không sao, chỉ là không khống chế được nước mắt của mình thôi.”
Nước mắt như bị kích thích mà tuôn ra không ngừng, nam sinh đó thấy thế thì cười thành tiếng, rút ra một tờ khăn giấy, giúp cô lau nước mắt: “Đỡ hơn chưa? Cũng may là không bị chảy máu.”
Dư Vãn không ngờ là anh sẽ giúp mình lau nước mắt, cô hơi sửng sốt sau đó đoạt lấy khăn giấy trên tay anh: “Cảm… cảm ơn, tôi tự mình lau là được rồi.”
Dùng khăn giấy lau hai ba lần đã lau khô nước mắt, giờ Dư Vãn mới phát hiện ra người đang nói chuyện cùng cô là người được các nữ sinh gọi là ‘số 10’ Lệ Thâm.
Anh lớn lên thật sự rất đẹp, cả người anh đều toát lên hơi thở sạch sẽ của một chàng thiếu niên. Có mấy sợi tóc đen hơi dính lên khuôn mặt do mồ hôi, dưới ánh nắng mặt trời giống như là đang phát sáng.
Lệ Thâm cúi đầu quan sát cô vài lần, cuối cùng xác nhận với cô lần nữa: “Thật sự không có việc gì chứ?”
Ánh mắt anh khiến Dư Vãn hoảng loạn trong lòng, lâu lắm rồi cô không được nói chuyện với một người đẹp trai như vậy, cô bỗng cảm thấy hơi khẩn trương: “Tôi không sao cả, cậu mau trở về chơi bóng tiếp đi.”
Lệ Thâm áy náy xin lỗi cô một lần nữa sau đó nhanh chân chạy về sân bóng, nhóm nam thanh niên đó cũng lập tức tiếp tục thi đấu. Trong tay Dư Vãn vẫn còn cầm tờ khăn giấy nãy anh đưa, bỗng cô cảm thấy đầu ngón tay mình nóng ran, cô nghĩ chắc chắn là do thời tiết quá nóng bức.
Đội chiến thắng trong trận thi đấu bóng rổ kia là đội của Lệ Thâm. Thi đấu xong, bọn họ không dừng chân ở đây lâu mà nhanh chóng đi tới nhà tắm tắm rửa. Có thể nói đề tài bát quái của nam sinh cũng nhiều không kém gì các nữ sinh, đặc biệt là khi đề tài đó còn liên quan tới con gái.
“Cô gái mới vừa nãy bị đập bóng là tranh thủ kỳ nghỉ hè tới đây làm việc sao?”
“Chắc là vậy, có vẻ như cô ấy không lớn hơn chúng ta là bao.”
“Lệ Thâm, lúc mà mày đi qua đó ấy, cô ấy không xin số điện thoại của mày à?”
Lệ Thâm đứng ở dưới vòi hoa sen, vừa tắm vừa nói: “Bọn mày suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Đồng đội ồn ào: “Chẳng lẽ chuyện như thế này còn chưa từng xảy ra, đúng không, Trúc Can?”
Trúc Can hừ hừ vài tiếng: “Mỗi ngày đều có người muốn xin số điện thoại của nó. Tao mà đi bán số điện thoại của nó thì đảm bảo sẽ phát tài.”
Trong nhà tắm nổ ra một trận cười vang, sau đó lại truyền tới giọng nói của Trúc Can: “Nhưng Lệ Thâm này, mày không muốn có số điện thoại của cô ấy sao? Tao cảm thấy cô ấy có vẻ giống người đánh đàn cello mà mày thích đấy, gọi là gì nhỉ? Lily?”
Lệ Thâm nói bằng giọng ghét bỏ: “Cicely.”
Trúc Can nói: “Đúng, Lily.”
Lệ Thâm: “…”
“Trúc Can, cái gì mà Lily đấy, bao nhiêu lâu nay Lệ Thâm không chịu có bạn gái là do có người trong lòng rồi hả?”
Trúc Can nói một cách khoa trương: “Chẳng lẽ chúng mày không biết gì? Đó là nữ nghệ sĩ nước ngoài kéo đàn cello, Thâm ca của chúng ta rất thích nghe cô ấy kéo đàn.”
“ Ha ha, hóa ra Lệ Thâm cũng theo đuổi nữ minh tinh à?”
Lệ Thâm nói: “Người ta không phải là minh tinh, là nghệ sĩ kéo đàn cello.”
Trúc Can bổ sung thêm một câu: “Đúng đúng, Thâm ca của chúng ta đang đứng ở trên cao để thưởng thức cô ấy. À còn cô gái ngày hôm nay mới gặp nữa, tao còn thấy mày lau nước mắt cho người ta đấy.”
Lệ Thâm xoay người trừng hắn một cái: “Cũng không biết là ai ném bóng ra ngoài đâu.”
Kẻ đầu sỏ Trúc Can nhất quyết không cõng cái nồi này: “Là nữ hiệp đứng ở chỗ xem ngày hôm nay đấy.”
Toàn bộ nam thanh niên đều dùng ánh mắt ‘không biết xấu hổ’ nhìn hắn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lệ Thâm chọn một đĩa nhạc để nghe. Đúng lúc anh đang đeo tai nghe lên để nghe thì Trúc Can trở về phòng, hắn cười cười nói: “Lại nghe bài của Lily à?”
“Cicely.” Tới nhìn Lệ Thâm cũng lười nhìn hắn.
Da mặt Trúc Can rất dày, việc làm lơ này hắn hoàn toàn không để trong lòng. Hắn chỉ vào hình ở bên ngoài đĩa nhạc, nói với Lệ Thâm: “Nhìn có vẻ giống với Lily ở sân bóng hôm nay, đúng không?”
Lệ Thâm liếc mắt nhìn một cái, hình như cũng hơi giống…
Trúc Can nói: “Khẩu vị của mày đúng là rất ổn định đấy, người mày thích thông thường đều cùng một kiểu, ví dụ như cái này…”
“Cicely.” Trước khi hắn kịp nói tới tên thì Lệ Thâm cắt ngang.
Trúc Can hơi dừng lại một chút, sau đó thong dong nói tiếp: “Mày biết là được rồi, giống như cô ấy đấy, đã có ba người bạn trai rồi mà ba người đó còn nhìn tựa tựa nhau nữa, đúng không?”
Lệ Thâm không nói gì, Cicely đúng là luôn thích một mẫu đàn ông nhất định. Nhưng mà anh không quan tâm chuyện này, cái anh thích ở cô ấy là âm nhạc chứ anh chẳng có chút hứng thú gì với người đàn ông của cô ấy.
“Thế nên, tao xem trọng Lily chúng ta gặp được ở sân bóng.”
Lệ Thâm: “…”
Anh tắt nhạc, lên giường đi ngủ.
…
Ngày hôm sau, anh và các đồng đội lại tiếp tục tới sân bóng chơi bóng rổ. Trúc Can ôm lấy quả bóng rổ đi về phía này, sau đó hắn kinh ngạc mà reo ầm lên với Lệ Thâm: “Lệ Thâm, hôm nay Lily lại tới xem mày chơi bóng kìa.”
Lệ Thâm: “…”
Tên này có phải bị ngốc rồi không?!
Ánh mắt anh không tự chủ được mà nhìn về phía gian hàng nhỏ dưới ánh sáng mặt trời kia, cô gái tóc dài hôm qua vẫn đứng ở chỗ cũ. Trên người cô mặc áo thun, là đồng phục của công ty, thấy ánh mắt anh nhìn sang đây thì cố làm ra vẻ tự nhiên nhất mà quay đầu đi.
Lệ Thâm cười một tiếng, quay người lại.
Hôm nay lúc xem thi đấu, Dư Vãn cố ý đứng ra xa một chút, cô sợ bóng rổ lại đập vào mặt mình một lần nữa. Cầu thủ mặc áo số mười vẫn phát huy thực lực của mình ổn định, thậm chí còn tốt hơn so với hôm qua, khiến cho rất nhiều nữ sinh thét chói tai lên vì chàng trai ấy.
Ôi, thanh xuân.
Sức sống của Dư Vãn đang bị công việc tàn phá dần, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy tràn đầy sức sống.
Trận đấu ngày hôm nay đội thắng vẫn là đội của Lệ Thâm, Dư Vãn đoán đội đối phương chắc ngày mai sẽ không hẹn đội anh ra chơi bóng rổ nữa đâu. Chơi bóng rổ xong, nhóm nam nữ ở đó cũng lục đục sửa soạn để rời đi, Dư Vãn cũng quay trở lại gian hàng nhỏ, chuẩn bị chuyên tâm vào công việc.
Không bao lâu sau, có một bóng người đi về phía cô, cô theo bản năng mở miệng đẩy mạnh tiêu thụ: “Bạn học, mau tới đây tìm hiểu một chút về phần ăn mới của chúng tôi đi, theo dõi Wechat của chúng tôi còn được hưởng rất nhiều ưu đãi từ các hoạt động đấy.”
Người đối diện cười khẽ một tiếng, giống như một nốt trầm vang lên trong không khí, hơi thở ấm áp phả tới: “Theo dõi Wechat này thì có những ưu đãi gì? Được tiền vào điện thoại à?”
Dư Vãn ngơ ngác nhìn cầu thủ mặc áo số mười đang đứng trước mặt mình, rất nhanh cô đã khôi phục tinh thần: “Tiền điện thoại đưa theo định kỳ thì không chắc nhưng sẽ có rất nhiều hoạt động, mua máy mới cũng sẽ được hưởng ưu đãi.” Cô nói xong thì cầm tờ đơn trên bàn lên, trên đó có một mã QR: “Quét mã QR này là có thể có được một số tiền mạng rồi.”
Giờ cô mới nhớ ra, danh sách hai mươi người ngày hôm nay cô vẫn chưa hoàn thành.
Lệ Thâm đồng ý một cách sảng khoải, anh lấy điện thoại ra quét mã QR cho cô, rồi cũng để ý tới số tiền ở trên mạng. Dư Vãn nói hai lần cảm ơn, rồi lại hỏi: “Bạn học của cậu có muốn quét mã này không?”
Lệ Thâm ngẩn người, sau đó thì không nhịn được mà cười phá lên. Nghe thấy tiếng cười của anh, lỗ tai Dư Vãn hơi hồng lên, cô…không phải là làm vì công việc sao!!
Không ngờ Lệ Thâm thật sự gọi bạn học của mình tới đây, từng người một quét mã QR. Tới lượt Trúc Can thì sau khi hắn quét xong còn đặc biệt hỏi thêm: “Lily, chị đứng xem bọn tôi thi đấu lâu như thế, hay là cho tôi quét mã QR của chị một cái đi.”
“Hả?” Dư Vãn ngẩn người, Lily là ai thế?
“Chị đừng để ý tới cậu ta, đầu óc cậu ta không được bình thường.” Lệ Thâm đẩy Trúc Can ra, chạm vào mã QR một cái rồi cười với Dư Vãn, nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, chị giúp tôi quét một mã QR đi.”
Vào mùa hè đại học năm thứ ba, Lệ Thâm đã gặp được Dư Vãn.
Dư Vãn là người thành phố C, khi lên đại học cô cũng học ngay một trường đại học tại thành phố C. Ngành học của cô là tài chính, khi bước sang đại học năm thứ tư cũng là lúc cô phải ra ngoài kiếm việc làm, khi đó mẹ cô đã sắp xếp cho cô thực tập tại công ty của một người bạn. Mẹ cô lúc nào cũng như thế, thích thay cô sắp xếp mọi thứ thật hoàn hảo, chuyên ngành học cũng vậy, công việc cũng thế.
Dư Vãn thực tập ở công ty mà mẹ cô sắp xếp cho được nửa năm, sau đó, cô nhận được bằng tốt nghiệp. Nhận xong cô cũng không nói một lời nào mà ôm bằng tốt nghiệp chạy tới thành phố A để tìm đường kiếm sống. Đây là lần đầu tiên cô chống lại mẹ sau nhiều năm, cảm giác vừa khẩn trương vừa kích thích, lại thêm một chút khoái cảm không nói thành lời.
Đợi tới lúc mẹ Dư Vãn biết cô đã chạy trốn tới thành phố A thì cũng chỉ ầm ĩ được một ngày, hôm sau bà lại bình tĩnh. Bà cảm thấy bà rất hiểu tính cách của Dư Vãn. Từ nhỏ tới lớn, Dư Vãn đã là một người không phải chịu khổ, chịu mệt, thế mà giờ lại dám một mình chạy tới thành phố A, cứ đợi cho nó nếm đủ mùi khổ thì tự biết trong nhà tốt như thế nào.
Bà đoán không sai, ở thành phố A, Dư Vãn đã chịu khổ không ít, nhưng điều bà không ngờ tới chính là Dư Vãn gặp được Lệ Thâm.
Mà Lệ Thâm là một người có thể biến tất cả cái khổ Dư Vãn nếm được thành sự ngọt ngào.
Ngày cô gặp được Lệ Thâm là một ngày có ánh nắng rực rỡ vào cuối tháng tám. Khi đó Dư Vãn đã tới thành phố A được hai tháng, cô mãi vẫn không tìm được công việc nào thích hợp, số tiền cô đem theo bên người cũng đã sớm tiêu hết, nhưng hiện giờ cô đang cần tiền gấp nên cô đã tìm một công việc làm tạm trong kỳ nghỉ hè.
Công việc cô cần làm khá đơn giản, công việc chính là tới các trường cao đẳng, đại học để tiếp xúc với các sinh viên năm nhất để đẩy mạnh tiêu thụ ở các ứng dụng gọi đồ ăn trên điện thoại. Nếu được thì có thể bán thêm những mặt hàng như điện thoại hoặc máy tính. Điểm quan trọng nhất trong nhiệm vụ này là phải lôi kéo được ít nhất 20 người, tiền sẽ được gửi vào wechat của bọn họ.
Dư Vãn được phân tới làm ở học viện âm nhạc thành phố A. Hiện tại trường đó vẫn chưa chính thức khai giảng nhưng có không ít học sinh đã lục đục tới trường báo danh. Dư Vãn không bài xích gì công việc làm nhân viên tiêu thụ này, chỉ là thời tiết quá nóng bức mà chỗ bọn họ chỉ là một gian hàng nhỏ, ở dưới ánh mặt trời chói chang này thì như bị thiêu đốt. Nhiều lần Dư Vãn cảm thấy mình chắc là bị cảm nắng muốn ngất đi rồi, nhưng hôm nay thì không giống vậy.
Không phải là do hôm nay thời tiết mát mẻ mà là do hôm nay ở chỗ sân bóng rổ có một đám nam sinh đang chơi bóng rổ.
Bọn họ chỉ mặc mỗi áo ba lỗ và quần đùi, hăng hái chạy ở trên sân bóng, mồ hôi rơi xuống khiến người khác không thể rời mắt khỏi họ. Dư Vãn mới rời khỏi trường đại học không lâu nhưng trong nửa năm thực tập ở công ty cô lại thường xuyên gặp những người đàn ông trung niên bụng mỡ. Giờ đột nhiên lại được nhìn thấy những nam thanh niên trẻ tuổi sức sống căng tràn như này, cô thấy vẫn là thanh niên trẻ tuổi tốt hơn.
Đặc biệt là cậu con trai mặc áo số mười kia, trong trường học chắc chắn chàng trai ấy rất được hoan nghênh. Trời nóng như thế này mà vẫn có rất nhiều bạn nữ tới đây để xem chàng trai ấy chơi bóng.
Cô nghe được loáng thoáng bọn họ gọi anh là Lệ Thâm.
Nhóm nam thanh niên tràn đầy sức sống kia tạm thời làm cô quên mất cái nóng nực khắc nghiệt của thời tiết. Mà trận tranh bóng đang diễn ra kịch liệt ở sân bóng bỗng chệch hướng bay tới chỗ người xem. Cô nữ sinh kia chắc là thường xuyên tới đây xem bóng rổ nên với trường hợp bóng đi lung tung thế này phản ứng vô cùng bình thường, cô hơi dùng sức một cái đã mở đường cho bóng rổ đi ra chỗ khác.
Dư Vãn vừa cảm thấy cô gái ấy thật khỏe, vừa cảm thấy tiếc cho cô gái ấy khi mất đi một cơ hội tiếp xúc với mấy bạn nam chơi bóng kia.
Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên trên mặt cô truyền tới một cơn đau, quả bóng rổ bị cô gái ấy ném đi bay một đường thẳng tới trúng mặt cô.
Dư Vãn: “ … ”
Lúc bóng rổ rơi xuống cũng là lúc nước mắt cô bắt đầu chảy ra, mũi cô đỏ bừng.
Nhóm nam thanh niên đang chơi bóng trên sân dừng lại, bọn họ đang thương lượng một chút, cuối cùng bọn họ cử chàng trai mặc áo số mười cũng là chàng trai đẹp trai nhất ra xin lỗi Dư Vãn. Ánh mắt Dư Vãn đã trở nên mông lung, cô chỉ thấy một chàng trai chạy tới chỗ của mình, trên tay còn cầm theo khăn giấy: “ Xin lỗi, rất xin lỗi, chị không sao chứ? Chị có muốn vào phòng y tế một chút không? ”
Giờ trên mặt Dư Vãn vẫn còn đau mà cũng tại vừa rồi cô xem người ta chơi bóng quá nhập tâm nữa nên thành ra lúc này có chút xấu hổ: “Tôi không sao, chỉ là không khống chế được nước mắt của mình thôi.”
Nước mắt như bị kích thích mà tuôn ra không ngừng, nam sinh đó thấy thế thì cười thành tiếng, rút ra một tờ khăn giấy, giúp cô lau nước mắt: “Đỡ hơn chưa? Cũng may là không bị chảy máu.”
Dư Vãn không ngờ là anh sẽ giúp mình lau nước mắt, cô hơi sửng sốt sau đó đoạt lấy khăn giấy trên tay anh: “Cảm… cảm ơn, tôi tự mình lau là được rồi.”
Dùng khăn giấy lau hai ba lần đã lau khô nước mắt, giờ Dư Vãn mới phát hiện ra người đang nói chuyện cùng cô là người được các nữ sinh gọi là ‘số 10’ Lệ Thâm.
Anh lớn lên thật sự rất đẹp, cả người anh đều toát lên hơi thở sạch sẽ của một chàng thiếu niên. Có mấy sợi tóc đen hơi dính lên khuôn mặt do mồ hôi, dưới ánh nắng mặt trời giống như là đang phát sáng.
Lệ Thâm cúi đầu quan sát cô vài lần, cuối cùng xác nhận với cô lần nữa: “Thật sự không có việc gì chứ?”
Ánh mắt anh khiến Dư Vãn hoảng loạn trong lòng, lâu lắm rồi cô không được nói chuyện với một người đẹp trai như vậy, cô bỗng cảm thấy hơi khẩn trương: “Tôi không sao cả, cậu mau trở về chơi bóng tiếp đi.”
Lệ Thâm áy náy xin lỗi cô một lần nữa sau đó nhanh chân chạy về sân bóng, nhóm nam thanh niên đó cũng lập tức tiếp tục thi đấu. Trong tay Dư Vãn vẫn còn cầm tờ khăn giấy nãy anh đưa, bỗng cô cảm thấy đầu ngón tay mình nóng ran, cô nghĩ chắc chắn là do thời tiết quá nóng bức.
Đội chiến thắng trong trận thi đấu bóng rổ kia là đội của Lệ Thâm. Thi đấu xong, bọn họ không dừng chân ở đây lâu mà nhanh chóng đi tới nhà tắm tắm rửa. Có thể nói đề tài bát quái của nam sinh cũng nhiều không kém gì các nữ sinh, đặc biệt là khi đề tài đó còn liên quan tới con gái.
“Cô gái mới vừa nãy bị đập bóng là tranh thủ kỳ nghỉ hè tới đây làm việc sao?”
“Chắc là vậy, có vẻ như cô ấy không lớn hơn chúng ta là bao.”
“Lệ Thâm, lúc mà mày đi qua đó ấy, cô ấy không xin số điện thoại của mày à?”
Lệ Thâm đứng ở dưới vòi hoa sen, vừa tắm vừa nói: “Bọn mày suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”
Đồng đội ồn ào: “Chẳng lẽ chuyện như thế này còn chưa từng xảy ra, đúng không, Trúc Can?”
Trúc Can hừ hừ vài tiếng: “Mỗi ngày đều có người muốn xin số điện thoại của nó. Tao mà đi bán số điện thoại của nó thì đảm bảo sẽ phát tài.”
Trong nhà tắm nổ ra một trận cười vang, sau đó lại truyền tới giọng nói của Trúc Can: “Nhưng Lệ Thâm này, mày không muốn có số điện thoại của cô ấy sao? Tao cảm thấy cô ấy có vẻ giống người đánh đàn cello mà mày thích đấy, gọi là gì nhỉ? Lily?”
Lệ Thâm nói bằng giọng ghét bỏ: “Cicely.”
Trúc Can nói: “Đúng, Lily.”
Lệ Thâm: “…”
“Trúc Can, cái gì mà Lily đấy, bao nhiêu lâu nay Lệ Thâm không chịu có bạn gái là do có người trong lòng rồi hả?”
Trúc Can nói một cách khoa trương: “Chẳng lẽ chúng mày không biết gì? Đó là nữ nghệ sĩ nước ngoài kéo đàn cello, Thâm ca của chúng ta rất thích nghe cô ấy kéo đàn.”
“ Ha ha, hóa ra Lệ Thâm cũng theo đuổi nữ minh tinh à?”
Lệ Thâm nói: “Người ta không phải là minh tinh, là nghệ sĩ kéo đàn cello.”
Trúc Can bổ sung thêm một câu: “Đúng đúng, Thâm ca của chúng ta đang đứng ở trên cao để thưởng thức cô ấy. À còn cô gái ngày hôm nay mới gặp nữa, tao còn thấy mày lau nước mắt cho người ta đấy.”
Lệ Thâm xoay người trừng hắn một cái: “Cũng không biết là ai ném bóng ra ngoài đâu.”
Kẻ đầu sỏ Trúc Can nhất quyết không cõng cái nồi này: “Là nữ hiệp đứng ở chỗ xem ngày hôm nay đấy.”
Toàn bộ nam thanh niên đều dùng ánh mắt ‘không biết xấu hổ’ nhìn hắn.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lệ Thâm chọn một đĩa nhạc để nghe. Đúng lúc anh đang đeo tai nghe lên để nghe thì Trúc Can trở về phòng, hắn cười cười nói: “Lại nghe bài của Lily à?”
“Cicely.” Tới nhìn Lệ Thâm cũng lười nhìn hắn.
Da mặt Trúc Can rất dày, việc làm lơ này hắn hoàn toàn không để trong lòng. Hắn chỉ vào hình ở bên ngoài đĩa nhạc, nói với Lệ Thâm: “Nhìn có vẻ giống với Lily ở sân bóng hôm nay, đúng không?”
Lệ Thâm liếc mắt nhìn một cái, hình như cũng hơi giống…
Trúc Can nói: “Khẩu vị của mày đúng là rất ổn định đấy, người mày thích thông thường đều cùng một kiểu, ví dụ như cái này…”
“Cicely.” Trước khi hắn kịp nói tới tên thì Lệ Thâm cắt ngang.
Trúc Can hơi dừng lại một chút, sau đó thong dong nói tiếp: “Mày biết là được rồi, giống như cô ấy đấy, đã có ba người bạn trai rồi mà ba người đó còn nhìn tựa tựa nhau nữa, đúng không?”
Lệ Thâm không nói gì, Cicely đúng là luôn thích một mẫu đàn ông nhất định. Nhưng mà anh không quan tâm chuyện này, cái anh thích ở cô ấy là âm nhạc chứ anh chẳng có chút hứng thú gì với người đàn ông của cô ấy.
“Thế nên, tao xem trọng Lily chúng ta gặp được ở sân bóng.”
Lệ Thâm: “…”
Anh tắt nhạc, lên giường đi ngủ.
…
Ngày hôm sau, anh và các đồng đội lại tiếp tục tới sân bóng chơi bóng rổ. Trúc Can ôm lấy quả bóng rổ đi về phía này, sau đó hắn kinh ngạc mà reo ầm lên với Lệ Thâm: “Lệ Thâm, hôm nay Lily lại tới xem mày chơi bóng kìa.”
Lệ Thâm: “…”
Tên này có phải bị ngốc rồi không?!
Ánh mắt anh không tự chủ được mà nhìn về phía gian hàng nhỏ dưới ánh sáng mặt trời kia, cô gái tóc dài hôm qua vẫn đứng ở chỗ cũ. Trên người cô mặc áo thun, là đồng phục của công ty, thấy ánh mắt anh nhìn sang đây thì cố làm ra vẻ tự nhiên nhất mà quay đầu đi.
Lệ Thâm cười một tiếng, quay người lại.
Hôm nay lúc xem thi đấu, Dư Vãn cố ý đứng ra xa một chút, cô sợ bóng rổ lại đập vào mặt mình một lần nữa. Cầu thủ mặc áo số mười vẫn phát huy thực lực của mình ổn định, thậm chí còn tốt hơn so với hôm qua, khiến cho rất nhiều nữ sinh thét chói tai lên vì chàng trai ấy.
Ôi, thanh xuân.
Sức sống của Dư Vãn đang bị công việc tàn phá dần, nhưng giờ đây cô lại cảm thấy tràn đầy sức sống.
Trận đấu ngày hôm nay đội thắng vẫn là đội của Lệ Thâm, Dư Vãn đoán đội đối phương chắc ngày mai sẽ không hẹn đội anh ra chơi bóng rổ nữa đâu. Chơi bóng rổ xong, nhóm nam nữ ở đó cũng lục đục sửa soạn để rời đi, Dư Vãn cũng quay trở lại gian hàng nhỏ, chuẩn bị chuyên tâm vào công việc.
Không bao lâu sau, có một bóng người đi về phía cô, cô theo bản năng mở miệng đẩy mạnh tiêu thụ: “Bạn học, mau tới đây tìm hiểu một chút về phần ăn mới của chúng tôi đi, theo dõi Wechat của chúng tôi còn được hưởng rất nhiều ưu đãi từ các hoạt động đấy.”
Người đối diện cười khẽ một tiếng, giống như một nốt trầm vang lên trong không khí, hơi thở ấm áp phả tới: “Theo dõi Wechat này thì có những ưu đãi gì? Được tiền vào điện thoại à?”
Dư Vãn ngơ ngác nhìn cầu thủ mặc áo số mười đang đứng trước mặt mình, rất nhanh cô đã khôi phục tinh thần: “Tiền điện thoại đưa theo định kỳ thì không chắc nhưng sẽ có rất nhiều hoạt động, mua máy mới cũng sẽ được hưởng ưu đãi.” Cô nói xong thì cầm tờ đơn trên bàn lên, trên đó có một mã QR: “Quét mã QR này là có thể có được một số tiền mạng rồi.”
Giờ cô mới nhớ ra, danh sách hai mươi người ngày hôm nay cô vẫn chưa hoàn thành.
Lệ Thâm đồng ý một cách sảng khoải, anh lấy điện thoại ra quét mã QR cho cô, rồi cũng để ý tới số tiền ở trên mạng. Dư Vãn nói hai lần cảm ơn, rồi lại hỏi: “Bạn học của cậu có muốn quét mã này không?”
Lệ Thâm ngẩn người, sau đó thì không nhịn được mà cười phá lên. Nghe thấy tiếng cười của anh, lỗ tai Dư Vãn hơi hồng lên, cô…không phải là làm vì công việc sao!!
Không ngờ Lệ Thâm thật sự gọi bạn học của mình tới đây, từng người một quét mã QR. Tới lượt Trúc Can thì sau khi hắn quét xong còn đặc biệt hỏi thêm: “Lily, chị đứng xem bọn tôi thi đấu lâu như thế, hay là cho tôi quét mã QR của chị một cái đi.”
“Hả?” Dư Vãn ngẩn người, Lily là ai thế?
“Chị đừng để ý tới cậu ta, đầu óc cậu ta không được bình thường.” Lệ Thâm đẩy Trúc Can ra, chạm vào mã QR một cái rồi cười với Dư Vãn, nói: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, chị giúp tôi quét một mã QR đi.”
/99
|