Chung Gia Niệm lái xe, tâm trạng vô cùng tốt. Vừa rồi anh và Trương Tiểu Miên đã thể hiện một màn ân ái với nhau, cho dù chỉ đang giả bộ làm người yêu, nhưng cũng khiến anh rất hạnh phúc. Khác với sự vui sướng của anh, Trương Tiểu Miên lại có vẻ chán nản, cũng không hỏi xe chạy đi đâu, chắc là tâm trạng vẫn chưa hồi phục. Dù sao thì chuyện bắt gặp bạn trai cũ và niềm vui mới của anh ta ngay trước mắt, rồi còn bị trả đũa một cách khó hiểu, ai trong trường hợp này cũng sẽ không thể vui nổi.
Thế nên, Chung Gia Niêm rất có mắt nhìn, không để cảm xúc bây giờ hiện rõ lên mặt, buộc khóe miệng đang giương lên vì đắc ý của mình hạ xuống, bắt đầu an ủi nỗi buồn của Trương Tiểu Miên: “Macaron Mèo, em không muốn ăn nó à?”
Anh không giỏi an ủi người khác, mà hiện tại phương pháp hiệu quả nhất để xoa dịu tâm trạng của Trương Tiểu Miên chính là cho cô ăn đồ ngọt. Vì thế, khi nhìn thấy tâm trạng của cô không tốt, chủ đề đầu tiên anh nghĩ đến chính là ăn.
“Hả?… À.” Rõ ràng Trương Tiểu Miên không ngờ Chung Gia Niệm sẽ đột nhiên nhắc đến đồ ăn, nhưng chiêu này quả thực đã thành công di chuyển sự chú ý của cô, lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn đang ôm hộp bánh Macaron Mèo trên đùi.
Hộp bánh mang đi của Tiệm Café Mèo rất trẻ con, ngoài logo của tiệm, trên nắp hộp còn in đầy các hình móng mèo. Cô mở nắp ra, bên trong có ba hàng, bốn cột và mười hai ô lưới, mỗi ô có mười hai loại Macaron mang hương vị khác nhau, trên mỗi chiếc Macron có một khuôn mặt mèo hoạt hình dễ thương được vẽ bằng tay, trông giống như mười hai con mèo thuộc các loại giống khác nhau.
Dễ thương, dễ thương quá đi!!!
Khi nhìn vào hộp bánh Macaron, hai mắt Trương Tiểu Miên lập tức sáng lên. Chung Gia Niệm ở bên cạnh nghĩ ngợi một chút, lần trước anh tặng cho cô bảy chiếc bánh ngọt, cũng đâu có thấy cô phấn khích như bây giờ…
Ặc, tiệm bánh nhà mình không có bán Macaron, hay là trở về nói với chị, để chị ấy bắt đầu thêm nó vào ngày mai? Thêm cả bánh hình mèo và mấy thứ linh tinh khác nữa… Thôi, nếu không thì mình trực tiếp nuôi mèo luôn đi? Sau đó có thể dùng mèo để lấy cớ hẹn Tiểu Miên đi chơi… Nhưng mà, lỡ như sau khi mình nuôi mèo, mọi sự chú ý của Tiểu Miên lại đổ dồn vào mèo thì sao? Sau đó mỗi khi gặp nhau, em ấy chỉ chơi với mèo mà không thèm nói chuyện với mình… Không thể nuôi! Nhất định không thể nuôi!
Trong lúc suy nghĩ của Chung Gia Niệm đang bay cao bay xa, Trương Tiểu Miên chỉ tập trung vào việc ăn uống. Hình dáng của chiếc bánh Macaron rất đáng yêu, khiến Trương Tiểu Miên không nỡ cho vào miệng, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, cuối cùng cô cũng quyết tâm chọn một con mèo đáng yêu, cắn xuống một miếng. Vừa quay đầu, liền nhìn thấy sắc mặt của người bên cạnh rất tệ.
“Ách, anh không ăn sao?”
Trương Tiểu Miên không biết Chung Gia Niệm đang suy nghĩ miên man, chỉ cho rằng sắc mặt anh kỳ lạ là do anh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Nhắc mới nhớ, vừa rồi anh là người trả tiền cho hộp bánh Macaron này, vậy mà Trương Tiểu Miên lại ngồi đây ăn một mình, điều này quả thực không lịch sự cho lắm.
Nghĩ đến Chung Gia Niệm đang lái xe nên không có tay cầm bánh, thế là Trương Tiểu Miên trực tiếp đưa một chiếc bánh Macaron đến bên miệng anh, thấy đối phương không phản ứng liền nói: “Cái này là vị dâu tây, hay anh muốn ăn cái khác? Vậy… Vị café có được không?”
So với việc vừa rồi Chung Gia Niệm đút cô ăn ở trước mặt nhiều người, thì hành động hiện tại của Trương Tiểu Miên hiển nhiên có độ xấu hổ thấp hơn mấy vạn lần, dù sao trong xe chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa Chung Gia Niệm quả thật không còn tay trống.
Không có áp lực từ ánh mắt của đám đông, Trương Tiểu Miên vừa mới trải qua kích thích từ màn play xấu hổ trước quần chúng gần như không kịp nghĩ đã làm ra động tác đút ăn, giống như khi bị ai đó đâm xuyên bằng dao thì không còn ai chú ý tới vết thương nhỏ trên ngón tay nữa.
Chung Gia Niệm hoàn toàn không ngờ Trương Tiểu Miên sẽ đút anh, trong lúc nhất thời ngây người một chút, khuôn mặt cũng lặng lẽ đỏ lên. Mặc dù vừa rồi anh cũng làm hành động như vậy với Trương Tiểu Miên, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng khi đổi ngược vai trò, anh hoàn toàn không có sức chống cự. Nghe thấy Trương Tiểu Miên nói như vậy, Chung Gia Niệm phản ứng rất nhanh, nhân lúc Trương Tiểu Miên còn chưa thu tay lại thì lập tức há miệng ăn hết chiếc bánh Macaron.
Thật ra anh không thích đồ ngọt, bởi vì anh là thợ làm bánh, những chiếc bánh điểm tâm mà anh anh tập làm, cộng với số bánh còn thừa lại trong cửa tiệm, nó thường xuyên trở thành bữa tối và bữa khuya của anh, ăn liên tục mấy năm như vậy, ai mà không ngán cơ chứ. Nhưng bây giờ vị ngọt của dâu tây trong miệng khiến anh rất thích, Trong đầu anh chợt nhớ đến một lời bài hát, nhưng không nhớ mình đã nghe ở đâu: “Hóa ra đây chính là hương vị của tình yêu”.
Chờ sau khi Chung Gia Niệm ăn xong chiếc bánh, Trương Tiểu Miên mới giật mình nhận ra, hành động vô thức vừa rồi mờ ám cỡ nào. Nhưng cũng không còn cách nào, có lẽ là vì thời gian và bối cảnh hai người gặp nhau quá đặc biệt, ấn tượng của Trương Tiểu Miên về Chung Gia Niệm vẫn luôn lần gặp đầu tiên, một chú Tuần Lộc vừa mềm mại vừa ấm áp. Sau đó, Chung Gia Niệm gần như thể hiện mọi sự bao dung và cưng chiều dành cho cô, khiến Trương Tiểu Miên vô thức sinh ra cảm giác phụ thuộc vào Chung Gia Niệm, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra điều này.
Nói cách khác, trong lúc vô tình, Chung Gia Niệm đã dùng hết thiên thời địa lợi để tung chiêu nhắm vào chỗ yếu cực hoàn hảo.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chung Gia Niệm, Trương Tiểu Miên cũng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, bầu không khí trong xe càng thêm lúng túng. Sau một hồi im lặng, xe chậm rãi dừng lại, Chung Gia Niệm cởi dây an toàn ra trước: “Đến rồi.”
“Hở?” Trương Tiểu Miên ngơ ngác theo anh xuống xe, phát hiện xe bọn họ đang ở một bãi đậu xe dưới tầng hầm. Suốt quãng đường cô không chú ý xe chạy đi đâu, cho nên hiện tại không biết bản thân đang ở chốn nào.
Sau khi xuống xe, Chung Gia Niệm đi vòng sang phía bên kia, nắm tay Trương Tiểu Miên đi vào thang máy. Có lẽ động tác của anh quá quen thuộc, quá tự nhiên, nên trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Miên không có phản ứng lại, cũng không cảm thấy có gì không đúng, cô ngoan ngoãn để anh tùy ý nắm tay đi vào thang máy, sau đó nhìn Chung Gia Niệm bấm nút trên tầng cao nhất. Nhìn vào bảng quảng cáo nhãn hiệu trong thang máy, Trương Tiểu Miên nhận ra bọn họ đã đến một trung tâm thương mại lớn, mà tầng cao nhất…
Là rạp chiếu phim.
“Bây giờ chúng ta đi xem phim sao?” Trương Tiểu Miên nghi hoặc hỏi.
“Không phải lúc nãy đã nói rồi sao?” Chung Gia Niệm nở một nụ cười thản nhiên với cô.
Trương Tiểu Miên giật mình, sau đó mới nhớ ra lúc ở trong Tiệm Cafe Mèo, hình như anh thật sự có nói kế tiếp sẽ đi xem phim… Nhưng mà, lời nói đó không phải chỉ để lừa gạt tên cặn bã thôi sao?
“Chúng ta…”
Đing ——
Tiếng mở cửa thang máy cắt ngang lời nói của Trương Tiểu Miên. Chung Gia Niệm dẫn cô ra khỏi thang máy, vừa đi đến chỗ bán vé, vừa chỉ vào tấm poster của bộ phim đang được dán trên tường, hỏi cô: “Em muốn xem phim nào?”
Trương Tiểu Miên đột nhiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì hai người đang nắm tay nhau, nên khi Trương Tiểu Miên dừng lại, Chung Gia Niệm cũng dừng lại theo, anh quay đầu, thấy Trương Tiểu Miên đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt phức tạp. Vì bị cô nhìn như thế nên anh có chút căng thẳng, dời tầm mắt nhìn xuống mặt đất, giả vờ bình tĩnh hỏi lại: “Em thích xem phim nào?”
Lý do khiến Trương Tiểu Miên dừng lại đột ngột là vì, những suy nghĩ mông lung trong lòng cô dần dần sáng tỏ từ khoảnh khắc Chung Gia Niệm và cô nắm tay nhau bước vào rạp chiếu phim. Cô nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Chung Gia Niệm lúc này, từ nhiệt độ lòng bàn tay cho thấy anh đang rất bất an.
Cô nghĩ, có lẽ lúc trước không phải ảo giác của cô, tuy rằng nó rất vô lý, nhưng người đàn ông trước mặt…
“Chung Gia Niệm, anh thích tôi?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hai người đồng loạt sững sờ. Chung Gia Niệm rõ ràng không ngờ Trương Tiểu Miên sẽ đột nhiên hỏi một câu sắc bén như vậy, Trương Tiểu Miên cũng không ngờ bản thân sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng. Cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo, nhất thời rơi vào khoảng lặng quỷ dị.
Sau khi nói ra suy đoán Chung Gia Niệm thích mình, Trương Tiểu Miên lại nhớ về những lần hai người ở bên nhau trước đây, rồi chợt cảm thấy nhẹ nhõm, nếu Chung Gia Niệm thực sự thích cô, thì những điều cô vẫn chưa rõ trong lòng bây giờ đều có thể giải thích được.
Người đàn ông này không phải là một người nhiệt tình sưởi ấm cho tất cả mọi người, từ đầu đến cuối anh chỉ sưởi ấm cho cô. Thậm chí trong đêm Giáng sinh, lúc Trương Tiểu Miên lần đầu nhìn thấy Tuần Lộc xa lạ, cô còn nghĩ đến cái gọi là “tình cảm chân thành luôn có ở khắp mọi nơi trên thế giới”. Trên thực tế, có lẽ không thực sự xa lạ.
Chung Gia Niệm… Có lẽ anh đã biết cô trước đó.
Không, có lẽ không chỉ dừng lại mức quen biết, mà là… Thầm mến cô?
Nhưng Trương Tiểu Miên hoàn toàn không nhớ ra mình đã gặp Chung Gia Niệm trước đây, cho dù một người có thay đổi như thế nào, cũng không thể thay đổi đến mức khiến cho người ta quên hết ấn tượng ban đầu. Thế nên, Trương Tiểu Miên rất chắc chắn rằng, trước đây mình thật sự không hề quen biết anh.
Cô nhớ đến chiếc đầu tuần lộc lông xù mềm mại đêm Giáng Sinh, tư thế cúi người có chút buồn cười hôn cô dưới nhánh cây tầm gửi, một ý nghĩ vô cùng tự kĩ loáng thoáng xoẹt qua trong đầu cô, khiến trái tim cô bất giác đập nhanh.
Lúc ấy, chắc là anh kiềm lòng không đặng nhỉ…
Mà Chung Gia Niệm lúc này vô cùng căng thẳng trong lòng. Thật ra, anh không muốn chọc thủng lớp cửa sổ giấy sớm đến như vậy, dù sao đối với Trương Tiểu Miên mà nói, hai người bọn họ chỉ mới biết nhau trong thời gian ngắn, ngắn đến mức Trương Tiểu Miên có lẽ không tin vào tình cảm của anh. Vì vậy, anh sẽ sưởi ấm cho Trương Tiểu Miên giống như “Nước ấm nấu ếch”, để cô từ từ cảm nhận được tình cảm chân thành, từ từ chìm đắm vào nó, cho đến khi Trương Tiểu Miên trở nên ỷ lại vào anh, sau đó thuận theo tự nhiên mà trở thành cô gái của riêng anh.
Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ (Kiểu dần thích nghi với hoàn cảnh và không nhận ra nguy hiểm)
Thế nhưng, mọi kế hoạch đều bị đổ vỡ bởi câu hỏi bất ngờ của Trương Tiểu Miên, Chung Gia Niệm đã cân nhắc nhiều lần trong đầu, cuối cùng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm của cuộc đời mình để nhìn thẳng vào mắt Trương Tiểu Miên một lần nữa.
“Trương Tiểu Miên, tôi…”
Thích em.
Thế nên, Chung Gia Niêm rất có mắt nhìn, không để cảm xúc bây giờ hiện rõ lên mặt, buộc khóe miệng đang giương lên vì đắc ý của mình hạ xuống, bắt đầu an ủi nỗi buồn của Trương Tiểu Miên: “Macaron Mèo, em không muốn ăn nó à?”
Anh không giỏi an ủi người khác, mà hiện tại phương pháp hiệu quả nhất để xoa dịu tâm trạng của Trương Tiểu Miên chính là cho cô ăn đồ ngọt. Vì thế, khi nhìn thấy tâm trạng của cô không tốt, chủ đề đầu tiên anh nghĩ đến chính là ăn.
“Hả?… À.” Rõ ràng Trương Tiểu Miên không ngờ Chung Gia Niệm sẽ đột nhiên nhắc đến đồ ăn, nhưng chiêu này quả thực đã thành công di chuyển sự chú ý của cô, lúc này cô mới nhớ ra mình vẫn đang ôm hộp bánh Macaron Mèo trên đùi.
Hộp bánh mang đi của Tiệm Café Mèo rất trẻ con, ngoài logo của tiệm, trên nắp hộp còn in đầy các hình móng mèo. Cô mở nắp ra, bên trong có ba hàng, bốn cột và mười hai ô lưới, mỗi ô có mười hai loại Macaron mang hương vị khác nhau, trên mỗi chiếc Macron có một khuôn mặt mèo hoạt hình dễ thương được vẽ bằng tay, trông giống như mười hai con mèo thuộc các loại giống khác nhau.
Dễ thương, dễ thương quá đi!!!
Khi nhìn vào hộp bánh Macaron, hai mắt Trương Tiểu Miên lập tức sáng lên. Chung Gia Niệm ở bên cạnh nghĩ ngợi một chút, lần trước anh tặng cho cô bảy chiếc bánh ngọt, cũng đâu có thấy cô phấn khích như bây giờ…
Ặc, tiệm bánh nhà mình không có bán Macaron, hay là trở về nói với chị, để chị ấy bắt đầu thêm nó vào ngày mai? Thêm cả bánh hình mèo và mấy thứ linh tinh khác nữa… Thôi, nếu không thì mình trực tiếp nuôi mèo luôn đi? Sau đó có thể dùng mèo để lấy cớ hẹn Tiểu Miên đi chơi… Nhưng mà, lỡ như sau khi mình nuôi mèo, mọi sự chú ý của Tiểu Miên lại đổ dồn vào mèo thì sao? Sau đó mỗi khi gặp nhau, em ấy chỉ chơi với mèo mà không thèm nói chuyện với mình… Không thể nuôi! Nhất định không thể nuôi!
Trong lúc suy nghĩ của Chung Gia Niệm đang bay cao bay xa, Trương Tiểu Miên chỉ tập trung vào việc ăn uống. Hình dáng của chiếc bánh Macaron rất đáng yêu, khiến Trương Tiểu Miên không nỡ cho vào miệng, sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, cuối cùng cô cũng quyết tâm chọn một con mèo đáng yêu, cắn xuống một miếng. Vừa quay đầu, liền nhìn thấy sắc mặt của người bên cạnh rất tệ.
“Ách, anh không ăn sao?”
Trương Tiểu Miên không biết Chung Gia Niệm đang suy nghĩ miên man, chỉ cho rằng sắc mặt anh kỳ lạ là do anh chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Nhắc mới nhớ, vừa rồi anh là người trả tiền cho hộp bánh Macaron này, vậy mà Trương Tiểu Miên lại ngồi đây ăn một mình, điều này quả thực không lịch sự cho lắm.
Nghĩ đến Chung Gia Niệm đang lái xe nên không có tay cầm bánh, thế là Trương Tiểu Miên trực tiếp đưa một chiếc bánh Macaron đến bên miệng anh, thấy đối phương không phản ứng liền nói: “Cái này là vị dâu tây, hay anh muốn ăn cái khác? Vậy… Vị café có được không?”
So với việc vừa rồi Chung Gia Niệm đút cô ăn ở trước mặt nhiều người, thì hành động hiện tại của Trương Tiểu Miên hiển nhiên có độ xấu hổ thấp hơn mấy vạn lần, dù sao trong xe chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa Chung Gia Niệm quả thật không còn tay trống.
Không có áp lực từ ánh mắt của đám đông, Trương Tiểu Miên vừa mới trải qua kích thích từ màn play xấu hổ trước quần chúng gần như không kịp nghĩ đã làm ra động tác đút ăn, giống như khi bị ai đó đâm xuyên bằng dao thì không còn ai chú ý tới vết thương nhỏ trên ngón tay nữa.
Chung Gia Niệm hoàn toàn không ngờ Trương Tiểu Miên sẽ đút anh, trong lúc nhất thời ngây người một chút, khuôn mặt cũng lặng lẽ đỏ lên. Mặc dù vừa rồi anh cũng làm hành động như vậy với Trương Tiểu Miên, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng khi đổi ngược vai trò, anh hoàn toàn không có sức chống cự. Nghe thấy Trương Tiểu Miên nói như vậy, Chung Gia Niệm phản ứng rất nhanh, nhân lúc Trương Tiểu Miên còn chưa thu tay lại thì lập tức há miệng ăn hết chiếc bánh Macaron.
Thật ra anh không thích đồ ngọt, bởi vì anh là thợ làm bánh, những chiếc bánh điểm tâm mà anh anh tập làm, cộng với số bánh còn thừa lại trong cửa tiệm, nó thường xuyên trở thành bữa tối và bữa khuya của anh, ăn liên tục mấy năm như vậy, ai mà không ngán cơ chứ. Nhưng bây giờ vị ngọt của dâu tây trong miệng khiến anh rất thích, Trong đầu anh chợt nhớ đến một lời bài hát, nhưng không nhớ mình đã nghe ở đâu: “Hóa ra đây chính là hương vị của tình yêu”.
Chờ sau khi Chung Gia Niệm ăn xong chiếc bánh, Trương Tiểu Miên mới giật mình nhận ra, hành động vô thức vừa rồi mờ ám cỡ nào. Nhưng cũng không còn cách nào, có lẽ là vì thời gian và bối cảnh hai người gặp nhau quá đặc biệt, ấn tượng của Trương Tiểu Miên về Chung Gia Niệm vẫn luôn lần gặp đầu tiên, một chú Tuần Lộc vừa mềm mại vừa ấm áp. Sau đó, Chung Gia Niệm gần như thể hiện mọi sự bao dung và cưng chiều dành cho cô, khiến Trương Tiểu Miên vô thức sinh ra cảm giác phụ thuộc vào Chung Gia Niệm, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra điều này.
Nói cách khác, trong lúc vô tình, Chung Gia Niệm đã dùng hết thiên thời địa lợi để tung chiêu nhắm vào chỗ yếu cực hoàn hảo.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chung Gia Niệm, Trương Tiểu Miên cũng bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, bầu không khí trong xe càng thêm lúng túng. Sau một hồi im lặng, xe chậm rãi dừng lại, Chung Gia Niệm cởi dây an toàn ra trước: “Đến rồi.”
“Hở?” Trương Tiểu Miên ngơ ngác theo anh xuống xe, phát hiện xe bọn họ đang ở một bãi đậu xe dưới tầng hầm. Suốt quãng đường cô không chú ý xe chạy đi đâu, cho nên hiện tại không biết bản thân đang ở chốn nào.
Sau khi xuống xe, Chung Gia Niệm đi vòng sang phía bên kia, nắm tay Trương Tiểu Miên đi vào thang máy. Có lẽ động tác của anh quá quen thuộc, quá tự nhiên, nên trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Miên không có phản ứng lại, cũng không cảm thấy có gì không đúng, cô ngoan ngoãn để anh tùy ý nắm tay đi vào thang máy, sau đó nhìn Chung Gia Niệm bấm nút trên tầng cao nhất. Nhìn vào bảng quảng cáo nhãn hiệu trong thang máy, Trương Tiểu Miên nhận ra bọn họ đã đến một trung tâm thương mại lớn, mà tầng cao nhất…
Là rạp chiếu phim.
“Bây giờ chúng ta đi xem phim sao?” Trương Tiểu Miên nghi hoặc hỏi.
“Không phải lúc nãy đã nói rồi sao?” Chung Gia Niệm nở một nụ cười thản nhiên với cô.
Trương Tiểu Miên giật mình, sau đó mới nhớ ra lúc ở trong Tiệm Cafe Mèo, hình như anh thật sự có nói kế tiếp sẽ đi xem phim… Nhưng mà, lời nói đó không phải chỉ để lừa gạt tên cặn bã thôi sao?
“Chúng ta…”
Đing ——
Tiếng mở cửa thang máy cắt ngang lời nói của Trương Tiểu Miên. Chung Gia Niệm dẫn cô ra khỏi thang máy, vừa đi đến chỗ bán vé, vừa chỉ vào tấm poster của bộ phim đang được dán trên tường, hỏi cô: “Em muốn xem phim nào?”
Trương Tiểu Miên đột nhiên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Bởi vì hai người đang nắm tay nhau, nên khi Trương Tiểu Miên dừng lại, Chung Gia Niệm cũng dừng lại theo, anh quay đầu, thấy Trương Tiểu Miên đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt phức tạp. Vì bị cô nhìn như thế nên anh có chút căng thẳng, dời tầm mắt nhìn xuống mặt đất, giả vờ bình tĩnh hỏi lại: “Em thích xem phim nào?”
Lý do khiến Trương Tiểu Miên dừng lại đột ngột là vì, những suy nghĩ mông lung trong lòng cô dần dần sáng tỏ từ khoảnh khắc Chung Gia Niệm và cô nắm tay nhau bước vào rạp chiếu phim. Cô nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của Chung Gia Niệm lúc này, từ nhiệt độ lòng bàn tay cho thấy anh đang rất bất an.
Cô nghĩ, có lẽ lúc trước không phải ảo giác của cô, tuy rằng nó rất vô lý, nhưng người đàn ông trước mặt…
“Chung Gia Niệm, anh thích tôi?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hai người đồng loạt sững sờ. Chung Gia Niệm rõ ràng không ngờ Trương Tiểu Miên sẽ đột nhiên hỏi một câu sắc bén như vậy, Trương Tiểu Miên cũng không ngờ bản thân sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng. Cả hai đều không biết phải nói gì tiếp theo, nhất thời rơi vào khoảng lặng quỷ dị.
Sau khi nói ra suy đoán Chung Gia Niệm thích mình, Trương Tiểu Miên lại nhớ về những lần hai người ở bên nhau trước đây, rồi chợt cảm thấy nhẹ nhõm, nếu Chung Gia Niệm thực sự thích cô, thì những điều cô vẫn chưa rõ trong lòng bây giờ đều có thể giải thích được.
Người đàn ông này không phải là một người nhiệt tình sưởi ấm cho tất cả mọi người, từ đầu đến cuối anh chỉ sưởi ấm cho cô. Thậm chí trong đêm Giáng sinh, lúc Trương Tiểu Miên lần đầu nhìn thấy Tuần Lộc xa lạ, cô còn nghĩ đến cái gọi là “tình cảm chân thành luôn có ở khắp mọi nơi trên thế giới”. Trên thực tế, có lẽ không thực sự xa lạ.
Chung Gia Niệm… Có lẽ anh đã biết cô trước đó.
Không, có lẽ không chỉ dừng lại mức quen biết, mà là… Thầm mến cô?
Nhưng Trương Tiểu Miên hoàn toàn không nhớ ra mình đã gặp Chung Gia Niệm trước đây, cho dù một người có thay đổi như thế nào, cũng không thể thay đổi đến mức khiến cho người ta quên hết ấn tượng ban đầu. Thế nên, Trương Tiểu Miên rất chắc chắn rằng, trước đây mình thật sự không hề quen biết anh.
Cô nhớ đến chiếc đầu tuần lộc lông xù mềm mại đêm Giáng Sinh, tư thế cúi người có chút buồn cười hôn cô dưới nhánh cây tầm gửi, một ý nghĩ vô cùng tự kĩ loáng thoáng xoẹt qua trong đầu cô, khiến trái tim cô bất giác đập nhanh.
Lúc ấy, chắc là anh kiềm lòng không đặng nhỉ…
Mà Chung Gia Niệm lúc này vô cùng căng thẳng trong lòng. Thật ra, anh không muốn chọc thủng lớp cửa sổ giấy sớm đến như vậy, dù sao đối với Trương Tiểu Miên mà nói, hai người bọn họ chỉ mới biết nhau trong thời gian ngắn, ngắn đến mức Trương Tiểu Miên có lẽ không tin vào tình cảm của anh. Vì vậy, anh sẽ sưởi ấm cho Trương Tiểu Miên giống như “Nước ấm nấu ếch”, để cô từ từ cảm nhận được tình cảm chân thành, từ từ chìm đắm vào nó, cho đến khi Trương Tiểu Miên trở nên ỷ lại vào anh, sau đó thuận theo tự nhiên mà trở thành cô gái của riêng anh.
Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ (Kiểu dần thích nghi với hoàn cảnh và không nhận ra nguy hiểm)
Thế nhưng, mọi kế hoạch đều bị đổ vỡ bởi câu hỏi bất ngờ của Trương Tiểu Miên, Chung Gia Niệm đã cân nhắc nhiều lần trong đầu, cuối cùng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm của cuộc đời mình để nhìn thẳng vào mắt Trương Tiểu Miên một lần nữa.
“Trương Tiểu Miên, tôi…”
Thích em.
/25
|