Trong mùa du xuân, nhà ga xe lửa ở thành phố G đông nghẹt người.
Chung Gia Niệm đưa Trương Tiểu Miên đến cửa soát vé, sau khi giao hành lý và một túi giấy nhỏ cho cô, anh chậm chạp không chịu rời đi. Anh và Trương Tiểu Miên hiện đang trong thời kỳ yêu nhau say đắm như mật ngọt trong dầu*, mối tình đầu tám năm cuối cùng cũng có cơ hội đơm hoa kết trái, cho nên anh không muốn xa Trương Tiểu Miên dù chỉ một phút một giây, đến khi thấy nhà ga dần đông đúc người, anh vẫn không muốn buông tay, lảm nhảm kéo tay Trương Tiểu Miên, dặn dò hết lần này đến lần khác.
*Mật ngọt trong dầu: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩ ẩn dụ là thân mật và tốt đẹp.
“Anh biết em ngại cơm hộp trên tàu hỏa mắc và không ngon, vậy nên anh đã chuẩn bị một số thức ăn vào trong túi giấy cho em. Nếu em đói, em có thể ăn một chút để lót dạ.”
“Vâng.”
“Sau khi đến nơi nhớ gọi cho anh, biết không?”
“Vâng.”
“Tết Âm lịch đâu đâu cũng có người, em nên cẩn thận khi đi ra ngoài, đừng mãi cúi đầu chơi Anipop.”
“… Được.”
“Đồ ăn trong Tết toàn là những món lặt vặt, đừng ăn nhiều quá sẽ hại cho dạ dày. Nếu em thích ăn, sau này ngày nào anh cũng sẽ làm cho em.”
“… Được.”
Thấy Chung Gia Niệm vẫn còn muốn nói, Trương Tiểu Miên vội vàng chặn ngang, giọng điệu có chút dở khóc dở cười: “Nếu anh còn nói tiếp, anh sẽ thật sự biến thành “Huấn” Lộc tiên sinh.”
驯鹿 (xùn lù): Tuần Lộc
训 (xùn): “Huấn” trong “Giáo huấn”
Vậy nên 驯 (xùn) và训 (xùn) dù không cùng mặt chữ nhưng đồng phát âm.
Chung Gia Niệm tức giận vỗ nhẹ đầu cô: “Em chê anh dài dòng?”
“Không dám, không dám ạ.” Trương Tiểu Miên tỏ ra ngoan ngoãn, nắm lấy tay Chung Gia Niệm để thể hiện rằng cô là một người bạn gái biết nghe lời.
Kể từ nụ hôn lần trước, mối quan hệ giữa Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Hai người dần buông bỏ sự thận trọng lúc mới bắt đầu hẹn hò, giờ đây thực sự thoải mái trước mặt nhau. Nhất là Chung Gia Niệm, việc Trương Tiểu Miên chủ động mời hôn đã tạo cho anh động lực rất lớn, anh bắt đầu bước ra khỏi cái bóng chỉ dám yêu thầm sau tám năm đau khổ, không còn lo được lo mất.
“Còn một việc cuối cùng, việc này rất quan trọng, em nhất định phải nhớ rõ.” Chung Gia Niệm đột nhiên thu lại giọng điệu bông đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhận ra Chung Gia Niệm thật sự muốn nói chuyện gì đó trọng đại, Trương Tiểu Miên cũng thu lại sắc mặt, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“… Phải luôn nhớ đến anh.”
Vẻ mặt ngây ngốc của Trương Tiểu Miên thành công khiến Chung Gia Niệm hài lòng. Bờ môi anh ghé sát vào tai Trương Tiểu Miên, thì thầm dưới ánh mắt khó tin của cô: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ hôn em ngay bây giờ đấy.”
Sau khi không còn gánh nặng tâm lý, Chung Gia Niệm lại trở về trạng thái lúc trước, lúc nào cũng có thể xuất chiêu tán gái, hơn nữa còn ỷ vào thân phận bạn trai của mình, da mặt ngày càng dày, mỗi lần bị anh trêu cô đều không có sức chống đỡ. Ví dụ như bây giờ, Trương Tiểu Miên tin rằng nếu mình không gật đầu, Chung Gia Niệm thực sự dám đứng tại đây hôn tạm biệt cô trước mặt công chúng.
… Tuy rằng, cô cũng không chán ghét điều đó. (*/*)
Nhưng mà đứng trước ánh mắt của bao nhiêu người, tốt hơn hết vẫn nên tém lại. Trương Tiểu Miên gật đầu, thấp giọng ậm ừ coi như đồng ý.
“Anh chẳng nghe rõ. Không tính.”
Chung Gia Niệm vốn dĩ đã có ý xấu ngay từ đầu, nhanh chóng mổ xuống môi cô một cái, sau đó mới luyến tiếc buông bàn tay đang nắm chặt của hai người ra: “Sắp đến giờ rồi, em mau vào đi.”
Trương Tiểu Miên chớp mắt, cuối cùng bất ngờ lao về phía Chung Gia Niệm, tặng anh một cái ôm mạnh mẽ, cô vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Anh cũng phải nhớ em đó.”. Sau khi nói xong, cô lập tức kéo hành lý chạy như bay, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa soát vé.
Vừa mới lên tàu đã nhận được một tin nhắn WeChat. Sau khi Trương Tiểu Miên cất hành lý vào chỗ ngồi, cô nhấn vào màn hình kiểm tra, phát hiện chỉ có một chữ.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Ừm.
Cô cầm điện thoại di động, im lặng nở một nụ cười.
Tàu hỏa chậm rãi chuyển động. Trương Tiểu Miên mở túi giấy trên tay, hóa ra bên trong đều là những món cô yêu thích nhất, có bánh quy, bánh Macaron, còn có bánh cupcake hấp dẫn, tất cả đều là loại dễ ăn, không sợ làm bẩn tay. Trương Tiểu Miên biết, bánh Macaron và bánh cupcake không có ở Miss Cake House. Quá rõ ràng, nó là những món tráng miệng “phục vụ cho chuyến đi” mà Chung Gia Niệm đặc biệt làm cho cô.
Cô lấy một chiếc bánh cupcake, dùng hai đầu ngón tay kéo phần mép bằng giấy xuống, kích thước nhỏ và tinh tế của chiếc bánh cho phép cô ăn từng miếng một. Mùi sữa trứng thơm thơm mang theo hương chanh lan tỏa trong miệng, cô híp mắt thỏa mãn, bấm vào WeChat trên điện thoại, chụp ảnh những chiếc bánh còn lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Bức ảnh được đăng lên không kèm theo dòng chữ, chỉ có bốn biểu tượng hình trái tim. Ngay sau đó, bài đăng này đã nhận được rất nhiều lượt thích, bên dưới cũng có rất nhiều người bình luận khen “bánh trông ngon quá”. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng, Trương Tiểu Miên chỉ đơn giản muốn khoe những chiếc bánh thơm ngon của cô trên vòng bạn bè. Nhưng chỉ mình Trương Tiểu Miên biết, cái mà cô muốn khoe thực ra là người làm bánh.
À không, có lẽ còn có một người cũng biết điều đó.
Cô nhấn vào tin nhắn vừa nổi lên trên cùng theo lời nhắc của điện thoại, mím môi cười khẽ.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Anh cũng yêu em.
*
Quê của Trương Tiểu Miên ở thành phố T, tuy là một thành phố không mấy phát triển nhưng cũng là một thành phố phổ thông loại 2 không quá nghèo. Xuất phát từ thành phố G phải mất một giờ ngồi tàu và hai giờ ngồi ô tô, cộng với thời gian chờ đợi trên đường thì hết nửa ngày. Sau khi kết thúc bữa trưa chia tay với Chung Gia Niệm cô mới xuất phát, vậy nên khi về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối, vừa đúng giờ cơm.
“Ba mẹ ơi, con về rồi đây.”
Trương Tiểu Miên kích động bước vào ngôi nhà mà mình đã không trở về trong nửa năm qua, trong lòng có một loại cảm giác mãnh liệt như kẻ lang thang tìm được đường về. Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của gạo, khiến chiếc bụng ham ăn của cô âm thầm kêu lên.
“Mừng Miên Niếp trở về.”
Mẹ Trương rất vui vẻ khi thấy con gái trở về, bà ấy đã không gặp con gái hơn mấy tháng rồi, lần cuối gặp mặt là vào Trung Thu nửa năm trước. Ba Trương cũng rất vui vẻ, tuy rằng không nói gì, nhưng sự vui sướng trong ánh mắt vẫn không nhịn được mà tràn ra ngoài.
Đau lòng vì con gái đi đường mệt nhọc, nên ngay khi Trương Tiểu Miên về đến nhà, ba và mẹ Trương đã sớm chuẩn bị xong cơm tối, bây giờ chỉ cần trực tiếp bắt đầu ăn, muốn cho con gái ăn thật ngon cũng như bồi bổ. Đồ ăn ở ngoài làm sao bằng được ở nhà, cho nên sau khi biết tin hôm nay con gái trở về, mẹ Trương đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn vào đầu giờ chiều. Đặc biệt là một món canh thịt hầm được đun khoảng bốn giờ, sau khi Trương Tiểu Miên ngồi vào bàn ăn mới nhấc xuống bếp.
Mẹ Trương nghĩ rất đúng, đã lâu rồi Trương Tiểu Miên không có một bữa ăn ngon như vậy.
Cô không biết nấu ăn, vậy nên cô sẽ làm một vài món ăn đơn giản tại nhà, cô không thể lên kế hoạch nấu những món phức tạp và tốn nhiều thời gian như canh thịt hầm. Hơn nữa, cô rất lười sống một mình, ở cạnh Chung Gia Niệm gần một tháng mới thấy tốt hơn một chút, trước đây cô thường ăn uống tùy tiện ngày ba bữa không thèm để ý, điều này hoàn toàn không thể so sánh được với thức ăn ở nhà.
Trong bữa ăn, nhà họ Trương không có quy tắc nào về việc không được nói chuyện trong lúc ăn, vì vậy cả nhà đã quây quần bên bàn ăn trò chuyện rất sôi nổi, ba mẹ Trương đã hỏi về cuộc sống gần đây của con gái họ: “Miên Niếp, sao năm nay con về trễ thế? Cuối năm có nhiều rất nhiều đơn đặt hàng trong cửa hàng trực tuyến sao?”
Chiếc đũa trong tay Trương Tiểu Miên khựng lại một chút, trước kia học đại học cô luôn về nhà ngay sau khi thi xong, cho đến năm ngoái cũng vì công việc tự do, nên cô đã về nhà sớm vào đêm 25. Năm nay đến đêm 29 mới về nhà, quả thật là muộn hơn rất nhiều so với những năm trước.
“À… Có một chút việc ạ.”
Vì đang nhai cơm trong miệng, nên câu từ của Trương Tiểu Miên không được rõ ràng, nghĩ bụng muốn trả lời qua loa cho qua chuyện. Bởi vì sẽ rất xấu hổ nếu nói ra sự thật đại loại như “Con đang mặn nồng với bạn trai nên hoãn về nhà vài ngày”.
Dù Trương Tiểu Miên chưa nói gì, nhưng có câu “Không ai hiểu con bằng mẹ”, mẹ Trương có thể nhìn ra manh mối từ vẻ ngoài không tự nhiên của cô. Thật ra mẹ Trương biết rõ, bà ấy biết con gái mình có một người bạn trai đã nói chuyện được vài năm, bà cũng biết con gái của mình ở lại thành phố G sau khi tốt nghiệp là vì người bạn trai này, mẹ Trương cảm thấy điều kiện của đối phương không tồi nên cũng không phản đối việc con gái mình ở cùng cậu ta.
Tuổi cả hai cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, có thể bắt đầu tính đến chuyện kết hôn… Nghĩ đến đây, mẹ Trương liền chủ động hỏi thăm bạn trai của con gái mình: “Miên Niếp này, sao Triệu Thành không trở về cùng con? Qua Tết mời nó đến nhà ăn một bữa cơm được chứ?”
Trương Tiểu Miên chưa nói với ba mẹ mình cô đã chia tay với Triệu Thành, cũng chưa nói mình có bạn trai mới, vậy nên ba mẹ Trương vẫn nghĩ Trương Tiểu Miên đang hẹn hò với Triệu Thành. Bởi vì hai người là bạn học nhiều năm, cho nên ba Trương đã biết Triệu Thành từ rất sớm, cũng biết rằng con gái của họ đã yêu người này sau khi vào đại học.
Đối với mối quan hệ của con gái mình, ba mẹ Trương Tiểu Miên đều ủng hộ, nhưng trước đây bọn họ cảm thấy thời cơ chưa đến, cũng không muốn gây áp lực cho bọn trẻ, nên vẫn chưa có buổi gặp mặt chính thức với Triệu Thành. Hiện giờ hai thanh niên đều đã tốt nghiệp, công việc cũng đã ổn định, mẹ Trương liền suy nghĩ đến vấn đề này, kêu Trương Tiểu Miên đưa người về nhà, nghiêm túc gặp mặt trưởng bối.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ Trương, Trương Tiểu Miên có chút khó khắn nuốt đồ ăn trong miệng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào với ba mẹ về chuyện rắc rối giữa cô và Triệu Thành. Nghe mẹ Trương tiếp tục hỏi thăm về Triệu Thành, trong lời nói dường như còn ám chỉ xem anh ta là con rể mình, Trương Tiểu Miên vội vàng ngắt lời: “Con và Triệu Thành… Đã chia tay rồi.”
——–
Chung Gia Niệm đưa Trương Tiểu Miên đến cửa soát vé, sau khi giao hành lý và một túi giấy nhỏ cho cô, anh chậm chạp không chịu rời đi. Anh và Trương Tiểu Miên hiện đang trong thời kỳ yêu nhau say đắm như mật ngọt trong dầu*, mối tình đầu tám năm cuối cùng cũng có cơ hội đơm hoa kết trái, cho nên anh không muốn xa Trương Tiểu Miên dù chỉ một phút một giây, đến khi thấy nhà ga dần đông đúc người, anh vẫn không muốn buông tay, lảm nhảm kéo tay Trương Tiểu Miên, dặn dò hết lần này đến lần khác.
*Mật ngọt trong dầu: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩ ẩn dụ là thân mật và tốt đẹp.
“Anh biết em ngại cơm hộp trên tàu hỏa mắc và không ngon, vậy nên anh đã chuẩn bị một số thức ăn vào trong túi giấy cho em. Nếu em đói, em có thể ăn một chút để lót dạ.”
“Vâng.”
“Sau khi đến nơi nhớ gọi cho anh, biết không?”
“Vâng.”
“Tết Âm lịch đâu đâu cũng có người, em nên cẩn thận khi đi ra ngoài, đừng mãi cúi đầu chơi Anipop.”
“… Được.”
“Đồ ăn trong Tết toàn là những món lặt vặt, đừng ăn nhiều quá sẽ hại cho dạ dày. Nếu em thích ăn, sau này ngày nào anh cũng sẽ làm cho em.”
“… Được.”
Thấy Chung Gia Niệm vẫn còn muốn nói, Trương Tiểu Miên vội vàng chặn ngang, giọng điệu có chút dở khóc dở cười: “Nếu anh còn nói tiếp, anh sẽ thật sự biến thành “Huấn” Lộc tiên sinh.”
驯鹿 (xùn lù): Tuần Lộc
训 (xùn): “Huấn” trong “Giáo huấn”
Vậy nên 驯 (xùn) và训 (xùn) dù không cùng mặt chữ nhưng đồng phát âm.
Chung Gia Niệm tức giận vỗ nhẹ đầu cô: “Em chê anh dài dòng?”
“Không dám, không dám ạ.” Trương Tiểu Miên tỏ ra ngoan ngoãn, nắm lấy tay Chung Gia Niệm để thể hiện rằng cô là một người bạn gái biết nghe lời.
Kể từ nụ hôn lần trước, mối quan hệ giữa Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Hai người dần buông bỏ sự thận trọng lúc mới bắt đầu hẹn hò, giờ đây thực sự thoải mái trước mặt nhau. Nhất là Chung Gia Niệm, việc Trương Tiểu Miên chủ động mời hôn đã tạo cho anh động lực rất lớn, anh bắt đầu bước ra khỏi cái bóng chỉ dám yêu thầm sau tám năm đau khổ, không còn lo được lo mất.
“Còn một việc cuối cùng, việc này rất quan trọng, em nhất định phải nhớ rõ.” Chung Gia Niệm đột nhiên thu lại giọng điệu bông đùa, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Nhận ra Chung Gia Niệm thật sự muốn nói chuyện gì đó trọng đại, Trương Tiểu Miên cũng thu lại sắc mặt, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
“… Phải luôn nhớ đến anh.”
Vẻ mặt ngây ngốc của Trương Tiểu Miên thành công khiến Chung Gia Niệm hài lòng. Bờ môi anh ghé sát vào tai Trương Tiểu Miên, thì thầm dưới ánh mắt khó tin của cô: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ hôn em ngay bây giờ đấy.”
Sau khi không còn gánh nặng tâm lý, Chung Gia Niệm lại trở về trạng thái lúc trước, lúc nào cũng có thể xuất chiêu tán gái, hơn nữa còn ỷ vào thân phận bạn trai của mình, da mặt ngày càng dày, mỗi lần bị anh trêu cô đều không có sức chống đỡ. Ví dụ như bây giờ, Trương Tiểu Miên tin rằng nếu mình không gật đầu, Chung Gia Niệm thực sự dám đứng tại đây hôn tạm biệt cô trước mặt công chúng.
… Tuy rằng, cô cũng không chán ghét điều đó. (*/*)
Nhưng mà đứng trước ánh mắt của bao nhiêu người, tốt hơn hết vẫn nên tém lại. Trương Tiểu Miên gật đầu, thấp giọng ậm ừ coi như đồng ý.
“Anh chẳng nghe rõ. Không tính.”
Chung Gia Niệm vốn dĩ đã có ý xấu ngay từ đầu, nhanh chóng mổ xuống môi cô một cái, sau đó mới luyến tiếc buông bàn tay đang nắm chặt của hai người ra: “Sắp đến giờ rồi, em mau vào đi.”
Trương Tiểu Miên chớp mắt, cuối cùng bất ngờ lao về phía Chung Gia Niệm, tặng anh một cái ôm mạnh mẽ, cô vùi đầu vào ngực anh, rầu rĩ nói: “Anh cũng phải nhớ em đó.”. Sau khi nói xong, cô lập tức kéo hành lý chạy như bay, nhanh chóng biến mất sau cánh cửa soát vé.
Vừa mới lên tàu đã nhận được một tin nhắn WeChat. Sau khi Trương Tiểu Miên cất hành lý vào chỗ ngồi, cô nhấn vào màn hình kiểm tra, phát hiện chỉ có một chữ.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Ừm.
Cô cầm điện thoại di động, im lặng nở một nụ cười.
Tàu hỏa chậm rãi chuyển động. Trương Tiểu Miên mở túi giấy trên tay, hóa ra bên trong đều là những món cô yêu thích nhất, có bánh quy, bánh Macaron, còn có bánh cupcake hấp dẫn, tất cả đều là loại dễ ăn, không sợ làm bẩn tay. Trương Tiểu Miên biết, bánh Macaron và bánh cupcake không có ở Miss Cake House. Quá rõ ràng, nó là những món tráng miệng “phục vụ cho chuyến đi” mà Chung Gia Niệm đặc biệt làm cho cô.
Cô lấy một chiếc bánh cupcake, dùng hai đầu ngón tay kéo phần mép bằng giấy xuống, kích thước nhỏ và tinh tế của chiếc bánh cho phép cô ăn từng miếng một. Mùi sữa trứng thơm thơm mang theo hương chanh lan tỏa trong miệng, cô híp mắt thỏa mãn, bấm vào WeChat trên điện thoại, chụp ảnh những chiếc bánh còn lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Bức ảnh được đăng lên không kèm theo dòng chữ, chỉ có bốn biểu tượng hình trái tim. Ngay sau đó, bài đăng này đã nhận được rất nhiều lượt thích, bên dưới cũng có rất nhiều người bình luận khen “bánh trông ngon quá”. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng, Trương Tiểu Miên chỉ đơn giản muốn khoe những chiếc bánh thơm ngon của cô trên vòng bạn bè. Nhưng chỉ mình Trương Tiểu Miên biết, cái mà cô muốn khoe thực ra là người làm bánh.
À không, có lẽ còn có một người cũng biết điều đó.
Cô nhấn vào tin nhắn vừa nổi lên trên cùng theo lời nhắc của điện thoại, mím môi cười khẽ.
[Tuần Lộc tiên sinh]: Anh cũng yêu em.
*
Quê của Trương Tiểu Miên ở thành phố T, tuy là một thành phố không mấy phát triển nhưng cũng là một thành phố phổ thông loại 2 không quá nghèo. Xuất phát từ thành phố G phải mất một giờ ngồi tàu và hai giờ ngồi ô tô, cộng với thời gian chờ đợi trên đường thì hết nửa ngày. Sau khi kết thúc bữa trưa chia tay với Chung Gia Niệm cô mới xuất phát, vậy nên khi về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối, vừa đúng giờ cơm.
“Ba mẹ ơi, con về rồi đây.”
Trương Tiểu Miên kích động bước vào ngôi nhà mà mình đã không trở về trong nửa năm qua, trong lòng có một loại cảm giác mãnh liệt như kẻ lang thang tìm được đường về. Vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của gạo, khiến chiếc bụng ham ăn của cô âm thầm kêu lên.
“Mừng Miên Niếp trở về.”
Mẹ Trương rất vui vẻ khi thấy con gái trở về, bà ấy đã không gặp con gái hơn mấy tháng rồi, lần cuối gặp mặt là vào Trung Thu nửa năm trước. Ba Trương cũng rất vui vẻ, tuy rằng không nói gì, nhưng sự vui sướng trong ánh mắt vẫn không nhịn được mà tràn ra ngoài.
Đau lòng vì con gái đi đường mệt nhọc, nên ngay khi Trương Tiểu Miên về đến nhà, ba và mẹ Trương đã sớm chuẩn bị xong cơm tối, bây giờ chỉ cần trực tiếp bắt đầu ăn, muốn cho con gái ăn thật ngon cũng như bồi bổ. Đồ ăn ở ngoài làm sao bằng được ở nhà, cho nên sau khi biết tin hôm nay con gái trở về, mẹ Trương đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn vào đầu giờ chiều. Đặc biệt là một món canh thịt hầm được đun khoảng bốn giờ, sau khi Trương Tiểu Miên ngồi vào bàn ăn mới nhấc xuống bếp.
Mẹ Trương nghĩ rất đúng, đã lâu rồi Trương Tiểu Miên không có một bữa ăn ngon như vậy.
Cô không biết nấu ăn, vậy nên cô sẽ làm một vài món ăn đơn giản tại nhà, cô không thể lên kế hoạch nấu những món phức tạp và tốn nhiều thời gian như canh thịt hầm. Hơn nữa, cô rất lười sống một mình, ở cạnh Chung Gia Niệm gần một tháng mới thấy tốt hơn một chút, trước đây cô thường ăn uống tùy tiện ngày ba bữa không thèm để ý, điều này hoàn toàn không thể so sánh được với thức ăn ở nhà.
Trong bữa ăn, nhà họ Trương không có quy tắc nào về việc không được nói chuyện trong lúc ăn, vì vậy cả nhà đã quây quần bên bàn ăn trò chuyện rất sôi nổi, ba mẹ Trương đã hỏi về cuộc sống gần đây của con gái họ: “Miên Niếp, sao năm nay con về trễ thế? Cuối năm có nhiều rất nhiều đơn đặt hàng trong cửa hàng trực tuyến sao?”
Chiếc đũa trong tay Trương Tiểu Miên khựng lại một chút, trước kia học đại học cô luôn về nhà ngay sau khi thi xong, cho đến năm ngoái cũng vì công việc tự do, nên cô đã về nhà sớm vào đêm 25. Năm nay đến đêm 29 mới về nhà, quả thật là muộn hơn rất nhiều so với những năm trước.
“À… Có một chút việc ạ.”
Vì đang nhai cơm trong miệng, nên câu từ của Trương Tiểu Miên không được rõ ràng, nghĩ bụng muốn trả lời qua loa cho qua chuyện. Bởi vì sẽ rất xấu hổ nếu nói ra sự thật đại loại như “Con đang mặn nồng với bạn trai nên hoãn về nhà vài ngày”.
Dù Trương Tiểu Miên chưa nói gì, nhưng có câu “Không ai hiểu con bằng mẹ”, mẹ Trương có thể nhìn ra manh mối từ vẻ ngoài không tự nhiên của cô. Thật ra mẹ Trương biết rõ, bà ấy biết con gái mình có một người bạn trai đã nói chuyện được vài năm, bà cũng biết con gái của mình ở lại thành phố G sau khi tốt nghiệp là vì người bạn trai này, mẹ Trương cảm thấy điều kiện của đối phương không tồi nên cũng không phản đối việc con gái mình ở cùng cậu ta.
Tuổi cả hai cũng không hơn kém nhau bao nhiêu, có thể bắt đầu tính đến chuyện kết hôn… Nghĩ đến đây, mẹ Trương liền chủ động hỏi thăm bạn trai của con gái mình: “Miên Niếp này, sao Triệu Thành không trở về cùng con? Qua Tết mời nó đến nhà ăn một bữa cơm được chứ?”
Trương Tiểu Miên chưa nói với ba mẹ mình cô đã chia tay với Triệu Thành, cũng chưa nói mình có bạn trai mới, vậy nên ba mẹ Trương vẫn nghĩ Trương Tiểu Miên đang hẹn hò với Triệu Thành. Bởi vì hai người là bạn học nhiều năm, cho nên ba Trương đã biết Triệu Thành từ rất sớm, cũng biết rằng con gái của họ đã yêu người này sau khi vào đại học.
Đối với mối quan hệ của con gái mình, ba mẹ Trương Tiểu Miên đều ủng hộ, nhưng trước đây bọn họ cảm thấy thời cơ chưa đến, cũng không muốn gây áp lực cho bọn trẻ, nên vẫn chưa có buổi gặp mặt chính thức với Triệu Thành. Hiện giờ hai thanh niên đều đã tốt nghiệp, công việc cũng đã ổn định, mẹ Trương liền suy nghĩ đến vấn đề này, kêu Trương Tiểu Miên đưa người về nhà, nghiêm túc gặp mặt trưởng bối.
Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ Trương, Trương Tiểu Miên có chút khó khắn nuốt đồ ăn trong miệng, nhất thời không biết nên giải thích thế nào với ba mẹ về chuyện rắc rối giữa cô và Triệu Thành. Nghe mẹ Trương tiếp tục hỏi thăm về Triệu Thành, trong lời nói dường như còn ám chỉ xem anh ta là con rể mình, Trương Tiểu Miên vội vàng ngắt lời: “Con và Triệu Thành… Đã chia tay rồi.”
——–
/25
|