“Vậy xin hỏi, Tuần Lộc tiên sinh thân mến, rốt cuộc anh biết em từ khi nào?”
Trước lúc hẹn hò Trương Tiểu Miên đã đoán được, đêm Giáng sinh tuyệt đối không phải là lần đầu tiên Chung Gia Niệm nhìn thấy cô, có lẽ anh đã biết cô từ trước. Lúc trước cô luôn cho rằng có thể cả hai đã gặp nhau ở góc ngã tư nào đó trong Thành phố G, nhưng bây giờ Chung Gia Niệm nói anh là người của Thành phố T, Trương Tiểu Miên suy luận một chút, cô cảm thấy thời gian anh quen biết mình có lẽ còn sớm hơn cô nghĩ.
Sau khi nghe câu hỏi này, biểu cảm của Chung Gia Niệm có chút vi diệu. Anh biết sớm muộn gì Trương Tiểu Miên cũng sẽ hỏi vấn đề này, sự thật không phải không thể nói ra, nhưng có một số việc liên quan bên trong, anh không muốn để cho Trương Tiểu Miên biết.
“… Tám năm trước.” Cuối cùng, Chung Gia Niệm vẫn ấp a ấp úng thành thật thú nhận.
Tám năm trước! Thời gian này còn lâu hơn Trương Tiểu Miên dự đoán. Trương Tiểu Miên tính nhẩm tuổi, khoảng tám năm trước cô mới bước vào cấp ba.
“Chúng ta… Lúc ấy chúng ta đã gặp nhau như thế nào?”
Trương Tiểu Miên có chút rối rắm, cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng cô vắt óc suy nghĩ cũng không thể nhớ được tám năm trước mình có gặp một người tên là Chung Gia Niệm: “Em xin lỗi, nhưng em thật sự không có ấn tượng… Chúng ta chỉ gặp mặt một lần thôi sao?”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Chung Gia Niệm trở nên ảm đạm. còn có chút hiểu rõ. Anh biết, những năm đó âm thầm nhìn cô từ phía sau, cô căn bản chưa từng để ý.
“Không, anh đã gặp em rất nhiều lần.” Chung Gia Niệm đã nói “Anh” thay vì “Chúng ta”.
Nhưng Trương Tiểu Miên không hề phát hiện. Cô ngày càng khó hiểu, theo lý thuyết, nếu cô và Chung Gia Niệm thật sự đã gặp nhau nhiều lần, thì ít nhất cũng phải nhớ được mặt của người kia, nhưng cô lại không có ấn tượng gì về anh hết?
“Chúng ta gặp nhau ở đâu thế?” Trương Tiểu Miên tiếp tục hỏi.
“Anh đưa em đi.”
Chung Gia Niệm dẫn cô đến trạm xe buýt gần đó, đợi khoảng hai mươi phút, trong lúc đó cũng giải quyết xong bữa sáng. Có hai chuyến xe buýt khác nhau chạy ngang qua, nhưng cả hai đều không lên, phải đến chuyến xe buýt thứ ba, Chung Gia Niệm mới nắm tay Trương Tiểu Miên bước lên.
Xe buýt số 1, hướng Trường THPT Số 1 Thành Phố.
Trương Tiểu Miên rất quen thuộc với chiếc xe buýt này, thỉnh thoảng cô sẽ ngồi nó đến trường khi còn học phổ thông. Kết hợp với những gì Chung Gia Niệm nói, anh gặp cô lần đầu tiên cách đây tám năm, cô mạnh dạn đoán: “Chúng ta học chung một trường?”
Chung Gia Niệm lắc đầu.
Vì là ngày nghỉ nên không có học sinh và nhân viên văn phòng, bình thường xe buýt số 1 rất đông người, hiếm khi còn chỗ trống. Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên ngồi ở hàng ghế sau, quan sát xe buýt đi qua một số trạm dừng, đến khi xe buýt dừng lại, Chung Gia Niệm đột nhiên nói: “Ở đây.”
“Hả?” Trương Tiểu Miên nhất thời không hiểu được anh đang nói cái gì.
“Tám năm trước, anh đã lên xe buýt số 1 tại trạm dừng này, và nhìn thấy em.” Chung Gia Niệm giơ ngón tay, chỉ lên một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, “Lúc ấy em ngồi ở vị trí đó, mặc đồng phục học sinh của trường THPT Số 1, em cột tóc đuôi gà, vùi đầu vào việc đan len.”
Ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng, như thể đang nhớ lại một cảnh tượng rất đẹp, trong giọng nói mang theo cảm xúc hoài niệm, chậm rãi kể lại.
“Khi ấy vừa mới vào thu nhưng em đã bắt đầu đan len, điều đó khiến anh rất tò mò, cô gái này rốt cuộc là đan cái gì vậy? Thế là anh yên lặng nhìn em, nhìn suốt một quãng đường, mãi đến khi đến trường phổ thông Số 1, nhìn em bước xuống xe.”
“Anh vốn tưởng rằng anh và em chỉ là bèo nước gặp nhau, sau đó sẽ không nhìn thấy nhau nữa, thế nhưng một tháng sau, em lại xuất hiện. Ngày nào anh cũng đi xe buýt đến trường, vậy nên anh dần phát hiện, mỗi tháng em sẽ xuất hiện trên chuyến xe buýt này một lần.”
“Thế là không biết từ bao giờ, anh lại bắt đầu chờ mong sự xuất hiện của em vào mỗi tháng. Anh bắt đầu muốn biết nhiều hơn về em, nhưng chúng ta không biết nhau, anh không tìm được lý do để bắt chuyện với em. Tất cả những gì anh có thể làm, là âm thầm nhìn em từ phía sau trên chuyến xe buýt ngắn ngủi chỉ tầm mười phút…”
Sau khi nghe những lời của Chung Gia Niệm, Trương Tiểu Miên kinh ngạc mở to mắt, cô không ngờ mình lại nghe được câu trả lời như vậy. Nhịp tim cô đập hơi nhanh, cô cảm thấy mình đã mơ hồ đoán ra được những gì anh định nói tiếp theo ——
“… Cho đến khi em tốt nghiệp.”
Cuối cùng Trương Tiểu Miên cũng hiểu tại sao chỉ có Chung Gia Niệm đơn phương biết cô, mà lại cô không có ấn tượng gì về anh. Cô nhìn Chung Gia Niệm bên cạnh, trong lòng có một loại cảm giác không biết là chua xót hay đau lòng, người này đã lặng lẽ dõi theo cô suốt ba năm, có lẽ còn hơn thế nữa. Anh đã chứng kiến tuổi trẻ và sự trưởng thành của cô, nhưng sự tồn tại của anh lại giống như một tấm phông nền, không hơn không kém, Trương Tiểu Miên hoàn toàn không có ấn tượng về sự tồn tại của anh.
“Tại sao không thử bắt chuyện với em?”
Trương Tiểu Miên hỏi. Nếu năm đó anh chủ động hơn một chút, có lẽ câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Chung Gia Niệm mỉm cười, trong nụ cười có chút buồn bã không quá rõ ràng. Xe buýt dừng ở một trạm dừng khác, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nắm Trương Tiểu Miên xuống xe.
Trương Tiểu Miên rất quen thuộc, là trạm dừng ở trường THPT Số 1 Thành Phố.
Cả hai đứng dưới biển chỉ dẫn, Chung Gia Niệm chỉ vào con đường bên phải, nơi đi đến trường phổ thông Số 1: “Khi đó, lúc em xuống xe đều luôn đi về bên này.”
Rồi anh lại chỉ sang con đường bên trái: “Mà anh chỉ có thể đi về bên trái.”
Trương Tiểu Miên nhìn theo hướng ngón tay anh, con đường bên trái dẫn đến một trường dạy nghề đầy tai tiếng ở thành phố.
Cô bỗng nhiên hiểu ra.
“Kết quả sẽ không thay đổi. Tiểu Miên, nếu như lúc đó anh bắt chuyện với em, anh sẽ mất đi cơ hội duy nhất được nhìn thấy em, cuối cùng em vẫn sẽ ở bên Triệu Thành.”
Giọng điệu của Chung Gia Niệm đều đều, nói rõ một sự thật mà anh đã không muốn thừa nhận trong suốt tám năm qua: “Nếu hắn ta không buông tay em trước, Tiểu Miên, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ chọn anh.”
Trương Tiểu Miên mấp máy môi, muốn phản bác theo bản năng, nhưng cô không biết phải nói gì, trong lòng cô biết rõ Chung Gia Niệm đang nói sự thật.
Nếu một học sinh dạy nghề có danh tiếng xấu mà cô không biết đột nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của bản thân năm mười sáu tuổi sẽ là trốn tránh mọi chuyện, cô vẫn sẽ cùng Triệu Thành học đại học, rồi cứ như vậy mà ở bên nhau; Cô và Triệu Thành yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu không phải anh ta lừa dối trước thì sẽ không có khả năng chia tay, cho dù xuất hiện một người tài giỏi hơn theo đuổi cô, thì cô vẫn sẽ không nỡ rời xa anh ta để đi xem xét người khác…
Ngay từ đầu Chung Gia Niệm đã thua, không hề có cơ hội giành lấy phần thắng.
Trương Tiểu Miên ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Chung Gia Niệm, sau đó bất ngờ rơi nước mắt. Cô cảm thấy đau lòng thay cho chàng thiếu niên tự ti năm đó, cảm thấy năm xưa mình đã làm những điều rất bất công với anh. Những lời nói của anh khiến cô cảm thấy có lỗi dù cô không làm gì sai.
“Em không phải cố ý. Anh tốt lắm, anh thật sự rất tốt, tốt hơn Triệu Thành rất nhiều!”
Trương Tiểu Miên cố gắng giải thích, nhưng cảm thấy mình càng giải thích thì mọi chuyện càng đen: “Không, không phải em muốn so sánh hai người, em thật sự cảm thấy anh rất tốt, em muốn được ở bên cạnh anh, ý của em là, em muốn nói là…”
Cô gấp gáp muốn cho Chung Gia Niệm một chút an ủi, muốn nói cho anh biết anh tốt như thế nào, anh yêu thương cô ra làm sao, nhưng khi lời nói đến bên môi, cô lại biểu đạt không được, nói năng ngày càng lộn xộn. Cuối cùng, hàng ngàn từ chữ chỉ hội tụ thành một câu đơn giản nhất: “Em thích anh.”
Cô chớp mắt, những giọt nước mắt như hạt ngọc trai thi nhau rơi xuống, bàn tay cô nắm chặt quần áo Chung Gia Niệm, như sợ anh không tin: “Hiện tại em thật sự, thật sự rất thích anh.”
Thật ra, Chung Gia Niệm không có ý oán giận hay trách cứ, anh chỉ đang cười nhạo bản thân, trách rằng năm đó anh thậm chí còn không thể chiến đấu cho chính mình. Nhưng Trương Tiểu Miên đã khóc, rơi nước mắt vì cậu bé năm mười sáu tuổi, và nói với nó một cách chân thành: Anh đã thắng, anh đã có được em.
“Đừng khóc, Tiểu Miên.”
Chung Gia Niệm ôm cô vào lòng, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày nào. Anh không buồn, thật sự không buồn chút nào, dù thời gian chờ đợi có kéo dài bao lâu, chẳng phải cuối cùng anh cũng đã đợi được rồi sao? Hiện tại Trương Tiểu Miên đang ở trong vòng tay anh, cuối cùng cô cũng đã chọn anh, quá khứ yêu thầm đầy vô vọng kia có tính là gì. Anh không phải là tên ngốc Triệu Thành, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Anh sẽ không nói cho Trương Tiểu Miên biết, vào đêm Giáng Sinh ngày đó, thật ra anh đang đứng bên đường đối diện với tiệm café. Anh nhìn cô ngồi một mình bên cửa sổ đợi người yêu đến trễ, sau đó Triệu Thành xuất hiện, lúc đó nụ cười trên mặt Trương Tiểu Miên rạng rỡ đến mức khiến anh muốn khóc.
Rồi Triệu Thành hất tay cô ra, Chung Gia Niệm nhìn người đàn ông khiến mình đố kị suốt tám năm qua xoay người bỏ đi, để lại Trương Tiểu Miên bên trong cửa tiệm rồi lên xe của một người phụ nữ khác, anh thấy Trương tiểu Miên đuổi theo, cô đứng ở ven đường với ánh mắt hoang mang, cuối cùng ngồi xổm xuống, bóng dáng nhỏ bé cuộn mình trước cửa tiệm café, giống như một con nhím bị thương.
Cô nhất định đã khóc rồi, Chung Gia Niệm nghĩ thầm. Nhưng trong lòng lại không khỏi vui mừng, anh nhớ vào ngày cô tốt nghiệp cấp ba, anh đã cầm theo chiếc bánh ngọt do chính tay mình làm, lấy hết can đảm đứng trước cổng trường THPT Số 1 đợi cô, anh đã đứng đợi rất lâu dưới sự chỉ trỏ của các học sinh khác, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Trương Tiểu Miên từ từ bước ra khỏi khuôn viên trường.
Lúc ấy anh căng thẳng đến mức cả lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm Trương Tiểu Miên đang bước từng bước về phía mình, trong lòng lặp đi lặp lại những lời mà mình đã luyện tập vô số lần vào đêm qua:
Chào cậu, mình là Chung Gia Niệm, mình đã đi cùng xe buýt với cậu đến trường. Cậu có ấn tượng gì không? Mình đã để ý đến cậu từ lâu, mình thích cậu, cậu có thể làm bạn gái mình không?
Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét… Chung Gia Niệm đếm ngược khoảng cách cuối cùng giữa hai người họ, ngay khi anh hít sâu một hơi để chuẩn bị bước tới, một chàng trai đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, mặc đồng phục giống với đồng phục của cô, xen vào đoạn đường ngắn năm mươi mét giữa Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên.
Cậu ta thân thuộc nhận lấy cuốn sách trên tay Trương Tiểu Miên, sau đó cả hai lướt ngang qua người Chung Gia Niệm, bọn họ cười nói một cách vui vẻ, không hề để mắt đến sự tồn tại của anh. Khi đi ngang qua, anh còn nghe được âm thanh vui vẻ của cô gái: “A Thành…”
Ngày đó, Triệu Thành đã mang cô đi mất, nhưng cuối cùng lại bỏ rơi cô.
Vậy nên lần này, anh có thể hoàn thành năm mươi mét cuối cùng, phải không?
Một con Tuần Lộc mập mạp băng qua đường cái, đi đến trước mặt một người phụ nữ đang khóc. Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, cách lớp trang phục thú bông nặng nề, yên lặng đối diện. Pháo hoa trong lòng anh như nổ tung, cố kìm nén sự phấn khích, bộ móng lông xù gần như run rẩy vì kích động, chầm chậm đưa cho cô một gói bánh quy xinh xắn.
—— Tiểu Miên, cuối cùng thì em cũng chịu nhìn tôi.
——–
Trước lúc hẹn hò Trương Tiểu Miên đã đoán được, đêm Giáng sinh tuyệt đối không phải là lần đầu tiên Chung Gia Niệm nhìn thấy cô, có lẽ anh đã biết cô từ trước. Lúc trước cô luôn cho rằng có thể cả hai đã gặp nhau ở góc ngã tư nào đó trong Thành phố G, nhưng bây giờ Chung Gia Niệm nói anh là người của Thành phố T, Trương Tiểu Miên suy luận một chút, cô cảm thấy thời gian anh quen biết mình có lẽ còn sớm hơn cô nghĩ.
Sau khi nghe câu hỏi này, biểu cảm của Chung Gia Niệm có chút vi diệu. Anh biết sớm muộn gì Trương Tiểu Miên cũng sẽ hỏi vấn đề này, sự thật không phải không thể nói ra, nhưng có một số việc liên quan bên trong, anh không muốn để cho Trương Tiểu Miên biết.
“… Tám năm trước.” Cuối cùng, Chung Gia Niệm vẫn ấp a ấp úng thành thật thú nhận.
Tám năm trước! Thời gian này còn lâu hơn Trương Tiểu Miên dự đoán. Trương Tiểu Miên tính nhẩm tuổi, khoảng tám năm trước cô mới bước vào cấp ba.
“Chúng ta… Lúc ấy chúng ta đã gặp nhau như thế nào?”
Trương Tiểu Miên có chút rối rắm, cố gắng tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng cô vắt óc suy nghĩ cũng không thể nhớ được tám năm trước mình có gặp một người tên là Chung Gia Niệm: “Em xin lỗi, nhưng em thật sự không có ấn tượng… Chúng ta chỉ gặp mặt một lần thôi sao?”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Chung Gia Niệm trở nên ảm đạm. còn có chút hiểu rõ. Anh biết, những năm đó âm thầm nhìn cô từ phía sau, cô căn bản chưa từng để ý.
“Không, anh đã gặp em rất nhiều lần.” Chung Gia Niệm đã nói “Anh” thay vì “Chúng ta”.
Nhưng Trương Tiểu Miên không hề phát hiện. Cô ngày càng khó hiểu, theo lý thuyết, nếu cô và Chung Gia Niệm thật sự đã gặp nhau nhiều lần, thì ít nhất cũng phải nhớ được mặt của người kia, nhưng cô lại không có ấn tượng gì về anh hết?
“Chúng ta gặp nhau ở đâu thế?” Trương Tiểu Miên tiếp tục hỏi.
“Anh đưa em đi.”
Chung Gia Niệm dẫn cô đến trạm xe buýt gần đó, đợi khoảng hai mươi phút, trong lúc đó cũng giải quyết xong bữa sáng. Có hai chuyến xe buýt khác nhau chạy ngang qua, nhưng cả hai đều không lên, phải đến chuyến xe buýt thứ ba, Chung Gia Niệm mới nắm tay Trương Tiểu Miên bước lên.
Xe buýt số 1, hướng Trường THPT Số 1 Thành Phố.
Trương Tiểu Miên rất quen thuộc với chiếc xe buýt này, thỉnh thoảng cô sẽ ngồi nó đến trường khi còn học phổ thông. Kết hợp với những gì Chung Gia Niệm nói, anh gặp cô lần đầu tiên cách đây tám năm, cô mạnh dạn đoán: “Chúng ta học chung một trường?”
Chung Gia Niệm lắc đầu.
Vì là ngày nghỉ nên không có học sinh và nhân viên văn phòng, bình thường xe buýt số 1 rất đông người, hiếm khi còn chỗ trống. Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên ngồi ở hàng ghế sau, quan sát xe buýt đi qua một số trạm dừng, đến khi xe buýt dừng lại, Chung Gia Niệm đột nhiên nói: “Ở đây.”
“Hả?” Trương Tiểu Miên nhất thời không hiểu được anh đang nói cái gì.
“Tám năm trước, anh đã lên xe buýt số 1 tại trạm dừng này, và nhìn thấy em.” Chung Gia Niệm giơ ngón tay, chỉ lên một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, “Lúc ấy em ngồi ở vị trí đó, mặc đồng phục học sinh của trường THPT Số 1, em cột tóc đuôi gà, vùi đầu vào việc đan len.”
Ánh mắt anh tràn ngập dịu dàng, như thể đang nhớ lại một cảnh tượng rất đẹp, trong giọng nói mang theo cảm xúc hoài niệm, chậm rãi kể lại.
“Khi ấy vừa mới vào thu nhưng em đã bắt đầu đan len, điều đó khiến anh rất tò mò, cô gái này rốt cuộc là đan cái gì vậy? Thế là anh yên lặng nhìn em, nhìn suốt một quãng đường, mãi đến khi đến trường phổ thông Số 1, nhìn em bước xuống xe.”
“Anh vốn tưởng rằng anh và em chỉ là bèo nước gặp nhau, sau đó sẽ không nhìn thấy nhau nữa, thế nhưng một tháng sau, em lại xuất hiện. Ngày nào anh cũng đi xe buýt đến trường, vậy nên anh dần phát hiện, mỗi tháng em sẽ xuất hiện trên chuyến xe buýt này một lần.”
“Thế là không biết từ bao giờ, anh lại bắt đầu chờ mong sự xuất hiện của em vào mỗi tháng. Anh bắt đầu muốn biết nhiều hơn về em, nhưng chúng ta không biết nhau, anh không tìm được lý do để bắt chuyện với em. Tất cả những gì anh có thể làm, là âm thầm nhìn em từ phía sau trên chuyến xe buýt ngắn ngủi chỉ tầm mười phút…”
Sau khi nghe những lời của Chung Gia Niệm, Trương Tiểu Miên kinh ngạc mở to mắt, cô không ngờ mình lại nghe được câu trả lời như vậy. Nhịp tim cô đập hơi nhanh, cô cảm thấy mình đã mơ hồ đoán ra được những gì anh định nói tiếp theo ——
“… Cho đến khi em tốt nghiệp.”
Cuối cùng Trương Tiểu Miên cũng hiểu tại sao chỉ có Chung Gia Niệm đơn phương biết cô, mà lại cô không có ấn tượng gì về anh. Cô nhìn Chung Gia Niệm bên cạnh, trong lòng có một loại cảm giác không biết là chua xót hay đau lòng, người này đã lặng lẽ dõi theo cô suốt ba năm, có lẽ còn hơn thế nữa. Anh đã chứng kiến tuổi trẻ và sự trưởng thành của cô, nhưng sự tồn tại của anh lại giống như một tấm phông nền, không hơn không kém, Trương Tiểu Miên hoàn toàn không có ấn tượng về sự tồn tại của anh.
“Tại sao không thử bắt chuyện với em?”
Trương Tiểu Miên hỏi. Nếu năm đó anh chủ động hơn một chút, có lẽ câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Chung Gia Niệm mỉm cười, trong nụ cười có chút buồn bã không quá rõ ràng. Xe buýt dừng ở một trạm dừng khác, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nắm Trương Tiểu Miên xuống xe.
Trương Tiểu Miên rất quen thuộc, là trạm dừng ở trường THPT Số 1 Thành Phố.
Cả hai đứng dưới biển chỉ dẫn, Chung Gia Niệm chỉ vào con đường bên phải, nơi đi đến trường phổ thông Số 1: “Khi đó, lúc em xuống xe đều luôn đi về bên này.”
Rồi anh lại chỉ sang con đường bên trái: “Mà anh chỉ có thể đi về bên trái.”
Trương Tiểu Miên nhìn theo hướng ngón tay anh, con đường bên trái dẫn đến một trường dạy nghề đầy tai tiếng ở thành phố.
Cô bỗng nhiên hiểu ra.
“Kết quả sẽ không thay đổi. Tiểu Miên, nếu như lúc đó anh bắt chuyện với em, anh sẽ mất đi cơ hội duy nhất được nhìn thấy em, cuối cùng em vẫn sẽ ở bên Triệu Thành.”
Giọng điệu của Chung Gia Niệm đều đều, nói rõ một sự thật mà anh đã không muốn thừa nhận trong suốt tám năm qua: “Nếu hắn ta không buông tay em trước, Tiểu Miên, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ chọn anh.”
Trương Tiểu Miên mấp máy môi, muốn phản bác theo bản năng, nhưng cô không biết phải nói gì, trong lòng cô biết rõ Chung Gia Niệm đang nói sự thật.
Nếu một học sinh dạy nghề có danh tiếng xấu mà cô không biết đột nhiên xuất hiện, phản ứng đầu tiên của bản thân năm mười sáu tuổi sẽ là trốn tránh mọi chuyện, cô vẫn sẽ cùng Triệu Thành học đại học, rồi cứ như vậy mà ở bên nhau; Cô và Triệu Thành yêu nhau nhiều năm như vậy, nếu không phải anh ta lừa dối trước thì sẽ không có khả năng chia tay, cho dù xuất hiện một người tài giỏi hơn theo đuổi cô, thì cô vẫn sẽ không nỡ rời xa anh ta để đi xem xét người khác…
Ngay từ đầu Chung Gia Niệm đã thua, không hề có cơ hội giành lấy phần thắng.
Trương Tiểu Miên ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Chung Gia Niệm, sau đó bất ngờ rơi nước mắt. Cô cảm thấy đau lòng thay cho chàng thiếu niên tự ti năm đó, cảm thấy năm xưa mình đã làm những điều rất bất công với anh. Những lời nói của anh khiến cô cảm thấy có lỗi dù cô không làm gì sai.
“Em không phải cố ý. Anh tốt lắm, anh thật sự rất tốt, tốt hơn Triệu Thành rất nhiều!”
Trương Tiểu Miên cố gắng giải thích, nhưng cảm thấy mình càng giải thích thì mọi chuyện càng đen: “Không, không phải em muốn so sánh hai người, em thật sự cảm thấy anh rất tốt, em muốn được ở bên cạnh anh, ý của em là, em muốn nói là…”
Cô gấp gáp muốn cho Chung Gia Niệm một chút an ủi, muốn nói cho anh biết anh tốt như thế nào, anh yêu thương cô ra làm sao, nhưng khi lời nói đến bên môi, cô lại biểu đạt không được, nói năng ngày càng lộn xộn. Cuối cùng, hàng ngàn từ chữ chỉ hội tụ thành một câu đơn giản nhất: “Em thích anh.”
Cô chớp mắt, những giọt nước mắt như hạt ngọc trai thi nhau rơi xuống, bàn tay cô nắm chặt quần áo Chung Gia Niệm, như sợ anh không tin: “Hiện tại em thật sự, thật sự rất thích anh.”
Thật ra, Chung Gia Niệm không có ý oán giận hay trách cứ, anh chỉ đang cười nhạo bản thân, trách rằng năm đó anh thậm chí còn không thể chiến đấu cho chính mình. Nhưng Trương Tiểu Miên đã khóc, rơi nước mắt vì cậu bé năm mười sáu tuổi, và nói với nó một cách chân thành: Anh đã thắng, anh đã có được em.
“Đừng khóc, Tiểu Miên.”
Chung Gia Niệm ôm cô vào lòng, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày nào. Anh không buồn, thật sự không buồn chút nào, dù thời gian chờ đợi có kéo dài bao lâu, chẳng phải cuối cùng anh cũng đã đợi được rồi sao? Hiện tại Trương Tiểu Miên đang ở trong vòng tay anh, cuối cùng cô cũng đã chọn anh, quá khứ yêu thầm đầy vô vọng kia có tính là gì. Anh không phải là tên ngốc Triệu Thành, anh sẽ không bao giờ buông tay.
Anh sẽ không nói cho Trương Tiểu Miên biết, vào đêm Giáng Sinh ngày đó, thật ra anh đang đứng bên đường đối diện với tiệm café. Anh nhìn cô ngồi một mình bên cửa sổ đợi người yêu đến trễ, sau đó Triệu Thành xuất hiện, lúc đó nụ cười trên mặt Trương Tiểu Miên rạng rỡ đến mức khiến anh muốn khóc.
Rồi Triệu Thành hất tay cô ra, Chung Gia Niệm nhìn người đàn ông khiến mình đố kị suốt tám năm qua xoay người bỏ đi, để lại Trương Tiểu Miên bên trong cửa tiệm rồi lên xe của một người phụ nữ khác, anh thấy Trương tiểu Miên đuổi theo, cô đứng ở ven đường với ánh mắt hoang mang, cuối cùng ngồi xổm xuống, bóng dáng nhỏ bé cuộn mình trước cửa tiệm café, giống như một con nhím bị thương.
Cô nhất định đã khóc rồi, Chung Gia Niệm nghĩ thầm. Nhưng trong lòng lại không khỏi vui mừng, anh nhớ vào ngày cô tốt nghiệp cấp ba, anh đã cầm theo chiếc bánh ngọt do chính tay mình làm, lấy hết can đảm đứng trước cổng trường THPT Số 1 đợi cô, anh đã đứng đợi rất lâu dưới sự chỉ trỏ của các học sinh khác, cuối cùng anh cũng nhìn thấy Trương Tiểu Miên từ từ bước ra khỏi khuôn viên trường.
Lúc ấy anh căng thẳng đến mức cả lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm Trương Tiểu Miên đang bước từng bước về phía mình, trong lòng lặp đi lặp lại những lời mà mình đã luyện tập vô số lần vào đêm qua:
Chào cậu, mình là Chung Gia Niệm, mình đã đi cùng xe buýt với cậu đến trường. Cậu có ấn tượng gì không? Mình đã để ý đến cậu từ lâu, mình thích cậu, cậu có thể làm bạn gái mình không?
Hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét… Chung Gia Niệm đếm ngược khoảng cách cuối cùng giữa hai người họ, ngay khi anh hít sâu một hơi để chuẩn bị bước tới, một chàng trai đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, mặc đồng phục giống với đồng phục của cô, xen vào đoạn đường ngắn năm mươi mét giữa Chung Gia Niệm và Trương Tiểu Miên.
Cậu ta thân thuộc nhận lấy cuốn sách trên tay Trương Tiểu Miên, sau đó cả hai lướt ngang qua người Chung Gia Niệm, bọn họ cười nói một cách vui vẻ, không hề để mắt đến sự tồn tại của anh. Khi đi ngang qua, anh còn nghe được âm thanh vui vẻ của cô gái: “A Thành…”
Ngày đó, Triệu Thành đã mang cô đi mất, nhưng cuối cùng lại bỏ rơi cô.
Vậy nên lần này, anh có thể hoàn thành năm mươi mét cuối cùng, phải không?
Một con Tuần Lộc mập mạp băng qua đường cái, đi đến trước mặt một người phụ nữ đang khóc. Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, cách lớp trang phục thú bông nặng nề, yên lặng đối diện. Pháo hoa trong lòng anh như nổ tung, cố kìm nén sự phấn khích, bộ móng lông xù gần như run rẩy vì kích động, chầm chậm đưa cho cô một gói bánh quy xinh xắn.
—— Tiểu Miên, cuối cùng thì em cũng chịu nhìn tôi.
——–
/25
|