Tuần Lộc nghe cô nói như vậy thì giơ cao bộ móng, trong nháy mắt, Trương Tử Miên còn tưởng nó muốn tán đầu cô nên căng thẳng rụt cổ lại. Nhưng bộ móng lông xù mềm mại chỉ dừng lại trên đỉnh đầu Trương Tiểu Miên, xoa xoa đầu cô qua lớp bông dày. Trương Tiểu Miên nghe thấy giọng nói trầm ấm của Tuần Lộc: “Không khóc, hắn là tên khốn, ngoan, không được đau lòng.”
“Đúng vậy! Anh ta là đồ khốn! Tôi mới không thèm đau lòng!”
Trương Tiểu Miên nghẹn ngào nước mắt, cưỡng ép bản thân phải nở một nụ cười nơi khóe miệng. Chẳng phải chỉ là một tên tra nam đứng núi này trông núi nọ thôi sao? Trương Tiểu Miên cô đây cũng không lạ gì! Mối tình đầu có tính là gì, tình cảm năm năm có tính là gì, bạn trai sau này của cô nhất định sẽ tốt hơn anh ta gấp vạn lần!
Tuổi trẻ ai mà không gặp vài thằng cặn bã cơ chứ!
Thấy Trương Tiểu Miên đã lấy lại tinh thần, Tuần Lộc thu lại bộ móng, sau đó quay người, lục tìm trong chiếc balo hoạt hình sau lưng, cũng không biết với bộ móng lông xù của nó thì lấy đồ ra khỏi túi bằng cách nào, chờ khi nó quay lại, trên bộ móng đã có một gói bánh quy nhỏ hình cây thông Noel giống hệt cái đã bị Trương Tiểu Miên ném lúc trước.
Sau đó, Tuần Lộc im lặng đưa chiếc bánh đến trước mặt Trương Tiểu Miên.
Trương Tiểu Miên bị hành động của Tuần Lộc làm cho dở khóc dở cười. Cô cảm thấy đây đúng là một con Tuần Lộc cố chấp.
Nghĩ đến vừa rồi mình đơn phương “bạo hành” Tuần Lộc, sau đó còn được nó an ủi, trong lòng Trương Tiểu Miên vừa buồn vừa cảm kích, nên liền cầm lấy chiếc bánh quy trên bộ móng của nó, cô mở khóa túi xách, lấy ví tiền ra rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền một cái? Tính luôn phần tôi làm hư vừa rồi, tôi mua cả hai. Chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi.”
Nhưng Tuần Lộc lại dùng bộ móng lông xù đẩy đẩy ví tiền của cô, lặp lại lời nói lúc trước: “Không cần tiền, tặng cho cậu.”
Trương Tiểu Miên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tuần Lộc phía đối diện một lần nữa, bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt vẫn còn hồng hồng, khóe mắt mang theo hơi nước, cho nên khi đứng trước Tuần Lộc cao lớn, Trương Tiểu Miên giống như một con thỏ nhỏ đáng thương: “Tại sao lại tặng tôi?”
“Quà Giáng Sinh cho một đứa trẻ ngoan.” Tuần Lộc nói xong lại đưa bộ móng xoa đầu Trương Tử Miên, “Merry Christmas!”
Trương Tiểu Miên lại bật khóc, nhưng lần này là vì cảm động.
Cô lấy chiếc hộp nhỏ màu xanh lam lúc trước ra khỏi túi xách, bên trong là một chiếc nhẫn kiểu nam màu bạc, cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn mà Trương Tiểu Miên đang đeo lúc này, ngoại trừ kích thước. Cô lấy chiếc nhẫn ra, nhìn bộ móng đầy lông tơ của Tuần Lộc mà có chút phiền não. Cuối cùng, cô tháo dây chun buộc tóc đuôi gà trên đầu, quấn dây chun quanh chiếc nhẫn rồi thắt nút lại, kéo căng hết mức có thể, sau đó đeo vào bộ móng của Tuần Lộc.
“Chiếc nhẫn này là tôi tự làm, tôi đã nghiên cứu nó mấy tháng trời. Ban đầu định tặng cho bạn trai … Không, bạn trai cũ của tôi. Bây giờ tặng lại cho cậu, tuy nó không đáng tiền, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là món đồ trang trí, cứ coi nó như quà đáp lễ chiếc bánh quy của cậu đi.”
Nhận thấy dây chun được đeo chặt vào bộ móng của Tuần Lộc mà không bị rơi ra, Trương Tiểu Miên đã nở một nụ cười chân thành đầu tiên vào tối nay, mái tóc buông xõa qua vai khiến cô trông dịu dàng hơn, ngoại trừ vành mắt đỏ hoe, thì hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng khóc lóc ầm ĩ lúc nãy.
“Cảm ơn cậu, Tuần Lộc… Tiên sinh? Merry Christmas!”
Nói xong, một bóng đen cao lớn đổ xuống trước mắt cô. Trương Tiểu Miên ngước mắt lên nhìn, bỗng thấy chiếc đầu lông xù của Tuần Lộc đang tiến sát về phía mình. Cô ngẩn người, bỏ lỡ thời gian để phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn khuôn mặt hoạt hình càng lúc càng gần, cuối cùng chạm nhẹ vào đôi môi cô.
Nếu bỏ qua kích cỡ không bằng nhau của khuôn miệng, cộng thêm cái chạm nhẹ nhàng của đối phương, thì vừa rồi, bọn họ xem như là đã… Hôn môi?
Thế mà cô lại bị một người mặc đồ Tuần Lộc cưỡng hôn?
Trương Tiểu Miên ngây người một lúc, sau đó lấy tay đẩy chiếc đầu to lớn trước mắt, đen mặt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Trương Tiểu Miên thật sự biết ơn lời an ủi lúc nãy của Tuần Lộc, vậy nên dù cho anh ta có đột nhiên làm ra hành động bất ngờ, hay thậm chí là xúc phạm, cô cũng không tức giận với anh ta ngay lập tức.
Tuần Lộc nhìn Trương Tiểu Miên bằng đôi mắt hoạt hình to tròn vô tội, sau đó im lặng giơ bộ móng lên, chỉ chỉ phía trên đầu cô. Trương Tiểu Miên đang đứng dưới mái hiên bên cạnh tiệm café, cô ngẩng đầu theo hướng chỉ của Tuần Lộc, trên mái hiên treo một đống đồ trang trí Giáng Sinh, mà ngay phía trên đầu cô có một chùm cây tầm gửi.
Dưới nhánh cây tầm gửi —— Hôn môi em.
Nụ hôn dưới cây tầm gửi (Bấm vào để đọc)
Trương Tiểu Miên thừa biết đây chỉ là một phong tục mang thiện ý chúc phúc vào ngày lễ Giáng sinh, hơn nữa đối phương chỉ là một người mặc trang phụ thú bông, nụ hôn vừa rồi thậm chí còn không tính là một nụ hôn đúng nghĩa.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hoạt hình dễ thương của Tuần Lộc, trái tim cô lại không nhịn được mà đập loạn lên, rõ ràng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người bên trong qua lớp bông dày, nhưng Trương Tiểu Miên lại có một loại cảm giác không thể giải thích được, dường như người bên trong đang nhìn chằm chằm cô…
Trương Tiểu Miên không khỏi đỏ mặt.
Trời ạ. Thậm chí cô còn không biết người bên trong là nam hay nữ, là một ông chú thô tục hay một chị gái làm thuê, cô ở đây đa tình là đa tình cái gì chứ! Lỡ như, người bên trong thật sự là một ông chú hói đầu đầy thô tục thì sao? Ôi mẹ ơi, quả thật không dám tưởng tượng!
“Giáng Sinh vui vẻ, tôi, tôi đi trước.”
Trương Tiểu Miên không muốn tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, cô vội vàng chào tạm biệt Tuần Lộc rồi hốt hoảng rời đi, có chút giống chạy trối chết. Nếu lúc này cô quay đầu lại, là có thể nhìn thấy Tuần Lộc đang đứng tại chỗ cởi bỏ chiếc mũ lông xù trên đầu, lộ ra khuôn mặt thật trong trang phục thú bông. Anh giơ bộ móng lên, nhìn chiếc nhẫn màu bạc sáng chói buộc vào dây chun, nở nụ cười rạng rỡ.
Chúc mừng Trương Tiểu Miên, Tuần Lộc tiên sinh không có hói đầu, không có vẻ mặt thô tục, cũng không phải là ông chú già.
—— Nói thẳng ra là, anh trông rất đẹp trai.
Sau khi trở về nhà, Trương Tiểu Miên lại bật khóc, khóc lóc một hồi cũng chìm vào giấc ngủ, lúc cô tỉnh dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Chuyện chia tay khiến cô rất sốc, đến giờ trong lòng vẫn rất khó chịu.
Triệu Thành là mối tình đầu của cô, hai người vốn dĩ là bạn học thời cấp ba. Ngày nhập học năm đó, chỗ ngồi của Trương Tiểu Miên ở phía sau Triệu Thành, hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau, rồi dần dần trở nên mập mờ sau khoảng thời gian dài thân thiết, cả hai không ai dám nói rõ, nhưng thay vào đó, bọn họ nỗ lực hơn trong học tập và động viên nhau suốt ba năm cấp ba. Cuối cùng, cả hai đều tâm đầu ý hợp ghi danh vào trường đại học N, sau khi vào đại học thì việc qua lại cũng dễ dàng hơn.
Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cộng thêm một năm để tham gia công tác xã hội sau khi tốt nghiệp, thì tính ra cô và Triệu Thành đã quen biết nhau được tám năm, chính thức qua lại cũng được năm năm. Nhưng cuối cùng, tình yêu thời niên thiếu cũng không thể đánh bại được sự cám dỗ của những người phụ nữ khác, chàng thiếu niên ngây ngô năm đó từng thề non hẹn biển sẽ ở bên cô mãi mãi, không biết đã biến chất tự bao giờ.
Phấn chấn lên Trương Tiểu Miên! Cô nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình trong gương, tức giận vỗ mạnh hai tay vào má, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo một chút.
Đàn ông thay lòng đổi dạ không đáng để luyến tiếc, thật ra cô đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng cần một khoảng thời gian để bình tâm lại. Tuần Lộc hôm qua nói rất đúng, anh ta chính là một thằng khốn nạn, bản thân mày không được phép khóc! Chỉ là một tên cặn bã thay lòng đổi dạ, Trương Tiểu Miên cô đây cũng không lạ gì!
Nghĩ đến anh bạn Tuần Lộc tốt bụng ngày hôm qua, trong lòng Trương Tiểu Miên chợt thấy ấm áp. Quả nhiên tình cảm chân thành luôn có ở khắp mọi nơi trên thế giới, nếu không có sự an ủi từ Tuần Lộc xa lạ, thì nhất định cô sẽ không có biện pháp nào để thoát khỏi cú sốc thất tình nhanh đến như vậy.
Trái với sự dịu dàng của Tuần Lộc, hành vi hôm qua của cô lại là: Khóc lóc ầm ĩ ngay bên đường, lấy đối phương làm bao cát để trút giận, còn làm bẩn trang phục thú bông. Cô nhớ rõ lúc đó mình đã túm và kéo lông tơ của Tuần Lộc một cách hung hăng, còn dụi nước mắt nước mũi tèm lem lên người nó. Cô biết trang phục thú bông không dễ giặt sạch, mức lương của nhân viên bán thời gian cũng không cao, không biết hành vi của cô ngày hôm qua có khiến đối phương bị trừ tiền không…
Phải rồi, cô còn đưa chiếc nhẫn bạc cho người ta. Cô lại lấy thứ mà bạn trai cũ không cần làm quà tặng cho Tuần Lộc, bây giờ ngồi nhớ lại, mới thấy hành vi của mình ngày hôm qua thực sự rất thô lỗ.
Nghĩ đến bộ dạng chạy bán sống bán chết của mình ngày hôm qua, Trương Tiểu Miên cảm thấy bản thân phải nói một lời cảm ơn với Tuần Lộc, nếu chuyện ngày hôm qua gây phiền toái cho công việc của nó, cô cũng nên ra mặt giải thích mọi chuyện với chủ tiệm bánh. Hơn nữa, cô cũng muốn lấy lại chiếc nhẫn mà cô đã tặng ngày hôm qua, dù sao đây cũng là nhẫn đôi do chính tay cô làm, đồ vật mang ý nghĩ đặc thù như vậy, tại sao có thể ấm đầu đến nỗi tùy tiện đưa cho người ta cớ chứ!
Nhưng mở miệng nói lấy lại đồ thì hơi kỳ, Trương Tiểu Miên suy nghĩ một chút, cô chọn một chiếc khăn choàng cổ bằng len lông cừu trong kho hàng nhỏ của mình, còn tốt hơn là đi tay không.
Trương Tiểu Miên thích đan len thủ công, sau khi tốt nghiệp đại học, cô thấy khó tìm được việc làm nên dứt khoát mở một cửa hàng Taobao, bán tất cả các loại vật liệu và dụng cụ đan bằng tay, còn có những loại vải sang trọng do cô tự đan. Khăn choàng cổ, mũ, găng tay, áo len và cả những mẫu áo dài, áo khoác đều được bán trên đó. Tóm lại, Trương Tiểu Miên nghĩ mình đan được cái gì thì sẽ lên mạng bán cái đó, những món đồ nhất thời không bán được, cô sẽ chất đống trong kho hàng nhỏ của mình.
Bởi vì được đan hoàn toàn bằng tay, nên hiển nhiên việc sản xuất hàng loạt là không thể, vì vậy trừ khi có đơn đặt hàng đặc biệt của khách, nếu không có rất nhiều đồ thủ công được bán trong cửa hàng của Trương Tiểu Miên chỉ có duy nhất một cái, nhưng cũng chính số lượng có hạn này đã giúp cô thu hút được một nhóm khách hàng đặt trước, cộng thêm hai năm trở lại đây rộ lên trào lưu làm đồ Handmade – DIY, nên nhìn chung việc kinh doanh cửa hàng trực tuyến của Trương Tiểu Miên khá tốt.
*DIY (Do It Yourself) và Handmade đều là hình thức tự bản thân mình làm ra mà không cần sự hỗ trợ của người khác. Tuy nhiên, giữ DIY và Handmade có một sự khác nhau nhỏ. Đó là, Handmade là các sản phẩm chỉ dùng tay để tạo ra, thường là các món đồ dễ làm, nhỏ xinh. DIY có thể dùng tay hoặc sự hỗ trợ máy móc để tạo ra sản phẩm, nó có thể là bất kỳ thứ gì mà bạn có thể tự tạo ra.
Bởi vì không biết danh tính chính xác của Tuần Lộc là nam hay nữ, nên Trương Tiểu Miên đã chọn chiếc khăn choàng cổ dài màu xám đậm được ưa chuộng nhất, đường đan không quá cầu kỳ, tuy nhìn bình thường nhưng lại tốt ở chỗ hài hòa, không phân biệt nam hay nữ, già hay trẻ đều có thể sử dụng, nó thật sự là một lựa chọn tuyệt với.
Khăn choàng cổ này cũng do chính tay Trương Tiểu Miên đan, vì là sản phẩm được bán trong cửa hàng trực tuyến, nên cô cũng không có cảm xúc gì đặc biệt đối với nó. Nhưng Trương Tiểu Miên đã quên mất một điều, tặng người khác chiếc khăn quàng cổ do chính tay mình đan, thật ra cũng không khác mấy so với việc tặng nhẫn đôi.
Thế là Trương Tiểu Miên ngây thơ lập tức đi đóng gói quà, sau đó thay quần áo rồi ra khỏi cửa, đi về phía quảng trường trung tâm, nơi mà cô gặp Tuần Lộc ngày hôm qua.
“Đúng vậy! Anh ta là đồ khốn! Tôi mới không thèm đau lòng!”
Trương Tiểu Miên nghẹn ngào nước mắt, cưỡng ép bản thân phải nở một nụ cười nơi khóe miệng. Chẳng phải chỉ là một tên tra nam đứng núi này trông núi nọ thôi sao? Trương Tiểu Miên cô đây cũng không lạ gì! Mối tình đầu có tính là gì, tình cảm năm năm có tính là gì, bạn trai sau này của cô nhất định sẽ tốt hơn anh ta gấp vạn lần!
Tuổi trẻ ai mà không gặp vài thằng cặn bã cơ chứ!
Thấy Trương Tiểu Miên đã lấy lại tinh thần, Tuần Lộc thu lại bộ móng, sau đó quay người, lục tìm trong chiếc balo hoạt hình sau lưng, cũng không biết với bộ móng lông xù của nó thì lấy đồ ra khỏi túi bằng cách nào, chờ khi nó quay lại, trên bộ móng đã có một gói bánh quy nhỏ hình cây thông Noel giống hệt cái đã bị Trương Tiểu Miên ném lúc trước.
Sau đó, Tuần Lộc im lặng đưa chiếc bánh đến trước mặt Trương Tiểu Miên.
Trương Tiểu Miên bị hành động của Tuần Lộc làm cho dở khóc dở cười. Cô cảm thấy đây đúng là một con Tuần Lộc cố chấp.
Nghĩ đến vừa rồi mình đơn phương “bạo hành” Tuần Lộc, sau đó còn được nó an ủi, trong lòng Trương Tiểu Miên vừa buồn vừa cảm kích, nên liền cầm lấy chiếc bánh quy trên bộ móng của nó, cô mở khóa túi xách, lấy ví tiền ra rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền một cái? Tính luôn phần tôi làm hư vừa rồi, tôi mua cả hai. Chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi.”
Nhưng Tuần Lộc lại dùng bộ móng lông xù đẩy đẩy ví tiền của cô, lặp lại lời nói lúc trước: “Không cần tiền, tặng cho cậu.”
Trương Tiểu Miên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Tuần Lộc phía đối diện một lần nữa, bởi vì vừa mới khóc nên đôi mắt vẫn còn hồng hồng, khóe mắt mang theo hơi nước, cho nên khi đứng trước Tuần Lộc cao lớn, Trương Tiểu Miên giống như một con thỏ nhỏ đáng thương: “Tại sao lại tặng tôi?”
“Quà Giáng Sinh cho một đứa trẻ ngoan.” Tuần Lộc nói xong lại đưa bộ móng xoa đầu Trương Tử Miên, “Merry Christmas!”
Trương Tiểu Miên lại bật khóc, nhưng lần này là vì cảm động.
Cô lấy chiếc hộp nhỏ màu xanh lam lúc trước ra khỏi túi xách, bên trong là một chiếc nhẫn kiểu nam màu bạc, cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn mà Trương Tiểu Miên đang đeo lúc này, ngoại trừ kích thước. Cô lấy chiếc nhẫn ra, nhìn bộ móng đầy lông tơ của Tuần Lộc mà có chút phiền não. Cuối cùng, cô tháo dây chun buộc tóc đuôi gà trên đầu, quấn dây chun quanh chiếc nhẫn rồi thắt nút lại, kéo căng hết mức có thể, sau đó đeo vào bộ móng của Tuần Lộc.
“Chiếc nhẫn này là tôi tự làm, tôi đã nghiên cứu nó mấy tháng trời. Ban đầu định tặng cho bạn trai … Không, bạn trai cũ của tôi. Bây giờ tặng lại cho cậu, tuy nó không đáng tiền, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là món đồ trang trí, cứ coi nó như quà đáp lễ chiếc bánh quy của cậu đi.”
Nhận thấy dây chun được đeo chặt vào bộ móng của Tuần Lộc mà không bị rơi ra, Trương Tiểu Miên đã nở một nụ cười chân thành đầu tiên vào tối nay, mái tóc buông xõa qua vai khiến cô trông dịu dàng hơn, ngoại trừ vành mắt đỏ hoe, thì hoàn toàn không nhìn ra được bóng dáng khóc lóc ầm ĩ lúc nãy.
“Cảm ơn cậu, Tuần Lộc… Tiên sinh? Merry Christmas!”
Nói xong, một bóng đen cao lớn đổ xuống trước mắt cô. Trương Tiểu Miên ngước mắt lên nhìn, bỗng thấy chiếc đầu lông xù của Tuần Lộc đang tiến sát về phía mình. Cô ngẩn người, bỏ lỡ thời gian để phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn khuôn mặt hoạt hình càng lúc càng gần, cuối cùng chạm nhẹ vào đôi môi cô.
Nếu bỏ qua kích cỡ không bằng nhau của khuôn miệng, cộng thêm cái chạm nhẹ nhàng của đối phương, thì vừa rồi, bọn họ xem như là đã… Hôn môi?
Thế mà cô lại bị một người mặc đồ Tuần Lộc cưỡng hôn?
Trương Tiểu Miên ngây người một lúc, sau đó lấy tay đẩy chiếc đầu to lớn trước mắt, đen mặt hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Trương Tiểu Miên thật sự biết ơn lời an ủi lúc nãy của Tuần Lộc, vậy nên dù cho anh ta có đột nhiên làm ra hành động bất ngờ, hay thậm chí là xúc phạm, cô cũng không tức giận với anh ta ngay lập tức.
Tuần Lộc nhìn Trương Tiểu Miên bằng đôi mắt hoạt hình to tròn vô tội, sau đó im lặng giơ bộ móng lên, chỉ chỉ phía trên đầu cô. Trương Tiểu Miên đang đứng dưới mái hiên bên cạnh tiệm café, cô ngẩng đầu theo hướng chỉ của Tuần Lộc, trên mái hiên treo một đống đồ trang trí Giáng Sinh, mà ngay phía trên đầu cô có một chùm cây tầm gửi.
Dưới nhánh cây tầm gửi —— Hôn môi em.
Nụ hôn dưới cây tầm gửi (Bấm vào để đọc)
Trương Tiểu Miên thừa biết đây chỉ là một phong tục mang thiện ý chúc phúc vào ngày lễ Giáng sinh, hơn nữa đối phương chỉ là một người mặc trang phụ thú bông, nụ hôn vừa rồi thậm chí còn không tính là một nụ hôn đúng nghĩa.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt hoạt hình dễ thương của Tuần Lộc, trái tim cô lại không nhịn được mà đập loạn lên, rõ ràng không thể nhìn thấy khuôn mặt của người bên trong qua lớp bông dày, nhưng Trương Tiểu Miên lại có một loại cảm giác không thể giải thích được, dường như người bên trong đang nhìn chằm chằm cô…
Trương Tiểu Miên không khỏi đỏ mặt.
Trời ạ. Thậm chí cô còn không biết người bên trong là nam hay nữ, là một ông chú thô tục hay một chị gái làm thuê, cô ở đây đa tình là đa tình cái gì chứ! Lỡ như, người bên trong thật sự là một ông chú hói đầu đầy thô tục thì sao? Ôi mẹ ơi, quả thật không dám tưởng tượng!
“Giáng Sinh vui vẻ, tôi, tôi đi trước.”
Trương Tiểu Miên không muốn tiếp tục nghĩ ngợi lung tung, cô vội vàng chào tạm biệt Tuần Lộc rồi hốt hoảng rời đi, có chút giống chạy trối chết. Nếu lúc này cô quay đầu lại, là có thể nhìn thấy Tuần Lộc đang đứng tại chỗ cởi bỏ chiếc mũ lông xù trên đầu, lộ ra khuôn mặt thật trong trang phục thú bông. Anh giơ bộ móng lên, nhìn chiếc nhẫn màu bạc sáng chói buộc vào dây chun, nở nụ cười rạng rỡ.
Chúc mừng Trương Tiểu Miên, Tuần Lộc tiên sinh không có hói đầu, không có vẻ mặt thô tục, cũng không phải là ông chú già.
—— Nói thẳng ra là, anh trông rất đẹp trai.
Sau khi trở về nhà, Trương Tiểu Miên lại bật khóc, khóc lóc một hồi cũng chìm vào giấc ngủ, lúc cô tỉnh dậy đã là buổi chiều của ngày hôm sau. Chuyện chia tay khiến cô rất sốc, đến giờ trong lòng vẫn rất khó chịu.
Triệu Thành là mối tình đầu của cô, hai người vốn dĩ là bạn học thời cấp ba. Ngày nhập học năm đó, chỗ ngồi của Trương Tiểu Miên ở phía sau Triệu Thành, hai người nhanh chóng trở thành bạn tốt của nhau, rồi dần dần trở nên mập mờ sau khoảng thời gian dài thân thiết, cả hai không ai dám nói rõ, nhưng thay vào đó, bọn họ nỗ lực hơn trong học tập và động viên nhau suốt ba năm cấp ba. Cuối cùng, cả hai đều tâm đầu ý hợp ghi danh vào trường đại học N, sau khi vào đại học thì việc qua lại cũng dễ dàng hơn.
Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, cộng thêm một năm để tham gia công tác xã hội sau khi tốt nghiệp, thì tính ra cô và Triệu Thành đã quen biết nhau được tám năm, chính thức qua lại cũng được năm năm. Nhưng cuối cùng, tình yêu thời niên thiếu cũng không thể đánh bại được sự cám dỗ của những người phụ nữ khác, chàng thiếu niên ngây ngô năm đó từng thề non hẹn biển sẽ ở bên cô mãi mãi, không biết đã biến chất tự bao giờ.
Phấn chấn lên Trương Tiểu Miên! Cô nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình trong gương, tức giận vỗ mạnh hai tay vào má, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo một chút.
Đàn ông thay lòng đổi dạ không đáng để luyến tiếc, thật ra cô đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng cần một khoảng thời gian để bình tâm lại. Tuần Lộc hôm qua nói rất đúng, anh ta chính là một thằng khốn nạn, bản thân mày không được phép khóc! Chỉ là một tên cặn bã thay lòng đổi dạ, Trương Tiểu Miên cô đây cũng không lạ gì!
Nghĩ đến anh bạn Tuần Lộc tốt bụng ngày hôm qua, trong lòng Trương Tiểu Miên chợt thấy ấm áp. Quả nhiên tình cảm chân thành luôn có ở khắp mọi nơi trên thế giới, nếu không có sự an ủi từ Tuần Lộc xa lạ, thì nhất định cô sẽ không có biện pháp nào để thoát khỏi cú sốc thất tình nhanh đến như vậy.
Trái với sự dịu dàng của Tuần Lộc, hành vi hôm qua của cô lại là: Khóc lóc ầm ĩ ngay bên đường, lấy đối phương làm bao cát để trút giận, còn làm bẩn trang phục thú bông. Cô nhớ rõ lúc đó mình đã túm và kéo lông tơ của Tuần Lộc một cách hung hăng, còn dụi nước mắt nước mũi tèm lem lên người nó. Cô biết trang phục thú bông không dễ giặt sạch, mức lương của nhân viên bán thời gian cũng không cao, không biết hành vi của cô ngày hôm qua có khiến đối phương bị trừ tiền không…
Phải rồi, cô còn đưa chiếc nhẫn bạc cho người ta. Cô lại lấy thứ mà bạn trai cũ không cần làm quà tặng cho Tuần Lộc, bây giờ ngồi nhớ lại, mới thấy hành vi của mình ngày hôm qua thực sự rất thô lỗ.
Nghĩ đến bộ dạng chạy bán sống bán chết của mình ngày hôm qua, Trương Tiểu Miên cảm thấy bản thân phải nói một lời cảm ơn với Tuần Lộc, nếu chuyện ngày hôm qua gây phiền toái cho công việc của nó, cô cũng nên ra mặt giải thích mọi chuyện với chủ tiệm bánh. Hơn nữa, cô cũng muốn lấy lại chiếc nhẫn mà cô đã tặng ngày hôm qua, dù sao đây cũng là nhẫn đôi do chính tay cô làm, đồ vật mang ý nghĩ đặc thù như vậy, tại sao có thể ấm đầu đến nỗi tùy tiện đưa cho người ta cớ chứ!
Nhưng mở miệng nói lấy lại đồ thì hơi kỳ, Trương Tiểu Miên suy nghĩ một chút, cô chọn một chiếc khăn choàng cổ bằng len lông cừu trong kho hàng nhỏ của mình, còn tốt hơn là đi tay không.
Trương Tiểu Miên thích đan len thủ công, sau khi tốt nghiệp đại học, cô thấy khó tìm được việc làm nên dứt khoát mở một cửa hàng Taobao, bán tất cả các loại vật liệu và dụng cụ đan bằng tay, còn có những loại vải sang trọng do cô tự đan. Khăn choàng cổ, mũ, găng tay, áo len và cả những mẫu áo dài, áo khoác đều được bán trên đó. Tóm lại, Trương Tiểu Miên nghĩ mình đan được cái gì thì sẽ lên mạng bán cái đó, những món đồ nhất thời không bán được, cô sẽ chất đống trong kho hàng nhỏ của mình.
Bởi vì được đan hoàn toàn bằng tay, nên hiển nhiên việc sản xuất hàng loạt là không thể, vì vậy trừ khi có đơn đặt hàng đặc biệt của khách, nếu không có rất nhiều đồ thủ công được bán trong cửa hàng của Trương Tiểu Miên chỉ có duy nhất một cái, nhưng cũng chính số lượng có hạn này đã giúp cô thu hút được một nhóm khách hàng đặt trước, cộng thêm hai năm trở lại đây rộ lên trào lưu làm đồ Handmade – DIY, nên nhìn chung việc kinh doanh cửa hàng trực tuyến của Trương Tiểu Miên khá tốt.
*DIY (Do It Yourself) và Handmade đều là hình thức tự bản thân mình làm ra mà không cần sự hỗ trợ của người khác. Tuy nhiên, giữ DIY và Handmade có một sự khác nhau nhỏ. Đó là, Handmade là các sản phẩm chỉ dùng tay để tạo ra, thường là các món đồ dễ làm, nhỏ xinh. DIY có thể dùng tay hoặc sự hỗ trợ máy móc để tạo ra sản phẩm, nó có thể là bất kỳ thứ gì mà bạn có thể tự tạo ra.
Bởi vì không biết danh tính chính xác của Tuần Lộc là nam hay nữ, nên Trương Tiểu Miên đã chọn chiếc khăn choàng cổ dài màu xám đậm được ưa chuộng nhất, đường đan không quá cầu kỳ, tuy nhìn bình thường nhưng lại tốt ở chỗ hài hòa, không phân biệt nam hay nữ, già hay trẻ đều có thể sử dụng, nó thật sự là một lựa chọn tuyệt với.
Khăn choàng cổ này cũng do chính tay Trương Tiểu Miên đan, vì là sản phẩm được bán trong cửa hàng trực tuyến, nên cô cũng không có cảm xúc gì đặc biệt đối với nó. Nhưng Trương Tiểu Miên đã quên mất một điều, tặng người khác chiếc khăn quàng cổ do chính tay mình đan, thật ra cũng không khác mấy so với việc tặng nhẫn đôi.
Thế là Trương Tiểu Miên ngây thơ lập tức đi đóng gói quà, sau đó thay quần áo rồi ra khỏi cửa, đi về phía quảng trường trung tâm, nơi mà cô gặp Tuần Lộc ngày hôm qua.
/25
|