Sáng hôm sau Lương Liễu tỉnh dậy .- Oa , trời sáng rồi sao ? Ơ mình ngủ ngoài này từ đêm hôm qua tới giờ sao ? Công nhận nhà tên Hải Phong này được thật , dù là ở ngoài hành lang nhưng mình vẫn ngủ rất là ngon .
Nói một mạch , bây giờ Lương Liễu mới để ý đến chiếc áo khoác của Hải Phong đang nằm trên tay nàng .
- Chiếc áo này , là đêm qua nó đã giữ ấm cho mình sao ?
Lúc này Lương Liễu vẫn chưa biết đó là áo của Hải Phong . Nàng cầm chiếc áo lên , nàng dụi nhẹ má vào chiếc áo như một chú cún đang nũng nịu mẹ của nó .
- Cảm ơn nhé , ta yêu ngươi áo .... Ơ mà chiếc áo này của ai ? Trong nhà chỉ có mình và hắn , không lẽ... ?
Lương Liễu đứng dậy , nàng chạy về phòng mình . Nàng muốn biết vì sao chiếc áo lại ở trong tay nàng và nàng cần nghĩ cách trả lại áo cho Hải Phong mà không bị hiểu lầm . Nhưng khi nàng chạy qua phòng Hải Phong , đột nhiên một cánh tay đã giữ eo nàng lại .
- Cô tính chạy đi đâu vậy ?
- HẢI PHONG ????
- Hừm , lấy đồ của người khác rồi muốn chạy chốn hả ?
- Không , ta chỉ về phòng thôi . Mà mắt nào của ngươi thấy ta lấy đồ của ngươi hả ?
- Mắt ta nhìn thấy , áo khoác của ta đang nằm trên tay cô !
- Ta ...ta không lấy nó , sáng nay khi vừa ngủ dậy ta đã thấy nó trên người mình rồi .
- Không được nói dối , vậy là hư lắm đó . Lại đây , để ta phạt nào !!
- Ta không có nói dối , ngươi đừng hòng phạt được ta nhé . Pái pai , trả ngươi áo nè , ta chạy đây !! =>>
Hải Phong bắt lấy chiếc áo và mỉm cười nói :
- Tiểu Bảo Bối , ta thích sự ngây thơ đó của cô , nó rất đáng yêu !! Nhưng cũng đừng đáng yêu quá , nó sẽ làm ta muốn độc chiếm cô đấy !
12 giờ trưa .
- Ôi đói quá , từ đêm qua mình đã chưa có gì vào bụng . Nên đi kiếm đồ ăn , tiện thể tìm cách trốn luôn , mình không muốn ở trong ngôi nhà này một chút nào .
''Ngự Vân Chi Thuật'' Lương Liễu sử dụng vân thuật để thoát ra khỏi nhà Hải Phong .
BINH....ing....
Lương Liễu vừa mới bay lên , nàng đã bị đâm vào vật gì đó và ngã xuống .
- A , gì vậy nè , lâu rồi không cưỡi mây nên giờ mình cưỡi dở đến vậy sao ?
- Thật xin lỗi vì vụ va chạm lúc nãy . Tôi là Long Ôn Diệp .!
Lương Liễu mở mắt ra , một vị công tử đẹp trai đứng ngay trước mắt nàng ..
- A không sao , nhưng sao ngươi lại Ở đây ?
- Vì gia đình tôi đang bị kẻ thù truy đuổi nên bất đắc dĩ tôi phải vào đây trốn nhờ . Mà mỹ nhân cô có phải là Dương Lương Liễu ?
- Ừm , đúng rồi .
Lương Liễu vì tin những lời nói dối của Long Ôn Diệp mà lòng tốt nổi lên .
- Cần giúp đỡ gì hãy nói . Ta sẽ giúp ngươi .
Ngay chính lúc này là lúc nàng đẹp nhất và đã để tên háo sắc kia nhìn thấy và làm hắn lộ ra bản chất thật .
- Nàng đẹp quá , ta muốn có nàng !
Tên háo sắc đè nàng xuống và định cưỡng hiếp nàng , Lương Liễu sức vẫn còn yếu , bất đắc dĩ phải cầu cứu người mà nàng ghét nhất.
- Cứu ta , Nhạc Hải Phong .
Nghe thấy tiếng Hải Phong lập tức đến chỗ Lương Liễu . Và tên háo sắc bị chàng đánh cho tơi bời hoa lá .
- Này ,vật cưng , đừng tốt bụng và cũng đừng đáng yêu quá như vậy , cô, sẽ gặp nguy hiểm đấy !!!
Nói một mạch , bây giờ Lương Liễu mới để ý đến chiếc áo khoác của Hải Phong đang nằm trên tay nàng .
- Chiếc áo này , là đêm qua nó đã giữ ấm cho mình sao ?
Lúc này Lương Liễu vẫn chưa biết đó là áo của Hải Phong . Nàng cầm chiếc áo lên , nàng dụi nhẹ má vào chiếc áo như một chú cún đang nũng nịu mẹ của nó .
- Cảm ơn nhé , ta yêu ngươi áo .... Ơ mà chiếc áo này của ai ? Trong nhà chỉ có mình và hắn , không lẽ... ?
Lương Liễu đứng dậy , nàng chạy về phòng mình . Nàng muốn biết vì sao chiếc áo lại ở trong tay nàng và nàng cần nghĩ cách trả lại áo cho Hải Phong mà không bị hiểu lầm . Nhưng khi nàng chạy qua phòng Hải Phong , đột nhiên một cánh tay đã giữ eo nàng lại .
- Cô tính chạy đi đâu vậy ?
- HẢI PHONG ????
- Hừm , lấy đồ của người khác rồi muốn chạy chốn hả ?
- Không , ta chỉ về phòng thôi . Mà mắt nào của ngươi thấy ta lấy đồ của ngươi hả ?
- Mắt ta nhìn thấy , áo khoác của ta đang nằm trên tay cô !
- Ta ...ta không lấy nó , sáng nay khi vừa ngủ dậy ta đã thấy nó trên người mình rồi .
- Không được nói dối , vậy là hư lắm đó . Lại đây , để ta phạt nào !!
- Ta không có nói dối , ngươi đừng hòng phạt được ta nhé . Pái pai , trả ngươi áo nè , ta chạy đây !! =>>
Hải Phong bắt lấy chiếc áo và mỉm cười nói :
- Tiểu Bảo Bối , ta thích sự ngây thơ đó của cô , nó rất đáng yêu !! Nhưng cũng đừng đáng yêu quá , nó sẽ làm ta muốn độc chiếm cô đấy !
12 giờ trưa .
- Ôi đói quá , từ đêm qua mình đã chưa có gì vào bụng . Nên đi kiếm đồ ăn , tiện thể tìm cách trốn luôn , mình không muốn ở trong ngôi nhà này một chút nào .
''Ngự Vân Chi Thuật'' Lương Liễu sử dụng vân thuật để thoát ra khỏi nhà Hải Phong .
BINH....ing....
Lương Liễu vừa mới bay lên , nàng đã bị đâm vào vật gì đó và ngã xuống .
- A , gì vậy nè , lâu rồi không cưỡi mây nên giờ mình cưỡi dở đến vậy sao ?
- Thật xin lỗi vì vụ va chạm lúc nãy . Tôi là Long Ôn Diệp .!
Lương Liễu mở mắt ra , một vị công tử đẹp trai đứng ngay trước mắt nàng .
- A không sao , nhưng sao ngươi lại Ở đây ?
- Vì gia đình tôi đang bị kẻ thù truy đuổi nên bất đắc dĩ tôi phải vào đây trốn nhờ .
- Ừm , đúng rồi .
Lương Liễu vì tin những lời nói dối của Long Ôn Diệp mà lòng tốt nổi lên .
- Cần giúp đỡ gì hãy nói . Ta sẽ giúp ngươi .
Ngay chính lúc này là lúc nàng đẹp nhất và đã để tên háo sắc kia nhìn thấy và làm hắn lộ ra bản chất thật .
- Nàng đẹp quá , ta muốn có nàng !
Tên háo sắc đè nàng xuống và định cưỡng hiếp nàng , Lương Liễu sức vẫn còn yếu , bất đắc dĩ phải cầu cứu người mà nàng ghét nhất.
- Cứu ta , Nhạc Hải Phong .
Nghe thấy tiếng Hải Phong lập tức đến chỗ Lương Liễu . Và tên háo sắc bị chàng đánh cho tơi bời hoa lá .
- Này ,vật cưng , đừng tốt bụng và cũng đừng đáng yêu quá như vậy , cô, sẽ gặp nguy hiểm đấy !!!
/15
|