Nụ Hôn Định Mệnh

Chương 1: cuộc bỏ trốn không thành

/23


Tôi là phan hiểu linh, là con gái thứ của nhà họ phan. Từ nhỏ tôi đã không thông minh, học hành trung bình, nhan sắc trung bình, nhận thức cũng vào dạng trung bình – kém. Là nhị tiểu thư của một gia đình hữu danh vô thực, thậm chí để giúp gia đình vực dậy, cha tôi đã đem “bán” chị tôi cho một gia đình giàu có. Nói cho văn vẻ một chút, là ba tôi đã tìm cho chị một chỗ để “yên bề gia thất”, nhưng nói trắng ra, là cưỡng ép quyền hôn nhân, hoàn toàn không biết đến điều luật “tự do, bình đẳng trong hôn nhân” trong luật pháp của nước việt nam dân chủ cộng hòa này.

Tôi hồi ấy chỉ ngây thơ nghĩ ba tôi là bất đắc dĩ, vì muốn giúp gia đình nên mới làm như vậy, nhưng đến khi ông nhăm nhe “bán” cả tôi, thì tôi mới bắt đầu hiểu ra mình ngốc nghếch như thế nào.

Vừa nghe được tin con trai thứ ba của nhà họ trịnh muốn kết hôn với tôi từ miệng ba, tôi đã bị shock nặng. nhưng còn chưa kịp nói lời phản đối, thì ba tôi đã thản nhiên, vui mừng mà thông báo với tôi

“con gái thân yêu của ba à, ba đã đồng ý rồi!”

Và như thế, tôi biết là tôi không còn quyền phát biểu, nếu không muốn ba lặp lại cái điệp khúc “ ba chỉ muốn tìm cho con một chỗ thật tốt, yên bề gia thất cho con mà thôi!”

Cuộc đời tươi đẹp rộng mở trước mắt tôi phút chốc đã bị đóng sập lại một cách phũ phàng, tuổi thanh xuân của tôi sẽ bị gắn chặt trong hai chữ kết hôn với một tờ giấy trăng trắng có đóng vài dấu màu đỏ.

Tôi nhất định không thể để điều ấy xảy ra.

Và thế là lần đầu tiên trong suốt mười chín năm làm một đứa con gái ngoan ngoãn và nghe lời của ba mẹ, tôi đã chính thức “vùng lên đấu tranh”

Đối với một đứa an phận như tôi, quyết định này quả thật mang tính thời đại, vì từ lúc suy nghĩ cho tới khi quyết định làm “cách mạng đòi quyền tự do hôn nhân”, tôi đã phải mất tròn trĩnh hai mươi tư giờ để suy nghĩ.

Chiến dịch của tôi bắt đầu bằng chiêu thức cũ xì mà tôi học được trong phim và mấy cuốn tiểu thuyết, để đưa ra quyết định này, tôi đã phải cắn rứt lương tâm rất nhiều, nhưng vì hạnh phúc của chính mình, tôi nhất quyết phải thực hiện: tuyệt thực!

Ngày hôm đó, thấy tôi không xuống ăn, mẹ không khỏi lo lắng lên hỏi tôi. Nhưng tôi đóng chặt cửa phòng, không cho ai vào, để thể hiện thêm ý chí, tôi còn gắn thêm ngoài cửa một tấm biển :

“tuyệt thực đòi tự do và bình đẳng trong hôn nhân!!!”

Đúng như tôi dự đoán, mẹ tôi lo sốt vó, không ngừng gõ vào cửa phòng tôi

- hiểu linh, mau mở cửa ra cho mẹ, có gì từ từ nói chuyện!

- con không có gì để nói hết, hoặc là ba mẹ hủy bỏ cuộc hôn nhân này, hoặc là hai người sẽ mất con mãi mãi! – tôi từ bên trong cương quyết nói lại

- hiểu linh! Mẹ tôi lo lắng gọi tên tôi, nhưng tôi dặn mình không được mềm lòng, không thể để một phút sai lầm mà mất đi hạnh phúc.

Tôi hơi cảm thấy có lỗi với mẹ, vì trong vụ “bán” người này, mẹ tôi hoàn toàn không can dự, nhưng nếu không làm vậy, tôi sẽ vĩnh viễn mất đi hạnh phúc

Được một lát thì tôi nghe thấy tiếng ba từ dưới nhà đi lên

- có chuyện gì vậy?

- hiểu linh.. nó…..

Mẹ tôi còn chưa nói hết câu, có lẽ ba tôi đã đọc được tờ giấy bên ngoài. Mẹ tôi lo lắng nói

- phải làm sao đây?

Ba tôi hắng giọng

- nhịn một bữa không chết được đâu, với lại để nó giảm eo một chút, mặc váy cưới cho đẹp!

Tôi từ trong phòng bị những lời nói của ba tôi làm cho suýt sặc chết. trong thâm tâm liền cảm thấy tại sao lại có một người cha “ác nhân” như vậy, đã đang tâm đem bán tôi, giờ còn bỏ mặc tôi sống chết.

Tôi liền lập tức chạy ra ngoài để mở cửa, gay gắt nói

- ba đừng hòng, đã vậy con sẽ ăn thật nhiều, biến thành người mập luôn, để xem hắn ta còn dám lấy con không?

Tôi nói xong thì chạy xuống nhà, không biết là mình đã ngoan ngoãn chui đầu vào bẫy của ba mà không mảy may suy nghĩ.

Kế hoạch tuyệt thực chính thức phá sản!

Những ngày sau đó, tôi lăn lộn nghĩ cách hủy hôn. Cả nhà ngược lại, vui mừng đi chuẩn bị lễ cưới cho tôi, còn nói sẽ lập tức tổ chức vào thứ ba tuần sau.

Tôi dùng đầu óc của mình để tính nhẩm, thấy chỉ còn đúng ..hai ngày nữa, tức là tôi chỉ còn đúng 48 giờ để suy nghĩ. Tôi cảm thấy sắp phát điên lên, không hiểu tại sao nhà bọn họ lại phải vội vội vàng vàng tổ chức đám cưới như vậy, khiến tôi không có thời gian để hủy hôn.

Cuối cùng, suy đi tính lại, tôi nghĩ ra chỉ còn một con đường: bỏ trốn!

Khi tính đến phương án này thì tôi quả thật cảm thấy rất sợ hãi. Bởi vì tôi từ nhỏ không có rời khỏi nhà, đâu nói đến cuộc sống tự lập. với khả năng của tôi mà bỏ nhà đi, không biết có thể cầm cự được bao lâu.

Tôi lại suy nghĩ, suy nghĩ, suy nghĩ hết 24 tiếng mới có thể đưa ra quyết định: tôi nhất định phải đi!

Vì hạnh phúc, tôi phải đi!

Chiều hôm đó, lợi dụng lúc mọi người không chú ý, tôi lén trốn ra ngoài mua vé tàu, tôi cũng không chắc là mình sẽ đi đâu, nhưng chỉ cần rời khỏi đây một thời gian, sau đó từ từ tính tiếp. phần còn lại tôi cố tỏ ra bình thường, nhất định không được để mọi người nghi ngờ kẻo hỏng hết kế hoạch.

Thấy tôi tỏ ra an phận, mọi người cũng thấy an tâm hơn một chút, nghĩ rằng tôi đã biết “chấp nhận số phận”. không làm ầm lên nữa!

Chờ khi mọi thứ đã ổn thỏa, tôi ngồi chờ thời gian, chờ thời khắc quyết định của cuộc đời mình.

Sáng

Trong nhà tôi từ sớm đã có một không khí háo hức mới lạ, ai ai cũng đều tươi cười, chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó. Nghe nói vì nhà trai có lí do riêng, không tiện tổ chức rềnh rang, nên chỉ cần yêu cầu một lễ kết hôn đơn giản.

Cũng nhờ thế mà khiến mọi người trong nhà bận rộn hơn, không ai có thời gian để mắt đến tôi.

Tôi từ trong phòng, nắm chắc vali hành lí, sau đó lặng lẽ trèo đến bên cửa sổ. Thấy hơi sợ hãi khi nhìn sợi dây dài thòng lòng mà tôi vừa buộc lại từ mấy cái rèm cửa, cảm thấy có chút không tin tưởng. lỡ như tôi đang trèo xuống mà bị đứt dây, hay tôi trượt tay ngã xuống đất.

A! A! nghĩ thôi đã thấy sợ hãi. Tôi cố trẫn tĩnh bản thân, lặp đi lặp lại điệp khúc “vì hạnh phúc, vì hạnh phúc!”

Cuối cùng tôi nắm dây, khéo léo tụt xuống. Tim tôi bấn loạn, mồ hôi chỉ muốn vã ra như tắm. Đến khi trèo xuống đất an toàn, tôi mới thầm đưa tay đỡ tim. Cảm ơn tổ tiên nhà họ Phan đã âm thầm phù hộ.

Chưa được sung sướng bao lâu, tôi liền nghe thấy tiếng động bên ngoài. Tên Trịnh Duy mắc dịch đó sao lại đến sớm như vậy không biết, tôi vội vã chạy ra ngoài.

Họ nhất định sẽ mau chóng nhận ra sự biến mất của tôi, nếu tôi không chạy nhanh, nhất định sẽ bị tóm.

Đúng lúc tôi đang chật vật leo khỏi bức tường rào để đến với cuộc sống tự do vẫy gọi ngoài kia, thì có tiếng hét thất thanh từ trong nhà

- tiểu…tiểu thư…..biến mất rồi!

Tôi bị tiếng hét làm cho giật mình, rơi từ trên bờ tường xuống như quả chín rụng. không kịp thương xót cho cái hông của mình, tôi đã phải lật đật đứng dậy, vội vã ôm đồ chạy đi.

Chỉ trách người tính không bằng trời tính, tôi chạy mới được một đoạn đã nghe thấy tiếng đuổi theo đằng sau. Tôi càng gắng sức chạy thật nhanh. Có điều …sức người có hạn, mà cho dù lúc này sức của tôi có biến thành vô hạn, thì nó cũng không thắng nổi tốc độ của….mô tô. Vấn đề căn bản của cuộc rượt đuổi không cân sức này là nằm ở chỗ đó.

Tôi càng gắng chạy, thì họ đuổi càng nhanh. Còn nghe thấy tiếng họ thét gọi tên tôi bên tai.

Tôi tự nói với bản thân “ không được dừng lại, không được dừng lại! hạnh phúc của ngươi đã ở trước mắt!”

Cho đến khi tôi cảm thấy họ đã sắp bắt được tôi rồi. thì tôi phát hiện ra mình đã chạy một mạch đến bến cảng.

Không gì có thể diễn tả nỗi sung sướng của tôi lúc này, tôi giống như được gắn một tàu tăng tốc ở chân, liền phi như bay về phía chiếc tàu đó, vừa thầm gọi “tự do! Tự do của ta!” tôi thấy mình bay qua những bậc thềm, liền sau đó, một chân của tôi đã

yên vị trên tàu, rồi thì cả thân người cũng tiếp đất một cách hoàn hảo. Mấy kẻ đuổi theo đó chỉ có thể ngồi trên xe mà nhìn tôi và chiếc tàu từ từ rời bến.

Tôi thật sự chưa bao giờ có cảm giác sung sướng như vậy, mãn nguyện như vậy. đang lúc tưởng có thể ngửa mặt cười thật to thì tôi bỗng giật mình bởi một vật thể lạ đang bay tới chỗ mình. Nói chính xác thì vật thể ấy là một con người, một người con trai, hơn nữa…còn chính là người khiến tôi phải chạy trốn.

Anh ta đuổi đến nơi, liền không suy nghĩ bay qua tàu chỗ tôi đang đứng. hai tay anh ta vừa nắm được vào hai vai tôi, tôi liền có cảm giác mất thăng bằng. và khi tôi phát hiện ra điều này, thì cả hai chúng tôi đã cùng rơi xuống nước.

Trong cái khoảnh khắc định mệnh đó, tôi cảm thấy môi mình chạm phải một thứ gì ướt át, sau đó tôi chợt nhớ ra một điều thật khủng khiếp: tôi chẳng hề biết bơi.

Tôi chỉ thấy chung quanh đặc quánh, tối dần…tối dần……..


/23

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status