Thời Noãn nghe lời Lục Chi Hằng, mấy ngày nay đều ở trong kí túc xá.
Dạo gần đây, Tô Oánh Oánh quen một người bạn trai phú nhị đại ở đài truyền hình, mỗi ngày đều khoe bạn trai mua đồ hiệu gì cho cô ta.
Cái này có thể nhịn, nhưng một khi tắt đèn đi ngủ là cô ta bắt đầu nấu cháo điện thoại, đôi khi còn nói cho tới rạng sáng, việc này thật không thể chấp nhận được.
Vì chuyện này mà phòng các cô cãi nhau nhiều lần, còn ầm ĩ đến cả quản lí kí túc xá và tư vấn viên.
Nhưng đều học năm thứ tư hết rồi, quản lí và tư vấn viên cũng không quản nhiều, mỗi lần như vậy đều chỉ phê bình vài câu cho xong chuyện.
Tô Oánh Oánh bày ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, "Tôi đóng tiền để ở trong kí túc xá này, mắc mớ gì phải nghe các cô, phải ngủ nghỉ theo giờ giấc của các cô?"
Cô ta hất hất tóc, tỏ vẻ khinh thường, "Tôi thấy là do các cô ganh tị vì tôi có người bạn trai giàu có, đẹp trai, ai giống như hai cô, năm thứ tư rồi mà còn độc thân, không ai thèm!"
Những lời này khiến cho Tống Vi Vi tức sôi máu.
Cô ấy không thèm nói câu gì, vén tay áo lên túm lấy tóc Tô Oánh Oánh, cô ấy học Taekwondo từ nhỏ cho nên Tô Oánh Oánh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy.
Mãi một lúc sau, Thời Noãn mới đi can ngăn, không để cô ấy xuống tay quá ác.
Đả thương địch thủ mười phần, dù thương tích bản thân không có tám phần thì cũng bị dính ba, bốn phần, cánh tay Tống Vi Vi bị móng tay dài, nhọn của Tô Oánh Oánh cào trúng.
Thời Noãn đưa cô xuống phòng y tế, mua thuốc sát trùng và băng cá nhân.
Lúc bôi thuốc, Tống Vi Vi tức giận mắng: "Mẹ nó, con mẹ này là mèo thành tinh à, móng vừa dài vừa nhọn! Không đúng! Cô ta không phải là bé mèo đáng yêu mà là một con mèo lớn ngu xuẩn!"
"Sự thật chứng minh, nói đạo lý với kẻ ngu cũng như không, nghe có hiểu tiếng người đâu mà nói."
Tống Vi Vi chưa hết tức, lại phàn nàn, "Noãn Noãn, vừa rồi cậu cản tớ làm gì chứ, phải để cho tớ chà đạp cô ta dưới đất mới đúng!"
Thời Noãn xé băng cá nhân, cẩn thận dán lên trên vết thương, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cậu đánh cô ta khóc sẽ làm ầm ĩ đến tư vấn viên. Sắp tốt nghiệp rồi, đừng vì cái tội không đáng này mà bị kỉ luật."
Cô đang nói thì điện thoại reo, là bên tiểu khu gọi đến.
Bên kia nói vài câu Thời Noãn đã hiểu được tình huống, "Dạ, em cảm ơn ạ, em biết rồi."
Tống Vi Vi chú ý cú điện thoại này, tò mò hỏi, "Chuyện gì thế?"
Thời Noãn giải thích với cô ấy, "Tuần trước tớ về trễ, gặp phải một ông già biến thái, cởi quần trước mặt tớ...."
Cô chưa nói xong, Tống Vi Vi đã la lên, lo lắng hỏi, "Trời ơi! Cậu không bị gì chứ?"
"Không sao." Thời Noãn lắc đầu, nắm tay trấn an cô ấy, "Lúc ấy bảo vệ nói tớ ông ta bị bệnh tâm thần, con cái cũng không chịu chăm sóc, báo cảnh sát cũng không được gì. Nhưng mà vừa nãy..."
Cô hơi ngừng rồi nói tiếp: "Bảo vệ mới gọi điện thoại báo cho tớ biết, người nhà đã đem ông ta vào bệnh viện tâm thần, để tớ có thể an tâm quay về."
Thời Noãn cảm thấy kỳ lạ, mỗi ngày nhiều người ra vào tiểu khu như vậy, sao bảo vệ có thể nhớ cô đã nhiều ngày không về.
Tống Vi Vi vỗ tay, vui vẻ nói, "Tốt quá rồi, tên đàn ông như vậy nên bị giam lại, không thì lại chạy đi hại người."
Thấy thế Thời Noãn cũng vui lây, những suy nghĩ trong lòng được xua tan.
Cô nghĩ nghĩ, đề nghị, "Vi Vi, cậu đến đó ở cùng tớ đi, học xong buổi sáng, nếu buổi chiều có tiết thì mình về trường cũng kịp thời gian."
Tống Vi Vi cảm thấy rất được, vừa có thể rời khỏi Tô Oánh Oánh, vừa có thể thoát khỏi đồ ăn kinh dị của nhà ăn.
"Nhưng mà...Như vậy có được không?"
"Không có chuyện gì!" Thời Noãn nói chắc nịch, "Căn hộ kia là dạng thông tầng, trên lầu 2 có hai căn phòng nhỏ, cậu đến ở là cực kì hợp lý."
Tống Vi Vi suy xét một chút rồi vui vẻ vỗ tay, "Được, vậy buổi chiều tớ sẽ chuyển đồ qua."
Để ăn mừng cho cuộc sống ở chung tốt đẹp, hai người đi đến Walmart mua thật nhiều đồ ăn về để làm một nồi lẩu.
Taxi dừng ở cửa tiểu khu, sau khi xuống xe, Thời Noãn bỗng nói, "Vi Vi, cậu đứng đây đợi tớ một xíu được không, tớ muốn tìm bảo vệ hỏi chút chuyện."
"Ừ, cậu đi đi." Tống Vi Vi thoải mái trả lời.
Thời Noãn đi tới phòng bảo vệ, nói chuyện với họ vài câu rồi quay trở ra.
Hai người xách theo hai túi đồ ăn lớn, lúc đến nơi thì thở hồng hộc, mệt không chịu được.
Tống Vi Vi ngã người xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Thời Noãn đang vô cùng nghiêm túc nhìn mặt hình điện thoại, ngón tay trên bàn phím cứ gõ rồi xóa, gõ rồi xóa, mãi vẫn chưa nhắn được một tin.
Cô gõ một đoạn, nhìn lại vẫn không thấy hài lòng.
Ngón tay lại nhấn nút xóa tin, xóa sạch không chừa chữ nào.
Thời Noãn buồn phiền thở dài, ngẩng đầu lên thì thấy cái mặt bát quái nhìn mình.
Tống Vi Vi chớp mắt, cười hắc hắc, chỉ một câu đã đoán trúng, "Cậu muốn gửi tin nhắn cho thầy Lục hả?"
"Ừ, tớ muốn...gửi lời cảm ơn thầy ấy." Thời Noãn cũng không giấu cô.
"Cảm ơn chuyện gì?"
"Khi nãy nói chuyện với bảo vệ, họ nói vốn dĩ gọi báo cho tớ chuyện tên biến thái kia bị đưa vào viện tâm thần là vì thầy Lục đã đi tìm con của ông ta."
Lúc đầu cô chỉ muốn hỏi vì sao họ lại biết đã một thời gian rồi cô không về, còn đặc biệt gọi điện thoại báo cho cô.
Sau đó bảo vệ mới nói cho cô biết, là người đàn ông lần trước đi với cô tìm họ, nhờ họ giúp chuyện này.
Tống Vi Vi không hiểu, "Vậy sao cậu chưa nhắn nữa? Còn do dự chuyện gì?"
Thời Noãn hơi ủ rũ, "Nhưng mà, tớ cảm thấy chỉ nói cảm ơn thôi thì qua loa quá."
Quan trọng là từ khi gặp mặt đến giờ, anh đã giúp cô rất nhiều việc!
Cô không nhớ rõ mình đã nói tiếng cảm ơn với anh biết bao nhiêu lần rồi...
"Cũng phải!" Tống Vi Vi nhìn xung quanh, rồi nhìn đống đồ ăn để trên bàn, "Cậu gọi thầy Lục đến ăn lẩu đi! Lẩu sẽ giải quyết được mọi chuyện."
Tống Vi Vi đẩy vai cô, cười gian, "Noãn Noãn, cậu có thể dựa vào chuyện này mà khiến hai người gần nhau thêm đó."
"Nhưng mà.." Thời Noãn có chút buồn bực, "Lần trước tớ mời cơm thầy Lục, thầy ấy đã từ chối không chút nghĩ ngợi."
"Ái chà!" Tống Vi Vi cũng không ngạc nhiê, "Là do thầy Lục khách sáo thôi, sao mà cậu vừa mới thầy ấy đồng ý liền được."
"Gia Cát Lượng người ta còn muốn được Lưu bị để ý mà, cậu cứ thử tiếp đi, bày tỏ thành ý, biết đâu thầy ấy đồng ý!"
Hmmm...Thời Noãn suy nghĩ kĩ càng, thấy cô ấy nói cũng có lý.
"Cậu gọi điện thoại đi, đừng có nhắn qua Wechat, nói trực tiếp có thành ý hơn." Tống Vi Vi lại tiếp tục cổ vũ.
"Được rồi." Thời Noãn gật đầu. Điện thoại được nhận rất nhanh, nhưng người lên tiếng không phải là Lục Chi Hằng.
"Alo, ai vậy?"
Giọng nói rất quen nhưng tạm thời Thời Noãn không nhớ ra được là ai, "Xin chào, em muốn tìm thầy Lục, thầy ấy có ở đó không ạ?"
Đối phương thì lại nhận ra được giọng của cô, hết sức vui vẻ: "Là em gái Tiểu Noãn hả, Lục Chi Hằng có việc đi ra ngoài một chút, em tìm cậu ta có gì không?"
"Dạ..." Thời Noãn nhận ra được đó là Cố Hoài, do dự không biết có nên nói cho anh ta hay không, nhưng lại nghĩ có nói cũng không sao nên dứt khoát nói luôn ----
"Em muốn mời thầy Lục buổi tối tới nhà ăn lẩu để cảm ơn thầy ấy đã giúp em ạ."
Để tránh cho anh ta hiểu lầm, cô nói thê, "Có cả Tống Vi Vi, một học sinh khác của thầy ấy ở đây nữa ạ."
"Ăn lẩu sao! Vậy tôi có thể tới không?" Cố Hoài không hề xem mình là người ngoài.
Thời Noãn nhìn đồ ăn ở trên bàn, ước chừng đủ cho 4 người ăn thì cười đồng ý, "Được ạ, chỉ là...Em không biết thầy Lục có chịu đến hay không thôi ạ."
"Em gái Tiểu Noãn cứ yên tâm." Cố Hoài vỗ ngực cam đoan, "Tôi sẽ nói với cậu ta, chắc chắn sẽ tới."
Cố Hoài sảng khoái nhận lời mà không biết chỉ một giây sau thì bị nghiệp quật.
Khi Lục Chi Hằng trở về, nghe anh ta kể lại thì lắc đầu, hời hợt nói, "Không đi."
Cố Hoài hoang mang, "Thời tiết này cực hợp để ăn lẩu, còn là em gái Tiểu Noãn mời khách nữa."
Anh ta cảm thấy hai lý do này đã đủ để anh không thể từ chối được nữa.
Lục Chi Hằng liếc anh ta, "Tớ là thầy giáo, phải có chừng mực, sao có chuyện đi ăn chực học sinh người ta được?"
Cố Hoài:....
Cũng không biết là ai nửa đêm đưa học sinh nữ về nhà, còn tìm người dạy dỗ con của biến thái.
Thầy giáo nào lại tốt với học sinh như vậy.
Mắng thầm một hồi, Cố Hoài cũng không dám nói thẳng ra, chỉ nói, "Nhưng mà lúc nãy tớ đã đồng ý với em ấy rồi, em gái Tiểu Noãn sau khi nghe vậy rất vui vẻ. Nếu biết được cậu không thì em ấy sẽ thất vọng lắm."
Lục Chi Hằng nhớ lúc cô vui vẻ, ánh mắt lấp lánh như sao trên trời, nếu như thất vọng, chắc sẽ tối đi nhiều.
Thấy anh hơi thả lỏng nét mặt, Cố Hoài tiếp tục giảng giải, "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không phải chỉ có cậu với em ấy, còn có bạn học Tống gì đó nữa! Nếu cậu không có ý tứ khác thì hoàn toàn có thể xem bữa cơm này là việc giao lưu bình thường giữa thầy trò thôi."
"Mấy cô gái nhỏ bây giờ da mặt mỏng lắm, người ta đánh bạo mời cậu ăn cơm, nếu cậu từ chối thì sau này em ấy..."
Còn chưa nói xong, Cố Hoài đã thấy Lục Chi Hằng cầm chìa khóa xe đứng lên.
Bị anh ta thuyết phục rồi hả? Cố Hoài phấn khởi đi sau lưng, vừa đi vừa nhắc.
"Hai ông lớn chúng ta hiếm khi được ăn chùa, cậu nói chúng ta có nên mua trang sức tặng em ấy không?"
Lục Chi Hằng dừng bước, nhìn anh ta, "Không phải chúng ta."
Cố Hoài sững sờ, "Cái gì?"
Lục Chi Hằng nhìn anh ta, cười cười, "Em ấy mời người giúp em ấy ăn lẩu, cậu có giúp em ấy sao?"
Cố Hoài chưa rõ, thành thật trả lời: "Không có."
Lục Chi Hằng thờ ơ nói, "Không liên quan đến cậu, vậy cậu đi làm gì?"
"Không đúng..." Cố Hoài cảm thấy mình bị anh xoay vòng vòng, "Tớ cũng muốn ăn lẩu! Tớ đã nói với Tiểu Noãn rồi, cô ấy nói, vô cùng chào đón tớ."
Lục Chi Hằng rút bóp ra, lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho anh ta, "Gần nhà tớ nhà hàng hải sản, giờ này đi không cần đặt bàn đâu."
Cố Hoài:....
Mẹ! Hay cho cái tình anh em khốn nạn này!
Dạo gần đây, Tô Oánh Oánh quen một người bạn trai phú nhị đại ở đài truyền hình, mỗi ngày đều khoe bạn trai mua đồ hiệu gì cho cô ta.
Cái này có thể nhịn, nhưng một khi tắt đèn đi ngủ là cô ta bắt đầu nấu cháo điện thoại, đôi khi còn nói cho tới rạng sáng, việc này thật không thể chấp nhận được.
Vì chuyện này mà phòng các cô cãi nhau nhiều lần, còn ầm ĩ đến cả quản lí kí túc xá và tư vấn viên.
Nhưng đều học năm thứ tư hết rồi, quản lí và tư vấn viên cũng không quản nhiều, mỗi lần như vậy đều chỉ phê bình vài câu cho xong chuyện.
Tô Oánh Oánh bày ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, "Tôi đóng tiền để ở trong kí túc xá này, mắc mớ gì phải nghe các cô, phải ngủ nghỉ theo giờ giấc của các cô?"
Cô ta hất hất tóc, tỏ vẻ khinh thường, "Tôi thấy là do các cô ganh tị vì tôi có người bạn trai giàu có, đẹp trai, ai giống như hai cô, năm thứ tư rồi mà còn độc thân, không ai thèm!"
Những lời này khiến cho Tống Vi Vi tức sôi máu.
Cô ấy không thèm nói câu gì, vén tay áo lên túm lấy tóc Tô Oánh Oánh, cô ấy học Taekwondo từ nhỏ cho nên Tô Oánh Oánh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô ấy.
Mãi một lúc sau, Thời Noãn mới đi can ngăn, không để cô ấy xuống tay quá ác.
Đả thương địch thủ mười phần, dù thương tích bản thân không có tám phần thì cũng bị dính ba, bốn phần, cánh tay Tống Vi Vi bị móng tay dài, nhọn của Tô Oánh Oánh cào trúng.
Thời Noãn đưa cô xuống phòng y tế, mua thuốc sát trùng và băng cá nhân.
Lúc bôi thuốc, Tống Vi Vi tức giận mắng: "Mẹ nó, con mẹ này là mèo thành tinh à, móng vừa dài vừa nhọn! Không đúng! Cô ta không phải là bé mèo đáng yêu mà là một con mèo lớn ngu xuẩn!"
"Sự thật chứng minh, nói đạo lý với kẻ ngu cũng như không, nghe có hiểu tiếng người đâu mà nói."
Tống Vi Vi chưa hết tức, lại phàn nàn, "Noãn Noãn, vừa rồi cậu cản tớ làm gì chứ, phải để cho tớ chà đạp cô ta dưới đất mới đúng!"
Thời Noãn xé băng cá nhân, cẩn thận dán lên trên vết thương, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Cậu đánh cô ta khóc sẽ làm ầm ĩ đến tư vấn viên. Sắp tốt nghiệp rồi, đừng vì cái tội không đáng này mà bị kỉ luật."
Cô đang nói thì điện thoại reo, là bên tiểu khu gọi đến.
Bên kia nói vài câu Thời Noãn đã hiểu được tình huống, "Dạ, em cảm ơn ạ, em biết rồi."
Tống Vi Vi chú ý cú điện thoại này, tò mò hỏi, "Chuyện gì thế?"
Thời Noãn giải thích với cô ấy, "Tuần trước tớ về trễ, gặp phải một ông già biến thái, cởi quần trước mặt tớ...."
Cô chưa nói xong, Tống Vi Vi đã la lên, lo lắng hỏi, "Trời ơi! Cậu không bị gì chứ?"
"Không sao." Thời Noãn lắc đầu, nắm tay trấn an cô ấy, "Lúc ấy bảo vệ nói tớ ông ta bị bệnh tâm thần, con cái cũng không chịu chăm sóc, báo cảnh sát cũng không được gì. Nhưng mà vừa nãy..."
Cô hơi ngừng rồi nói tiếp: "Bảo vệ mới gọi điện thoại báo cho tớ biết, người nhà đã đem ông ta vào bệnh viện tâm thần, để tớ có thể an tâm quay về."
Thời Noãn cảm thấy kỳ lạ, mỗi ngày nhiều người ra vào tiểu khu như vậy, sao bảo vệ có thể nhớ cô đã nhiều ngày không về.
Tống Vi Vi vỗ tay, vui vẻ nói, "Tốt quá rồi, tên đàn ông như vậy nên bị giam lại, không thì lại chạy đi hại người."
Thấy thế Thời Noãn cũng vui lây, những suy nghĩ trong lòng được xua tan.
Cô nghĩ nghĩ, đề nghị, "Vi Vi, cậu đến đó ở cùng tớ đi, học xong buổi sáng, nếu buổi chiều có tiết thì mình về trường cũng kịp thời gian."
Tống Vi Vi cảm thấy rất được, vừa có thể rời khỏi Tô Oánh Oánh, vừa có thể thoát khỏi đồ ăn kinh dị của nhà ăn.
"Nhưng mà...Như vậy có được không?"
"Không có chuyện gì!" Thời Noãn nói chắc nịch, "Căn hộ kia là dạng thông tầng, trên lầu 2 có hai căn phòng nhỏ, cậu đến ở là cực kì hợp lý."
Tống Vi Vi suy xét một chút rồi vui vẻ vỗ tay, "Được, vậy buổi chiều tớ sẽ chuyển đồ qua."
Để ăn mừng cho cuộc sống ở chung tốt đẹp, hai người đi đến Walmart mua thật nhiều đồ ăn về để làm một nồi lẩu.
Taxi dừng ở cửa tiểu khu, sau khi xuống xe, Thời Noãn bỗng nói, "Vi Vi, cậu đứng đây đợi tớ một xíu được không, tớ muốn tìm bảo vệ hỏi chút chuyện."
"Ừ, cậu đi đi." Tống Vi Vi thoải mái trả lời.
Thời Noãn đi tới phòng bảo vệ, nói chuyện với họ vài câu rồi quay trở ra.
Hai người xách theo hai túi đồ ăn lớn, lúc đến nơi thì thở hồng hộc, mệt không chịu được.
Tống Vi Vi ngã người xuống ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn Thời Noãn đang vô cùng nghiêm túc nhìn mặt hình điện thoại, ngón tay trên bàn phím cứ gõ rồi xóa, gõ rồi xóa, mãi vẫn chưa nhắn được một tin.
Cô gõ một đoạn, nhìn lại vẫn không thấy hài lòng.
Ngón tay lại nhấn nút xóa tin, xóa sạch không chừa chữ nào.
Thời Noãn buồn phiền thở dài, ngẩng đầu lên thì thấy cái mặt bát quái nhìn mình.
Tống Vi Vi chớp mắt, cười hắc hắc, chỉ một câu đã đoán trúng, "Cậu muốn gửi tin nhắn cho thầy Lục hả?"
"Ừ, tớ muốn...gửi lời cảm ơn thầy ấy." Thời Noãn cũng không giấu cô.
"Cảm ơn chuyện gì?"
"Khi nãy nói chuyện với bảo vệ, họ nói vốn dĩ gọi báo cho tớ chuyện tên biến thái kia bị đưa vào viện tâm thần là vì thầy Lục đã đi tìm con của ông ta."
Lúc đầu cô chỉ muốn hỏi vì sao họ lại biết đã một thời gian rồi cô không về, còn đặc biệt gọi điện thoại báo cho cô.
Sau đó bảo vệ mới nói cho cô biết, là người đàn ông lần trước đi với cô tìm họ, nhờ họ giúp chuyện này.
Tống Vi Vi không hiểu, "Vậy sao cậu chưa nhắn nữa? Còn do dự chuyện gì?"
Thời Noãn hơi ủ rũ, "Nhưng mà, tớ cảm thấy chỉ nói cảm ơn thôi thì qua loa quá."
Quan trọng là từ khi gặp mặt đến giờ, anh đã giúp cô rất nhiều việc!
Cô không nhớ rõ mình đã nói tiếng cảm ơn với anh biết bao nhiêu lần rồi...
"Cũng phải!" Tống Vi Vi nhìn xung quanh, rồi nhìn đống đồ ăn để trên bàn, "Cậu gọi thầy Lục đến ăn lẩu đi! Lẩu sẽ giải quyết được mọi chuyện."
Tống Vi Vi đẩy vai cô, cười gian, "Noãn Noãn, cậu có thể dựa vào chuyện này mà khiến hai người gần nhau thêm đó."
"Nhưng mà.." Thời Noãn có chút buồn bực, "Lần trước tớ mời cơm thầy Lục, thầy ấy đã từ chối không chút nghĩ ngợi."
"Ái chà!" Tống Vi Vi cũng không ngạc nhiê, "Là do thầy Lục khách sáo thôi, sao mà cậu vừa mới thầy ấy đồng ý liền được."
"Gia Cát Lượng người ta còn muốn được Lưu bị để ý mà, cậu cứ thử tiếp đi, bày tỏ thành ý, biết đâu thầy ấy đồng ý!"
Hmmm...Thời Noãn suy nghĩ kĩ càng, thấy cô ấy nói cũng có lý.
"Cậu gọi điện thoại đi, đừng có nhắn qua Wechat, nói trực tiếp có thành ý hơn." Tống Vi Vi lại tiếp tục cổ vũ.
"Được rồi." Thời Noãn gật đầu. Điện thoại được nhận rất nhanh, nhưng người lên tiếng không phải là Lục Chi Hằng.
"Alo, ai vậy?"
Giọng nói rất quen nhưng tạm thời Thời Noãn không nhớ ra được là ai, "Xin chào, em muốn tìm thầy Lục, thầy ấy có ở đó không ạ?"
Đối phương thì lại nhận ra được giọng của cô, hết sức vui vẻ: "Là em gái Tiểu Noãn hả, Lục Chi Hằng có việc đi ra ngoài một chút, em tìm cậu ta có gì không?"
"Dạ..." Thời Noãn nhận ra được đó là Cố Hoài, do dự không biết có nên nói cho anh ta hay không, nhưng lại nghĩ có nói cũng không sao nên dứt khoát nói luôn ----
"Em muốn mời thầy Lục buổi tối tới nhà ăn lẩu để cảm ơn thầy ấy đã giúp em ạ."
Để tránh cho anh ta hiểu lầm, cô nói thê, "Có cả Tống Vi Vi, một học sinh khác của thầy ấy ở đây nữa ạ."
"Ăn lẩu sao! Vậy tôi có thể tới không?" Cố Hoài không hề xem mình là người ngoài.
Thời Noãn nhìn đồ ăn ở trên bàn, ước chừng đủ cho 4 người ăn thì cười đồng ý, "Được ạ, chỉ là...Em không biết thầy Lục có chịu đến hay không thôi ạ."
"Em gái Tiểu Noãn cứ yên tâm." Cố Hoài vỗ ngực cam đoan, "Tôi sẽ nói với cậu ta, chắc chắn sẽ tới."
Cố Hoài sảng khoái nhận lời mà không biết chỉ một giây sau thì bị nghiệp quật.
Khi Lục Chi Hằng trở về, nghe anh ta kể lại thì lắc đầu, hời hợt nói, "Không đi."
Cố Hoài hoang mang, "Thời tiết này cực hợp để ăn lẩu, còn là em gái Tiểu Noãn mời khách nữa."
Anh ta cảm thấy hai lý do này đã đủ để anh không thể từ chối được nữa.
Lục Chi Hằng liếc anh ta, "Tớ là thầy giáo, phải có chừng mực, sao có chuyện đi ăn chực học sinh người ta được?"
Cố Hoài:....
Cũng không biết là ai nửa đêm đưa học sinh nữ về nhà, còn tìm người dạy dỗ con của biến thái.
Thầy giáo nào lại tốt với học sinh như vậy.
Mắng thầm một hồi, Cố Hoài cũng không dám nói thẳng ra, chỉ nói, "Nhưng mà lúc nãy tớ đã đồng ý với em ấy rồi, em gái Tiểu Noãn sau khi nghe vậy rất vui vẻ. Nếu biết được cậu không thì em ấy sẽ thất vọng lắm."
Lục Chi Hằng nhớ lúc cô vui vẻ, ánh mắt lấp lánh như sao trên trời, nếu như thất vọng, chắc sẽ tối đi nhiều.
Thấy anh hơi thả lỏng nét mặt, Cố Hoài tiếp tục giảng giải, "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, cũng không phải chỉ có cậu với em ấy, còn có bạn học Tống gì đó nữa! Nếu cậu không có ý tứ khác thì hoàn toàn có thể xem bữa cơm này là việc giao lưu bình thường giữa thầy trò thôi."
"Mấy cô gái nhỏ bây giờ da mặt mỏng lắm, người ta đánh bạo mời cậu ăn cơm, nếu cậu từ chối thì sau này em ấy..."
Còn chưa nói xong, Cố Hoài đã thấy Lục Chi Hằng cầm chìa khóa xe đứng lên.
Bị anh ta thuyết phục rồi hả? Cố Hoài phấn khởi đi sau lưng, vừa đi vừa nhắc.
"Hai ông lớn chúng ta hiếm khi được ăn chùa, cậu nói chúng ta có nên mua trang sức tặng em ấy không?"
Lục Chi Hằng dừng bước, nhìn anh ta, "Không phải chúng ta."
Cố Hoài sững sờ, "Cái gì?"
Lục Chi Hằng nhìn anh ta, cười cười, "Em ấy mời người giúp em ấy ăn lẩu, cậu có giúp em ấy sao?"
Cố Hoài chưa rõ, thành thật trả lời: "Không có."
Lục Chi Hằng thờ ơ nói, "Không liên quan đến cậu, vậy cậu đi làm gì?"
"Không đúng..." Cố Hoài cảm thấy mình bị anh xoay vòng vòng, "Tớ cũng muốn ăn lẩu! Tớ đã nói với Tiểu Noãn rồi, cô ấy nói, vô cùng chào đón tớ."
Lục Chi Hằng rút bóp ra, lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho anh ta, "Gần nhà tớ nhà hàng hải sản, giờ này đi không cần đặt bàn đâu."
Cố Hoài:....
Mẹ! Hay cho cái tình anh em khốn nạn này!
/73
|