Thời Noãn đờ người, cô nhận ra được những con số này là ngày mà cô và anh chính thức hẹn hò, ngày 7 tháng 12.
Cô cầm điện thoại anh đứng đó, không nói gì cũng không hề nhúc nhích.
Lục Chi Hằng thấy cô đi chân trần, đi vào phòng lấy dép của cô, ngồi xổm xuống mang vào cho cô, "Trên đất lạnh lắm, em đừng đi chân không."
Xong rồi anh vươn tay ra sau cô cầm lấy điện thoại, nhập mật khẩu rồi trả điện thoại lại cho cô, "Em muốn xem gì thì anh đều cho em xem mà."
Thời Noãn cắn môi, vẫn quyết định tìm hiểu rõ sự việc.
Cô mở danh sách cuộc gọi, lướt lên lướt xuống mấy lần vẫn không thấy số của Thiến Thiến.
Có lẽ Hạ Yên Nhiên đã lừa cô, nhưng cũng có lẽ sau mỗi lần gọi anh đều xoá lịch sử gọi điện.
Trong đầu Thời Noãn bây giờ loạn tùng phèo, cô không muốn giải quyết qua loa mà chỉ muốn nói ra hết tất cả.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi thẳng, "Có phải mỗi ngày anh đều gọi cho trợ lý của em để theo..."
Từ "theo dõi" này quá khó nghe, Thời Noãn không muốn nói với anh nên đành dùng từ khác, "Kiểm tra tình hình của em không?"
Lục Chi Hằng bình tĩnh nhìn cô, thậm chí còn ngạc nhiên, "Sao em lại nghĩ như vậy?"
Ban đầu Thời Noãn nghĩ cách làm của anh đã sai, bây giờ còn nghe anh chối bỏ, còn muốn nói dối, trong lòng càng tức giận.
Cô đi lại lấy giấy tờ từ trong túi xách đặt ở giá treo đồ đưa cho anh, "Tự anh xem đi."
Đến bây giờ Lục Chi Hằng mới biến sắc, "Ai đưa cho em cái này?"
"Là ai đưa thì có quan trọng không?" Thời Noãn thở mạnh, bờ vai gầy run run, "Em vẫn nghĩ giữa người yêu nên thành thật với nhau."
"Trước đó em cũng nói với anh rất nhiều lần rằng nếu anh muốn biết gì thì cứ hỏi trực tiếp em rồi cùng bàn bạc. Nhưng anh không thèm xem trọng lời nói của em. Hàng ngày anh gọi cho trợ lý em là vì không tin em, nghĩ rằng em sẽ phản bội, làm chuyện có lỗi với anh sao?"
Cô rưng rưng nước mắt, phần là vì tức giận, còn lại là vì đau khổ, "Giờ em mới biết được, hoá ra giữa chúng ta không hề tồn tại sự tin tưởng dành cho đối phương."
"Không phải..." Mắt Lục Chi Hằng hoàn toàn tối lại, nắm chặt lấy vai cô, "Anh tin em mà Noãn Noãn."
Thời Noãn đối mắt với anh, đau lòng chất vấn, "Vậy vì sao anh làm như thế?"
Mắt Lục Chi Hằng loé lên tia sáng, mấp máy môi nhưng mãi không nói gì.
Nên nói gì đây? Nói là anh đã kìm chế hết sức nhưng vẫn không nhịn được à?
Bởi vì quá trân trọng mối quan hệ này mà anh sợ rằng cô sẽ rời khỏi mình bất cứ lúc nào. Thế nên chỉ cần một ngày không có cô bên cạnh, anh sẽ trở nên bất an.
Lỡ như cô nghe được chuyện xưa của anh, lỡ như cô biết anh có vấn đề, lỡ như cô gặp phải chuyện như Thẩm Luật Thông đã làm trước kia.
Lục Chi Hằng biết tâm lý mình bất thường nhưng anh không hề muốn cho cô hay, anh không muốn cô sợ anh.
Anh cũng muốn mình giống như mọi người, muốn yêu và được yêu.
Thời Noãn kiên nhẫn đợi chờ, cho anh một cơ hội để giải thích.
Nhưng năm phút trôi qua, cô không đợi được câu trả lời của anh.
Cảm giác khi không được người yêu tôn trọng và tin tưởng vô cùng tồi tệ, dường như những quá khứ ngọt ngào kia đều là mơ mộng hão huyền.
Những dòng chữ kia như một tấm lưới không có kẽ hở bao lấy cô, khiến cô ngộp thở.
Nhưng việc chia tay là không thể vì cô vẫn còn yêu anh.
Thời Noãn mặc kệ anh nói gì, chỉ cần anh đưa ra một lý do thì cô đều có thể tha thứ.
Nhưng anh vẫn cứ im lặng, ngay cả việc nói dối cô cũng không làm.
Thời Noãn thất vọng quay về phòng, kéo vali ra, lấy quần áo trong tủ bỏ vào.
Lục Chi Hằng bước vào phòng, lấy quần áo cô ra lại, nắm lấy tay cô, "Em đừng đi mà Noãn Noãn."
Thời Noãn quyết tâm, rút tay ra, mím chặt môi tiếp tục thu dọn quần áo.
Trước kia mỗi lần anh ghen hay cãi nhau cô đều có thể dỗ anh nhưng lần này thì không.
Dưới tình thế cấp bách, Lục Chi Hằng bỗng ôm lấy cô. Ở phía sau là giường, anh dùng lực ôm cô lùi lại vài bước, đè cô xuống giường.
Anh nằm ở trên cúi xuống cạy mở hàm răng cô, hôn lấy cô, dùng tay vuốt ve cô.
Cô đang mặc váy ngủ, chỉ cần kéo nhẹ thôi là da thịt trắng nõn sẽ hiện ra hết trước mắt anh.
Anh biết rõ từng điểm nhạy cảm trên người cô nhưng lúc này, mặc cho anh có làm thế nào thì cô cũng không xẩu hổ động tình như trước.
Anh không vào được vì cô quá khô, mãi mà không ướt.
Thời Noãn mở to mắt nhìn đèn trần, nằm im không phản kháng cũng không đáp lại.
"Tách--" Một giọt nước mắt nhỏ xuống, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
Cô đang khóc, người cong lại.
Lục Chi Hằng đang chôn mặt trước ngực cô lập tức dừng lại, ngồi dậy sửa dây áo lại cho cô.
"Anh sai rồi Noãn Noãn. Anh không chạm vào nữa, em đừng khóc." Anh dùng bàn tay thô ráp lau khô nước mắt cho cô.
Hốc mắt Thời Noãn hồng hồng. Cô không rõ vì sao chuyện lại thành ra như vậy, cũng không biết được giữa hai người có vấn đề gì.
"Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi." Vẻ mặt cô mệt mỏi.
"Được." Lục Chi Hằng đi ra phòng khách rót nước ấm cho cô.
Thời Noãn có hơi khác, nhận lấy uống hết nửa cốc nước rồi đặt lên đầu giường. Cô nằm xuống, nghiêng người qua co lại.
Lục Chi Hằng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng, cô cũng không đẩy anh ra.
Trong lòng anh vui vẻ một chút. Có lẽ sau khi ngủ một giấc cô sẽ quên, hai người vẫn sẽ tốt đẹp.
Nhưng cô lại nói ra một câu đánh tan giấc mộng của anh.
"Sáng mai em sẽ gọi cho tài xế bên công ty đến rước."
Lời nói như mũi tên đâm thẳng vào lồng ngực nhưng lại không thấy máu.
Lòng anh đau đớn, khó nhọc hỏi, "Noãn Noãn, em đã nói sẽ không bỏ anh mà."
Thời Noãn đượm buồn nhưng vẫn vững lòng, "Không phải là bỏ anh, chỉ là em muốn tỉnh táo một chút thôi."
"Em không dọn đi chứ?" Anh hỏi.
Thời Noãn không nói gì, nhưng sự im lặng coi như là câu trả lời dành cho anh.
Ngoài cửa sổ trời dần sáng. Lục Chi Hằng cả đêm không ngủ, chỉ nhìn người trong lòng.
"Noãn Noãn là cô nhóc lừa đảo." Anh khàn giọng nói.
Rõ ràng trước khi thổi nến anh đã nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện như lời cô nói nhưng vẫn không thành hiện thực.
Trong lòng có chuyện nên Thời Noãn cũng ngủ không ngon, hơn bảy giờ đã tỉnh giấc.
Cô hi vọng chuyện hôm qua đều là mơ, sau khi tỉnh lại giữa cô và anh sẽ gần nhau như lúc trước.
Nhưng tiếc là không được. Sau khi tỉnh giấc, từng chuyện một đều là sự thật.
Lục Chi Hằng không có ở bên cạnh.
Thời Noãn mang dép lê ra khỏi phòng. Cô nghe thấy trong bếp có tiếng động liền bước vào xem, thấy anh đang chiên thịt.
Dầu trong chảo kêu xèo xèo, hơi có mùi khét mà anh vẫn không động đậy, rõ ràng là hồn đang treo ngược cành cây.
"Được rồi, anh còn chiên nữa thì sẽ cháy mất." Cô nhắc nhở.
Lục Chi Hằng nghe vậy, quay lại nhìn cô. Trong mắt anh là những cảm xúc phức tạp nhưng không nói gì, lấy thịt trong chảo ra dĩa.
Bữa sáng hôm nay vô cùng yên lặng.
Sau khi ăn xong, Thời Noãn cho dĩa vào máy rửa bát rồi vào phòng thay đồ.
Cô mở vali, đem những món đồ tối qua chưa dọn xong đặt vào.
Lúc Thời Noãn chuyển tới có tận bảy thùng giấy lớn đựng đồ, bây giờ chỉ dùng một cái vali chắc chắn là không đủ.
Nhưng mà cũng không sao. Vốn dĩ cô không muốn đi luôn, chỉ là bây giờ cô tạm thời không muốn ở lại đây.
Vừa nghĩ tới việc người đàn ông sống chung luôn theo dõi mình, Thời Noãn cảm thấy thở không thông.
Quan trọng hơn là chuyện lần này có lẽ là một khúc nhạc dạo để cô biết rằng mối quan hệ của cô và anh không thể nào thuận buồm xuôi gió như vậy.
Lục Chi Hằng đứng ở cửa, sắc mặt tiều tuỵ, dưới mắt có quầng thâm, trông là biết ngủ không ngon.
Anh đứng im như một pho tượng.
Thời Noãn kéo khoá kéo. Lúc cô chuẩn bị đi ra, Lục Chi Hằng bước lại giữ tay cô.
Thời Noãn quay lại. Anh sợ chọc cô giận, nắm một giây lập tức thả ra, như là đứa trẻ sợ sệt khi làm sai.
"Em sẽ về chứ?" Giọng anh khàn đặc.
"Vâng ạ." Cô nhẹ nhàng trả lời.
"Đừng gọi tài xế." Lục Chi Hằng căng thẳng, tuy không cam lòng nhưng vẫn nói, "Để anh đưa em đi."
Thời Noãn không nghĩ anh sẽ nói vậy bèn sửng sốt rồi gật đầu.
Trong xe phát loại nhạc du dương đầy thư giãn giúp cho tình hình lúc này đỡ lúng túng phần nào.
Đường không dài, giao thông buổi sáng cũng không quá đông đúc nhưng anh lại lái rất chậm thành ra tốn nhiều hơn nửa tiếng so với mọi khi.
Nhưng dù chậm thế nào thì cũng vẫn đến nơi. Xe dừng ở dưới tiểu khu. Lục Chi Hằng mở cốp lấy vali ra, tay cứ nắm lấy tay cầm không muốn buông.
"Em đã hứa với anh là sẽ quay về, em nói phải giữ lời."
"Em nhớ rồi." Thời Noãn cũng nghẹn lòng. Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bọn cô cãi nhau vì chuyện như vậy.
Mắt nóng lên, cô cố nén nước mắt: "Em thấy vấn đề giữa chúng ta rất nghiêm trọng. Trách nhiệm không chỉ thuộc về anh mà em cũng có phần."
"Cho nên chúng ta cần tách ra một thời gian để có thể bình tĩnh suy nghĩ lại. Đợi đến khi chúng ta hiểu rõ rồi thì sẽ cùng nhau giải quyết, được không ạ?"
"Được."
Lục Chi Hằng đưa vali cho cô, anh quyến luyến đau đớn nhìn cô rời đi như thể trái tim cũng rời khỏi cơ thể.
Thời Noãn vào nhà. Căn phòng bỏ không mấy tháng qua đã có thêm một lớp bụi dày.
Cô hắt hơi mấy cái, tìm một cái khăn đi lau bàn ghế sau đó đổi hết ga giường lẫn chăn.
Thời Noãn mở cửa sổ cho thông thoáng, không kìm được mà nhìn xuống dưới thấy xe anh vẫn còn ở đó.
Cô cầm điện thoại anh đứng đó, không nói gì cũng không hề nhúc nhích.
Lục Chi Hằng thấy cô đi chân trần, đi vào phòng lấy dép của cô, ngồi xổm xuống mang vào cho cô, "Trên đất lạnh lắm, em đừng đi chân không."
Xong rồi anh vươn tay ra sau cô cầm lấy điện thoại, nhập mật khẩu rồi trả điện thoại lại cho cô, "Em muốn xem gì thì anh đều cho em xem mà."
Thời Noãn cắn môi, vẫn quyết định tìm hiểu rõ sự việc.
Cô mở danh sách cuộc gọi, lướt lên lướt xuống mấy lần vẫn không thấy số của Thiến Thiến.
Có lẽ Hạ Yên Nhiên đã lừa cô, nhưng cũng có lẽ sau mỗi lần gọi anh đều xoá lịch sử gọi điện.
Trong đầu Thời Noãn bây giờ loạn tùng phèo, cô không muốn giải quyết qua loa mà chỉ muốn nói ra hết tất cả.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi thẳng, "Có phải mỗi ngày anh đều gọi cho trợ lý của em để theo..."
Từ "theo dõi" này quá khó nghe, Thời Noãn không muốn nói với anh nên đành dùng từ khác, "Kiểm tra tình hình của em không?"
Lục Chi Hằng bình tĩnh nhìn cô, thậm chí còn ngạc nhiên, "Sao em lại nghĩ như vậy?"
Ban đầu Thời Noãn nghĩ cách làm của anh đã sai, bây giờ còn nghe anh chối bỏ, còn muốn nói dối, trong lòng càng tức giận.
Cô đi lại lấy giấy tờ từ trong túi xách đặt ở giá treo đồ đưa cho anh, "Tự anh xem đi."
Đến bây giờ Lục Chi Hằng mới biến sắc, "Ai đưa cho em cái này?"
"Là ai đưa thì có quan trọng không?" Thời Noãn thở mạnh, bờ vai gầy run run, "Em vẫn nghĩ giữa người yêu nên thành thật với nhau."
"Trước đó em cũng nói với anh rất nhiều lần rằng nếu anh muốn biết gì thì cứ hỏi trực tiếp em rồi cùng bàn bạc. Nhưng anh không thèm xem trọng lời nói của em. Hàng ngày anh gọi cho trợ lý em là vì không tin em, nghĩ rằng em sẽ phản bội, làm chuyện có lỗi với anh sao?"
Cô rưng rưng nước mắt, phần là vì tức giận, còn lại là vì đau khổ, "Giờ em mới biết được, hoá ra giữa chúng ta không hề tồn tại sự tin tưởng dành cho đối phương."
"Không phải..." Mắt Lục Chi Hằng hoàn toàn tối lại, nắm chặt lấy vai cô, "Anh tin em mà Noãn Noãn."
Thời Noãn đối mắt với anh, đau lòng chất vấn, "Vậy vì sao anh làm như thế?"
Mắt Lục Chi Hằng loé lên tia sáng, mấp máy môi nhưng mãi không nói gì.
Nên nói gì đây? Nói là anh đã kìm chế hết sức nhưng vẫn không nhịn được à?
Bởi vì quá trân trọng mối quan hệ này mà anh sợ rằng cô sẽ rời khỏi mình bất cứ lúc nào. Thế nên chỉ cần một ngày không có cô bên cạnh, anh sẽ trở nên bất an.
Lỡ như cô nghe được chuyện xưa của anh, lỡ như cô biết anh có vấn đề, lỡ như cô gặp phải chuyện như Thẩm Luật Thông đã làm trước kia.
Lục Chi Hằng biết tâm lý mình bất thường nhưng anh không hề muốn cho cô hay, anh không muốn cô sợ anh.
Anh cũng muốn mình giống như mọi người, muốn yêu và được yêu.
Thời Noãn kiên nhẫn đợi chờ, cho anh một cơ hội để giải thích.
Nhưng năm phút trôi qua, cô không đợi được câu trả lời của anh.
Cảm giác khi không được người yêu tôn trọng và tin tưởng vô cùng tồi tệ, dường như những quá khứ ngọt ngào kia đều là mơ mộng hão huyền.
Những dòng chữ kia như một tấm lưới không có kẽ hở bao lấy cô, khiến cô ngộp thở.
Nhưng việc chia tay là không thể vì cô vẫn còn yêu anh.
Thời Noãn mặc kệ anh nói gì, chỉ cần anh đưa ra một lý do thì cô đều có thể tha thứ.
Nhưng anh vẫn cứ im lặng, ngay cả việc nói dối cô cũng không làm.
Thời Noãn thất vọng quay về phòng, kéo vali ra, lấy quần áo trong tủ bỏ vào.
Lục Chi Hằng bước vào phòng, lấy quần áo cô ra lại, nắm lấy tay cô, "Em đừng đi mà Noãn Noãn."
Thời Noãn quyết tâm, rút tay ra, mím chặt môi tiếp tục thu dọn quần áo.
Trước kia mỗi lần anh ghen hay cãi nhau cô đều có thể dỗ anh nhưng lần này thì không.
Dưới tình thế cấp bách, Lục Chi Hằng bỗng ôm lấy cô. Ở phía sau là giường, anh dùng lực ôm cô lùi lại vài bước, đè cô xuống giường.
Anh nằm ở trên cúi xuống cạy mở hàm răng cô, hôn lấy cô, dùng tay vuốt ve cô.
Cô đang mặc váy ngủ, chỉ cần kéo nhẹ thôi là da thịt trắng nõn sẽ hiện ra hết trước mắt anh.
Anh biết rõ từng điểm nhạy cảm trên người cô nhưng lúc này, mặc cho anh có làm thế nào thì cô cũng không xẩu hổ động tình như trước.
Anh không vào được vì cô quá khô, mãi mà không ướt.
Thời Noãn mở to mắt nhìn đèn trần, nằm im không phản kháng cũng không đáp lại.
"Tách--" Một giọt nước mắt nhỏ xuống, tiếng khóc nghẹn ngào vang lên.
Cô đang khóc, người cong lại.
Lục Chi Hằng đang chôn mặt trước ngực cô lập tức dừng lại, ngồi dậy sửa dây áo lại cho cô.
"Anh sai rồi Noãn Noãn. Anh không chạm vào nữa, em đừng khóc." Anh dùng bàn tay thô ráp lau khô nước mắt cho cô.
Hốc mắt Thời Noãn hồng hồng. Cô không rõ vì sao chuyện lại thành ra như vậy, cũng không biết được giữa hai người có vấn đề gì.
"Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi." Vẻ mặt cô mệt mỏi.
"Được." Lục Chi Hằng đi ra phòng khách rót nước ấm cho cô.
Thời Noãn có hơi khác, nhận lấy uống hết nửa cốc nước rồi đặt lên đầu giường. Cô nằm xuống, nghiêng người qua co lại.
Lục Chi Hằng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô vào lòng, cô cũng không đẩy anh ra.
Trong lòng anh vui vẻ một chút. Có lẽ sau khi ngủ một giấc cô sẽ quên, hai người vẫn sẽ tốt đẹp.
Nhưng cô lại nói ra một câu đánh tan giấc mộng của anh.
"Sáng mai em sẽ gọi cho tài xế bên công ty đến rước."
Lời nói như mũi tên đâm thẳng vào lồng ngực nhưng lại không thấy máu.
Lòng anh đau đớn, khó nhọc hỏi, "Noãn Noãn, em đã nói sẽ không bỏ anh mà."
Thời Noãn đượm buồn nhưng vẫn vững lòng, "Không phải là bỏ anh, chỉ là em muốn tỉnh táo một chút thôi."
"Em không dọn đi chứ?" Anh hỏi.
Thời Noãn không nói gì, nhưng sự im lặng coi như là câu trả lời dành cho anh.
Ngoài cửa sổ trời dần sáng. Lục Chi Hằng cả đêm không ngủ, chỉ nhìn người trong lòng.
"Noãn Noãn là cô nhóc lừa đảo." Anh khàn giọng nói.
Rõ ràng trước khi thổi nến anh đã nhắm mắt, thành tâm cầu nguyện như lời cô nói nhưng vẫn không thành hiện thực.
Trong lòng có chuyện nên Thời Noãn cũng ngủ không ngon, hơn bảy giờ đã tỉnh giấc.
Cô hi vọng chuyện hôm qua đều là mơ, sau khi tỉnh lại giữa cô và anh sẽ gần nhau như lúc trước.
Nhưng tiếc là không được. Sau khi tỉnh giấc, từng chuyện một đều là sự thật.
Lục Chi Hằng không có ở bên cạnh.
Thời Noãn mang dép lê ra khỏi phòng. Cô nghe thấy trong bếp có tiếng động liền bước vào xem, thấy anh đang chiên thịt.
Dầu trong chảo kêu xèo xèo, hơi có mùi khét mà anh vẫn không động đậy, rõ ràng là hồn đang treo ngược cành cây.
"Được rồi, anh còn chiên nữa thì sẽ cháy mất." Cô nhắc nhở.
Lục Chi Hằng nghe vậy, quay lại nhìn cô. Trong mắt anh là những cảm xúc phức tạp nhưng không nói gì, lấy thịt trong chảo ra dĩa.
Bữa sáng hôm nay vô cùng yên lặng.
Sau khi ăn xong, Thời Noãn cho dĩa vào máy rửa bát rồi vào phòng thay đồ.
Cô mở vali, đem những món đồ tối qua chưa dọn xong đặt vào.
Lúc Thời Noãn chuyển tới có tận bảy thùng giấy lớn đựng đồ, bây giờ chỉ dùng một cái vali chắc chắn là không đủ.
Nhưng mà cũng không sao. Vốn dĩ cô không muốn đi luôn, chỉ là bây giờ cô tạm thời không muốn ở lại đây.
Vừa nghĩ tới việc người đàn ông sống chung luôn theo dõi mình, Thời Noãn cảm thấy thở không thông.
Quan trọng hơn là chuyện lần này có lẽ là một khúc nhạc dạo để cô biết rằng mối quan hệ của cô và anh không thể nào thuận buồm xuôi gió như vậy.
Lục Chi Hằng đứng ở cửa, sắc mặt tiều tuỵ, dưới mắt có quầng thâm, trông là biết ngủ không ngon.
Anh đứng im như một pho tượng.
Thời Noãn kéo khoá kéo. Lúc cô chuẩn bị đi ra, Lục Chi Hằng bước lại giữ tay cô.
Thời Noãn quay lại. Anh sợ chọc cô giận, nắm một giây lập tức thả ra, như là đứa trẻ sợ sệt khi làm sai.
"Em sẽ về chứ?" Giọng anh khàn đặc.
"Vâng ạ." Cô nhẹ nhàng trả lời.
"Đừng gọi tài xế." Lục Chi Hằng căng thẳng, tuy không cam lòng nhưng vẫn nói, "Để anh đưa em đi."
Thời Noãn không nghĩ anh sẽ nói vậy bèn sửng sốt rồi gật đầu.
Trong xe phát loại nhạc du dương đầy thư giãn giúp cho tình hình lúc này đỡ lúng túng phần nào.
Đường không dài, giao thông buổi sáng cũng không quá đông đúc nhưng anh lại lái rất chậm thành ra tốn nhiều hơn nửa tiếng so với mọi khi.
Nhưng dù chậm thế nào thì cũng vẫn đến nơi. Xe dừng ở dưới tiểu khu. Lục Chi Hằng mở cốp lấy vali ra, tay cứ nắm lấy tay cầm không muốn buông.
"Em đã hứa với anh là sẽ quay về, em nói phải giữ lời."
"Em nhớ rồi." Thời Noãn cũng nghẹn lòng. Trước đây cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày bọn cô cãi nhau vì chuyện như vậy.
Mắt nóng lên, cô cố nén nước mắt: "Em thấy vấn đề giữa chúng ta rất nghiêm trọng. Trách nhiệm không chỉ thuộc về anh mà em cũng có phần."
"Cho nên chúng ta cần tách ra một thời gian để có thể bình tĩnh suy nghĩ lại. Đợi đến khi chúng ta hiểu rõ rồi thì sẽ cùng nhau giải quyết, được không ạ?"
"Được."
Lục Chi Hằng đưa vali cho cô, anh quyến luyến đau đớn nhìn cô rời đi như thể trái tim cũng rời khỏi cơ thể.
Thời Noãn vào nhà. Căn phòng bỏ không mấy tháng qua đã có thêm một lớp bụi dày.
Cô hắt hơi mấy cái, tìm một cái khăn đi lau bàn ghế sau đó đổi hết ga giường lẫn chăn.
Thời Noãn mở cửa sổ cho thông thoáng, không kìm được mà nhìn xuống dưới thấy xe anh vẫn còn ở đó.
/73
|