Editor: KInh thuế
“Không được để thừa đồ ăn.” Hứa Nhu đặt đôi đũa vào tay cậu, cậu cảm giác tay mình muốn run lên rồi.
Dư Dịch ngồi cạnh thầm nghĩ muốn bật cười, nhà của cậu vẫn luôn như vậy, mẹ già tình cảm, cha già thì nghiêm nghị, có cậu, có em gái, giờ thêm một em trai đáng yêu, thực là thảo mãn.
Nhắc tới em gái, không biết giờ này bị chôn vùi trong đống văn kiện kia có nổi điên lên chưa.
Cậu nhìn qua cửa sổ, ánh sáng ấm áp, thực sự rất an tâm, nếu sau này hai người kia đến đây, vậy càng tốt hơn.
“Dịch, con nhìn cũng no bụng được hả? Mau ăn đi.” Bên tai là tiếng mẹ nhắc nhở, cậu nhanh chóng cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Cậu cùng Minh liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương một loại bất đắc dĩ. Mẹ Hứa Nhu quả thật rất tốt nhưng, chính là tốt quá lại khiến bọn cậu nhiều khi thật câm nín.
Có điều, cuộc sống như này cũng thực hạnh phúc.
Xe đưa họ đến trường, hiện nay đã không còn phân biệt ban quý tộc hay thường dân nữa.
Đương nhiên, đồng phục cũng đã đồng đều màu đen, từ sau khi sự kiện kia xảy ra, Kính Nguyệt Sâm không đến trường nữa, Thẩm Vũ Âm cũng bị buộc thôi học, không nói trước kia cô ta hãm hại Dư Châu, việc đánh trưởng bối như Hứa Nhu, nhà trường cũng có thể buộc cô ta thôi học, nếu không phải Hứa nhu thay cô cầu tình, có lẽ, cô ta không dễ dàng chuyển trường như vậy, đương nhiên, giờ đang học ở trường khác, nghe nói, cô ta đã biết điều hơn nhiều, không nói chuyện gì hay ra vẻ như trước kia nữa.
Có lẽ, cuộc sống cô ta đã trở về quỹ đạo vốn có.
“Anh, hôm nay em muốn xuống ở đây.” Minh nói với Dư Dịch đang ngẩn người, Dư Dịch giật mình quay đầu, nhìn em trai nuôi này, khuôn mặt sạch sẽ ưa nhìn thêm má lúm, thật là đáng yêu mà.
“Phải về Kính Nguyệt gia sao?” Dư Dịch cười hỏi.
Minh gật đầu một cái: “Em về thay thế để chị về nghỉ.” Cậu không khỏi bẹp cái miệng lại, giờ cậu phải chạy đi chạy lại hai bên, không khác gì một nô lệ, Dư Châu trở về, đống công văn đó sẽ ném cho cậu xử lý.
Cậu đúng là mệnh khổ mà, Tiểu Minh mệnh khổ, sát thủ mệnh khổ mà.
“Được rồi, nếu con bé không chịu được sẽ muốn giết người đó.” Dư Dịch quay đàu, trên mặt là nụ cười như hoa, nói đến gió mát cảnh đẹp.
Cách đó không xa, nhìn thấy Trình Vũ đang vuốt tóc lại cho Tương Tư, Đan Tương Tư nói liên tục không ngừng, cũng không biết sao con bé co nhiều chuyện để nói như vậy, nhìn cả hai cực kì vui vẻ.
Gia Dật cùng Tả Tư Viêm cũng đều bận việc riêng.
Mỗi người đều bận chuyện của mình, cũng chỉ còn cậu, thật rảnh rỗi đến nhàm chán, có lẽ cũng nên tìm việc gì đó để làm thôi.
Có lẽ, cậu cũng nên đến nhà Kính Nguyệt tôi luyện một phen, không biết, em gái cậu sẽ để cậu làm gì.
Mà lúc này, trong một thư phòng nhà Kính Nguyệt, trên mặt đất là đống giấy tờ vương vãi, hồi lâu, từ trong đống giấy đó một người trồi lên, mặt mày nhíu chặt.
Thậm chí mày càng ngày càng nhíu chặt lại, hai mắt cũng phừng phừng lửa giận, hiển nhiên đã chịu đựng đến cực điểm.
Kính Nguyệt gia chết tiệt, cô biết ngay không có chuyện gì tốt lành mà, bây giờ thì hay rồi, bọn họ bắt cô làm trâu làm ngựa mà, ai biết thế lực nhà Kính Nguyệt lớn như vậy chứ, thủ hạ đến mấy ngàn người còn trải rộng khắp nước.
Trước kia cô chỉ là một tên côn đồ, giờ vẫn cùng một đám lưu manh lăn lội.
Khó trách quyển sách kia nói, nữ chủ nhân mang bạc lệ mới là người lãnh đạo thực sự của nhà Kính Nguyệt, vừa nghe, còn thấy chút kì quái, kì thật, đây chắc chắn là âm mưu, lừa cô làm trâu làm ngựa không công cho nhà họ.
“Kính Nguyệt Liên, đều là lỗi của anh.” Cô hận đến nghiến răng, vì cái gì giờ anh thong dong như vậy, mọi chuyện đều đặt lên người cô, cho nên, dù mẹ có bồi bổ ra sao cô cũng không béo lên nổi.
“Sao vậy, nha đầu, anh lại chọc em giận sao?” Một âm thanh ôn nhu như nước, không biết từ lúc nào Kính Nguyệt Liên đã đứng ở cửa, nhìn thư phòng như vừa bị bão quét ngổn ngang giấy tờ.
Kì thật, không thể không nói, mấy trưởng lão rất biết chọn người, nha đầu rất thích hợp với cuộc sống nhà Kính Nguyệt, tuy ban đầu có chút vất vả nhưng chắc chắn so với bất cứ người nào cô cũng sẽ làm tốt hơn.
Cũng bởi thể chất kinh người kia, thuộc hạ đều rất kính sợ cô, chỉ sợ một ngày cô có chút không hài lòng, sẽ dùng một tay quật ngã họ.
Nhất là những người từng đánh qua với cô, giờ không khác gì chuột nhìn thấy mèo, thoáng qua là bỉ chạy, nếu phải đi qua cũng lựa đường vòng. Thật sự rất có phong phạm đại tỷ, cũng là chủ nhân nhà Kính Nguyệt.
Dư Châu dùng sức hít sâu, nhìn khuôn mặt không còn mang mặt nạ kia, giống hệt khuôn mặt Kính Nguyệt Sâm, nhưng ai cũng không nhận lầm anh với cậu ta, bọn họ thực sự rất khác biệt, đặc biệt là ánh mắt hay khí chất.
“Em không sao.” Cơ hồ là cắn răng nghiến chặt mà gừ gừ ra tiếng.
“Haizz, anh cũng biết bây giờ em chịu khổ.” Kính Nguyệt Liên mỉm cười. “Chờ Minh trở về, có thể để em nghỉ ngơi rồi.”
Anh bước vào, có điều, văn kiện xác thực quá nhiều, đến mức, chỗ đặt chân cũng đều không có nữa.
“Được rồi, giao lại cho anh, em cứ nghỉ ngơi chút đi.” Có đôi khi, nhiều chuyện anh phải san sẻ, bằng không nha đầu kia bị bức ép quá rất có thể rời nhà trốn đi mất, lúc đó biết tìm cô ở đâu.
Dư Châu đứng lên, duỗi cái thắt lưng mỏi nhừ, vừa vặn cô có chút chuyện muốn làm, nếu không thực sự buồn bực mà chết mất.
Kính Nguyệt Liên xoa bóp hai bên thái dương cho cô, nha đầu này, chắc lại đi dạy dỗ đám vệ sĩ đây.
Anh ngồi xuống ghế, không khỏi cảm khái, mười năm trước cứu cô bé kia, rồi xa cách đến tận bây giờ, có lẽ là mười năm tăm tối nhất, bây giờ cô cùng anh, tựa như ngân hà cùng bạc lệ một chỗ, vĩnh viễn ở bên nhau. Anh vuốt ve khuyên tai hình giọt lệ kia, Ngân hà cuối cùng cũng trở lại bên người, chỉ có điều.
Nguyệt Sâm, không biết có khỏe không.
Anh thẳng thắt lưng, bắt đầu cuộc chiến xử lý, kì thật không chỉ có nha đầu, chính bản thân anh cũng cảm thấy bị hai vị trưởng lão kia tính kế.
Mà tại một hòn đảo nhỏ, một biệt thự lớn dựng giữa đảo, tuy nhìn cực kì hoang vu nhưng điều kiện lại rất đầy đủ, chỉ là không có bóng người, mang lại cảm giác hơi cô đơn.
Thiếu niên thân hình cao gầy đứng tựa bên cửa sổ, gió biển thổi hòa quện mùi vào tóc thiếu niên, ánh lại màu mắt xanh lam cực kì đẹp, lúc này cực kì sạch sẽ như màu biển xanh, không chút tạp chất.
“Thiếu gia, đồ ngài cần đã chuyển đến.” Theo sau thiếu niên là một người đàn ông còn trẻ, một thân hắc y, cung kính cúi đầu phía sau.
“Anh hối hận tới đây với tôi sao, Thầm?”
Cậu không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt buông lời hỏi người phía sau, mà người đàn ông nghe vậy khẽ ngẩng đầu, chính là sát thủ đứng thứ hai nhà Kính Nguyệt.
“Không hối hận, cuộc sống ở đây tuy ngăn cách với thế giới bên ngoài nhưng cũng rất yên ổn.” Tự nhủ là thoải mái, nhưng môi hắn không khỏi trễ xuống, kì thật cũng chỉ có thể trốn tới đây, có lẽ sau này sẽ có cơ hội ra ngoài, nhưng hiện tại tuyệt đối không, bởi vì, hắn lại bị Minh đánh bại bằng một cây củ cải, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục không thể chấp nhận.
Ở lại chịu sự cười nhạo của bọn họ, không bằng thanh tĩnh ở đây, hơn nữa, còn có Nguyệt Sâm thiếu gia. Đợi đến lúc hắn trở lại, nhất định phải vượt qua tên kia, nghe nói gần đây hắn ta nhận mẹ nuôi, được chăm sóc như trư, chắc chắn, rất nhanh, mình có thể vượt qua hắn ta.
“Ha, vất vả cho anh rồi.” Kính Nguyệt Sâm cầm chiếc chén từ tay Thầm, ngồi xuống ghế, kì thật nơi đây so với chỗ giam Kính Nguyệt Liên lúc trước tốt hơn rất nhiều, tối thiểu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời mọc rồi lặn.
Cậu có thể ở nơi đây ngây ngốc một thời gian, có lẽ là một năm, cũng có thể là hai năm, bọn họ đều không cấm cản cậu, cho nên, nếu muốn, cậu đều có thể trở về bất cứ lúc nào.
Có lẽ, chờ ở đây một thời gian đi, cho đến lúc, cậu có thể thoải mái gọi người kia một tiếng…
Anh trai, đã để lỡ hai tiếng này nhiều năm rồi…
Về phần một người khác.
Ngón tay cậu mơn trớn cái chén.
Dường như nhớ lại một khoảng thời gian đã lâu lắm rồi.
Một thiếu nữ béo như heo, bước đi còn khó khăn lại cố gắng đuổi kịp cậu. Thân thể lung la lung lay, dường như mặt đất cũng rung lên theo bước chân cô.
“Kính Nguyệt Sâm, anh biết không? Anh cười lên thật giống dâm tặc.” Cậu nhìn chằm vào hai mắt nheo lại như cười đó, ngoại trừ vẻ ngoài khó coi còn cảm thấy thật ngu ngốc.
Ngu ngốc cũng có chỗ đáng yêu.
Vì cái gì cho tới bây giờ cũng không phát hiện ra.
Kì thật, cô cũng không phải cô, cậu vẫn luôn biết…Đã sớm nhận ra được.
Bàn tử có nụ cười đáng yêu vô cùng đó, đã sớm mất đi…Về phần đã đi nơi nào, có lẽ chỉ có trời mới biết.
Môi cậu giương lên một vòng đạm mạc, nhớ lại như vậy, kì thật rất tốt đẹp, chỉ cần thay đổi tâm tình, sẽ thấy rất tốt.
Tiểu Bàn Tử, nếu như thời gian có thể quay trở lại, như vậy…
Cậu cười nhẹ, con mắt xanh lam như hòa cùng màu trời,..sóng biển từng lớp từng lớp đua nhau đánh vào bờ, hình thành rồi nhanh chóng vỡ nát, một chiếc lá nhẹ nhàng chao liệng rồi rơi xuống.
HOÀN.
_._, cuối cùng cũng hoàn rồi, rớt nước mắt. Tung bông, cũng lết được đến cuối rồi. Cảm ơn mọi người đã ở bên đến tận bây giờ.
KInh Thuế
“Không được để thừa đồ ăn.” Hứa Nhu đặt đôi đũa vào tay cậu, cậu cảm giác tay mình muốn run lên rồi.
Dư Dịch ngồi cạnh thầm nghĩ muốn bật cười, nhà của cậu vẫn luôn như vậy, mẹ già tình cảm, cha già thì nghiêm nghị, có cậu, có em gái, giờ thêm một em trai đáng yêu, thực là thảo mãn.
Nhắc tới em gái, không biết giờ này bị chôn vùi trong đống văn kiện kia có nổi điên lên chưa.
Cậu nhìn qua cửa sổ, ánh sáng ấm áp, thực sự rất an tâm, nếu sau này hai người kia đến đây, vậy càng tốt hơn.
“Dịch, con nhìn cũng no bụng được hả? Mau ăn đi.” Bên tai là tiếng mẹ nhắc nhở, cậu nhanh chóng cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Cậu cùng Minh liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương một loại bất đắc dĩ. Mẹ Hứa Nhu quả thật rất tốt nhưng, chính là tốt quá lại khiến bọn cậu nhiều khi thật câm nín.
Có điều, cuộc sống như này cũng thực hạnh phúc.
Xe đưa họ đến trường, hiện nay đã không còn phân biệt ban quý tộc hay thường dân nữa.
Đương nhiên, đồng phục cũng đã đồng đều màu đen, từ sau khi sự kiện kia xảy ra, Kính Nguyệt Sâm không đến trường nữa, Thẩm Vũ Âm cũng bị buộc thôi học, không nói trước kia cô ta hãm hại Dư Châu, việc đánh trưởng bối như Hứa Nhu, nhà trường cũng có thể buộc cô ta thôi học, nếu không phải Hứa nhu thay cô cầu tình, có lẽ, cô ta không dễ dàng chuyển trường như vậy, đương nhiên, giờ đang học ở trường khác, nghe nói, cô ta đã biết điều hơn nhiều, không nói chuyện gì hay ra vẻ như trước kia nữa.
Có lẽ, cuộc sống cô ta đã trở về quỹ đạo vốn có.
“Anh, hôm nay em muốn xuống ở đây.” Minh nói với Dư Dịch đang ngẩn người, Dư Dịch giật mình quay đầu, nhìn em trai nuôi này, khuôn mặt sạch sẽ ưa nhìn thêm má lúm, thật là đáng yêu mà.
“Phải về Kính Nguyệt gia sao?” Dư Dịch cười hỏi.
Minh gật đầu một cái: “Em về thay thế để chị về nghỉ.” Cậu không khỏi bẹp cái miệng lại, giờ cậu phải chạy đi chạy lại hai bên, không khác gì một nô lệ, Dư Châu trở về, đống công văn đó sẽ ném cho cậu xử lý.
Cậu đúng là mệnh khổ mà, Tiểu Minh mệnh khổ, sát thủ mệnh khổ mà.
“Được rồi, nếu con bé không chịu được sẽ muốn giết người đó.” Dư Dịch quay đàu, trên mặt là nụ cười như hoa, nói đến gió mát cảnh đẹp.
Cách đó không xa, nhìn thấy Trình Vũ đang vuốt tóc lại cho Tương Tư, Đan Tương Tư nói liên tục không ngừng, cũng không biết sao con bé co nhiều chuyện để nói như vậy, nhìn cả hai cực kì vui vẻ.
Gia Dật cùng Tả Tư Viêm cũng đều bận việc riêng.
Mỗi người đều bận chuyện của mình, cũng chỉ còn cậu, thật rảnh rỗi đến nhàm chán, có lẽ cũng nên tìm việc gì đó để làm thôi.
Có lẽ, cậu cũng nên đến nhà Kính Nguyệt tôi luyện một phen, không biết, em gái cậu sẽ để cậu làm gì.
Mà lúc này, trong một thư phòng nhà Kính Nguyệt, trên mặt đất là đống giấy tờ vương vãi, hồi lâu, từ trong đống giấy đó một người trồi lên, mặt mày nhíu chặt.
Thậm chí mày càng ngày càng nhíu chặt lại, hai mắt cũng phừng phừng lửa giận, hiển nhiên đã chịu đựng đến cực điểm.
Kính Nguyệt gia chết tiệt, cô biết ngay không có chuyện gì tốt lành mà, bây giờ thì hay rồi, bọn họ bắt cô làm trâu làm ngựa mà, ai biết thế lực nhà Kính Nguyệt lớn như vậy chứ, thủ hạ đến mấy ngàn người còn trải rộng khắp nước.
Trước kia cô chỉ là một tên côn đồ, giờ vẫn cùng một đám lưu manh lăn lội.
Khó trách quyển sách kia nói, nữ chủ nhân mang bạc lệ mới là người lãnh đạo thực sự của nhà Kính Nguyệt, vừa nghe, còn thấy chút kì quái, kì thật, đây chắc chắn là âm mưu, lừa cô làm trâu làm ngựa không công cho nhà họ.
“Kính Nguyệt Liên, đều là lỗi của anh.” Cô hận đến nghiến răng, vì cái gì giờ anh thong dong như vậy, mọi chuyện đều đặt lên người cô, cho nên, dù mẹ có bồi bổ ra sao cô cũng không béo lên nổi.
“Sao vậy, nha đầu, anh lại chọc em giận sao?” Một âm thanh ôn nhu như nước, không biết từ lúc nào Kính Nguyệt Liên đã đứng ở cửa, nhìn thư phòng như vừa bị bão quét ngổn ngang giấy tờ.
Kì thật, không thể không nói, mấy trưởng lão rất biết chọn người, nha đầu rất thích hợp với cuộc sống nhà Kính Nguyệt, tuy ban đầu có chút vất vả nhưng chắc chắn so với bất cứ người nào cô cũng sẽ làm tốt hơn.
Cũng bởi thể chất kinh người kia, thuộc hạ đều rất kính sợ cô, chỉ sợ một ngày cô có chút không hài lòng, sẽ dùng một tay quật ngã họ.
Nhất là những người từng đánh qua với cô, giờ không khác gì chuột nhìn thấy mèo, thoáng qua là bỉ chạy, nếu phải đi qua cũng lựa đường vòng. Thật sự rất có phong phạm đại tỷ, cũng là chủ nhân nhà Kính Nguyệt.
Dư Châu dùng sức hít sâu, nhìn khuôn mặt không còn mang mặt nạ kia, giống hệt khuôn mặt Kính Nguyệt Sâm, nhưng ai cũng không nhận lầm anh với cậu ta, bọn họ thực sự rất khác biệt, đặc biệt là ánh mắt hay khí chất.
“Em không sao.” Cơ hồ là cắn răng nghiến chặt mà gừ gừ ra tiếng.
“Haizz, anh cũng biết bây giờ em chịu khổ.” Kính Nguyệt Liên mỉm cười. “Chờ Minh trở về, có thể để em nghỉ ngơi rồi.”
Anh bước vào, có điều, văn kiện xác thực quá nhiều, đến mức, chỗ đặt chân cũng đều không có nữa.
“Được rồi, giao lại cho anh, em cứ nghỉ ngơi chút đi.” Có đôi khi, nhiều chuyện anh phải san sẻ, bằng không nha đầu kia bị bức ép quá rất có thể rời nhà trốn đi mất, lúc đó biết tìm cô ở đâu.
Dư Châu đứng lên, duỗi cái thắt lưng mỏi nhừ, vừa vặn cô có chút chuyện muốn làm, nếu không thực sự buồn bực mà chết mất.
Kính Nguyệt Liên xoa bóp hai bên thái dương cho cô, nha đầu này, chắc lại đi dạy dỗ đám vệ sĩ đây.
Anh ngồi xuống ghế, không khỏi cảm khái, mười năm trước cứu cô bé kia, rồi xa cách đến tận bây giờ, có lẽ là mười năm tăm tối nhất, bây giờ cô cùng anh, tựa như ngân hà cùng bạc lệ một chỗ, vĩnh viễn ở bên nhau. Anh vuốt ve khuyên tai hình giọt lệ kia, Ngân hà cuối cùng cũng trở lại bên người, chỉ có điều.
Nguyệt Sâm, không biết có khỏe không.
Anh thẳng thắt lưng, bắt đầu cuộc chiến xử lý, kì thật không chỉ có nha đầu, chính bản thân anh cũng cảm thấy bị hai vị trưởng lão kia tính kế.
Mà tại một hòn đảo nhỏ, một biệt thự lớn dựng giữa đảo, tuy nhìn cực kì hoang vu nhưng điều kiện lại rất đầy đủ, chỉ là không có bóng người, mang lại cảm giác hơi cô đơn.
Thiếu niên thân hình cao gầy đứng tựa bên cửa sổ, gió biển thổi hòa quện mùi vào tóc thiếu niên, ánh lại màu mắt xanh lam cực kì đẹp, lúc này cực kì sạch sẽ như màu biển xanh, không chút tạp chất.
“Thiếu gia, đồ ngài cần đã chuyển đến.” Theo sau thiếu niên là một người đàn ông còn trẻ, một thân hắc y, cung kính cúi đầu phía sau.
“Anh hối hận tới đây với tôi sao, Thầm?”
Cậu không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt buông lời hỏi người phía sau, mà người đàn ông nghe vậy khẽ ngẩng đầu, chính là sát thủ đứng thứ hai nhà Kính Nguyệt.
“Không hối hận, cuộc sống ở đây tuy ngăn cách với thế giới bên ngoài nhưng cũng rất yên ổn.” Tự nhủ là thoải mái, nhưng môi hắn không khỏi trễ xuống, kì thật cũng chỉ có thể trốn tới đây, có lẽ sau này sẽ có cơ hội ra ngoài, nhưng hiện tại tuyệt đối không, bởi vì, hắn lại bị Minh đánh bại bằng một cây củ cải, đây tuyệt đối là sự sỉ nhục không thể chấp nhận.
Ở lại chịu sự cười nhạo của bọn họ, không bằng thanh tĩnh ở đây, hơn nữa, còn có Nguyệt Sâm thiếu gia. Đợi đến lúc hắn trở lại, nhất định phải vượt qua tên kia, nghe nói gần đây hắn ta nhận mẹ nuôi, được chăm sóc như trư, chắc chắn, rất nhanh, mình có thể vượt qua hắn ta.
“Ha, vất vả cho anh rồi.” Kính Nguyệt Sâm cầm chiếc chén từ tay Thầm, ngồi xuống ghế, kì thật nơi đây so với chỗ giam Kính Nguyệt Liên lúc trước tốt hơn rất nhiều, tối thiểu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt trời mọc rồi lặn.
Cậu có thể ở nơi đây ngây ngốc một thời gian, có lẽ là một năm, cũng có thể là hai năm, bọn họ đều không cấm cản cậu, cho nên, nếu muốn, cậu đều có thể trở về bất cứ lúc nào.
Có lẽ, chờ ở đây một thời gian đi, cho đến lúc, cậu có thể thoải mái gọi người kia một tiếng…
Anh trai, đã để lỡ hai tiếng này nhiều năm rồi…
Về phần một người khác.
Ngón tay cậu mơn trớn cái chén.
Dường như nhớ lại một khoảng thời gian đã lâu lắm rồi.
Một thiếu nữ béo như heo, bước đi còn khó khăn lại cố gắng đuổi kịp cậu. Thân thể lung la lung lay, dường như mặt đất cũng rung lên theo bước chân cô.
“Kính Nguyệt Sâm, anh biết không? Anh cười lên thật giống dâm tặc.” Cậu nhìn chằm vào hai mắt nheo lại như cười đó, ngoại trừ vẻ ngoài khó coi còn cảm thấy thật ngu ngốc.
Ngu ngốc cũng có chỗ đáng yêu.
Vì cái gì cho tới bây giờ cũng không phát hiện ra.
Kì thật, cô cũng không phải cô, cậu vẫn luôn biết…Đã sớm nhận ra được.
Bàn tử có nụ cười đáng yêu vô cùng đó, đã sớm mất đi…Về phần đã đi nơi nào, có lẽ chỉ có trời mới biết.
Môi cậu giương lên một vòng đạm mạc, nhớ lại như vậy, kì thật rất tốt đẹp, chỉ cần thay đổi tâm tình, sẽ thấy rất tốt.
Tiểu Bàn Tử, nếu như thời gian có thể quay trở lại, như vậy…
Cậu cười nhẹ, con mắt xanh lam như hòa cùng màu trời,..sóng biển từng lớp từng lớp đua nhau đánh vào bờ, hình thành rồi nhanh chóng vỡ nát, một chiếc lá nhẹ nhàng chao liệng rồi rơi xuống.
HOÀN.
_._, cuối cùng cũng hoàn rồi, rớt nước mắt. Tung bông, cũng lết được đến cuối rồi. Cảm ơn mọi người đã ở bên đến tận bây giờ.
KInh Thuế
/99
|