EDITOR: KINH THUẾ
“Nếu như không muốn chết thì câm mồm lại.” Cô lạnh giọng cảnh cáo, Trình Vũ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đóng miệng vào, thật ra là cậu sợ chết.
Mẹ ơi, cậu không sợ, không ngừng dùng sức gật đầu, lại không có chút tiền đồ nhích tới gần Dư Châu một chút, muốn tìm cảm giác an toàn cạnh người cô, cậu thừa nhận, cậu thực sự không có tiền đồ, bình thường đều không cho cô xem sắc mặt tốt. Bây giờ gặp chuyện lại muốn cô bảo vệ mình, bị người khác biết được, thật sự là đủ mất mặt.
Có điều so với mất mạng thì mất mặt có là gì.
Vì vậy, hiện tại mạng nhỏ quan trọng hơn.
Dư Châu thả tay che miệng Trình Vũ ra, xem ra tên con trai này cũng không phải cực kỳ ngu ngốc, hai mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, thân thể căng thẳng tột độ, mà Trình Vũ khẽ nắm lấy quần áo của Dư Châu, toàn thân không ngừng run lên, phải biết rằng, trong nhà kho lúc này không có bất kỳ âm thanh nào, phía trước lại không ngừng truyền đến tiếng bước chân, nói ra, chính là cực kì đáng sợ. Là người cũng đáng sợ, đương nhiên cũng là sợ quỷ nữa.Dien/dan’le]quydon.
Cậu cảm thấy hai hàm răng của mình đều đang run lên, vì vậy cậu lập tức bịt chặt miệng lại sợ rằng mình sẽ kêu lên. Cậu sợ chính bản thân không nhịn được.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, giống như tiếng tim đập ngày càng dồn dập, Trình Vũ bịt chặt miệng hơn nữa, sợ hãi mình không để ý đã kêu lên, thần kinh yếu ớt của cậu quả thực không chịu được quá nhiều tra tấn, mẹ ơi, đời cậu còn chưa từng gặp phải nhiều chuyện như vậy, nhiều lần cậu thật sự muốn ngất đi cho xong, cậu quả thực không chịu nổi mà, thật sự không chịu được.
Thì ra tên sắc lang này không chỉ thích con gái mà còn yêu mến cả con trai, nghĩ tới đây, cảm giác tim gan như bị một bàn tay nhỏ túm chặt lấy, thật sự cực kì đáng sợ.
Cậu vụng trộm liếc nhìn Dư Châu, vẫn là khuôn mặt toàn thịt, hai mắt híp thành một khe nhỏ, so với quá khứ đã to hơn chút, trên mặt thịt cũng đã ít đi, ánh sáng chiếu qua khe cửa lên khuôn mặt cô, cực kì trầm tĩnh an ổn.
Tiếng bước chân từng bước, lại gần. Dư Châu chớp hai mắt, chắc chắn đây là giày đế bằng, cô đột nhiên vươn tay, đẩy Trình Vũ gọn sang một bên, chỗ đó, là một khoảng tối đen, mà Trình Vũ nhanh nhạy một câu cũng không nói, tuy rằng cậu nhát gan nhưng trí nhớ thì không quá tệ, cậu vẫn nhớ kỹ câu cô nói, cũng làm theo câu nói kia, không muốn chết thì đừng lên tiếng, chỉ là cái mông đau lại phải chịu thêm thương tổn, đau đến khóc thét mất.
Cậu dùng tay vuốt sạch mặt, thật ra, dù con trai có khóc một chút, cũng không phải tội. Có điều, bây giờ cậu không dám khóc. Chỉ sợ nước mắt nhỏ xuống mặt đất sẽ gây ra tiếng động, như vậy cậu nhất định sẽ xong rồi.
Tiếng bước chân lại càng gần hơn nữa, dáng người không cao lắm hiện ra, hơi mập một chút, có điều, so với Dư Châu vẫn là không thể.
“Hắc, hắc.” Âm thanh như từ địa ngục tới, trong kho hàng cực kỳ yên tĩnh này càng thêm phần ma quái.
“Tiểu mỹ nhân của ta, có nhớ ta hay không?” Hắn đến gần, trong bóng tối, nhìn thấy một chiếc bóng, đúng là chỗ hắn đã để tiểu mỹ nhân, thật đúng là ngoan.
Câu tiểu mỹ nhân kia, khiến Trình Vũ ói ra một ngụm khí, may mắn cậu đã che miệng lại, nếu không thực sự nhổ ra cái gì đó rồi. Rõ ràng đang lạnh hết sống lưng, trên tay cậu lại nổi từng mảng da gà.
Cậu lui vào góc tường, mới hiểu ra vì dao Dư Châu muốn đẩy cậu vào chỗ này, hóa ra, ánh sáng không chiếu đến, trừ bỏ chỗ này của cậu, những chỗ khác đều có thể mơ hồ nhìn thấy chút, chỉ có chỗ này, một mảnh đen kịt, trừ màu đen ra không thấy cái gì cả.
Thế này, cô ấy đang bảo vệ cậu sao, có điều, vì sao chứ, cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng đối xử tốt với cô ấy, lại còn cực chán ghét, cô vì cái gì phải cứu cậu, thậm chí còn thay thế cho cậu?
“Nếu như không muốn chết thì câm mồm lại.” Cô lạnh giọng cảnh cáo, Trình Vũ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đóng miệng vào, thật ra là cậu sợ chết.
Mẹ ơi, cậu không sợ, không ngừng dùng sức gật đầu, lại không có chút tiền đồ nhích tới gần Dư Châu một chút, muốn tìm cảm giác an toàn cạnh người cô, cậu thừa nhận, cậu thực sự không có tiền đồ, bình thường đều không cho cô xem sắc mặt tốt. Bây giờ gặp chuyện lại muốn cô bảo vệ mình, bị người khác biết được, thật sự là đủ mất mặt.
Có điều so với mất mạng thì mất mặt có là gì.
Vì vậy, hiện tại mạng nhỏ quan trọng hơn.
Dư Châu thả tay che miệng Trình Vũ ra, xem ra tên con trai này cũng không phải cực kỳ ngu ngốc, hai mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, thân thể căng thẳng tột độ, mà Trình Vũ khẽ nắm lấy quần áo của Dư Châu, toàn thân không ngừng run lên, phải biết rằng, trong nhà kho lúc này không có bất kỳ âm thanh nào, phía trước lại không ngừng truyền đến tiếng bước chân, nói ra, chính là cực kì đáng sợ. Là người cũng đáng sợ, đương nhiên cũng là sợ quỷ nữa.Dien/dan’le]quydon.
Cậu cảm thấy hai hàm răng của mình đều đang run lên, vì vậy cậu lập tức bịt chặt miệng lại sợ rằng mình sẽ kêu lên. Cậu sợ chính bản thân không nhịn được.
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, giống như tiếng tim đập ngày càng dồn dập, Trình Vũ bịt chặt miệng hơn nữa, sợ hãi mình không để ý đã kêu lên, thần kinh yếu ớt của cậu quả thực không chịu được quá nhiều tra tấn, mẹ ơi, đời cậu còn chưa từng gặp phải nhiều chuyện như vậy, nhiều lần cậu thật sự muốn ngất đi cho xong, cậu quả thực không chịu nổi mà, thật sự không chịu được.
Thì ra tên sắc lang này không chỉ thích con gái mà còn yêu mến cả con trai, nghĩ tới đây, cảm giác tim gan như bị một bàn tay nhỏ túm chặt lấy, thật sự cực kì đáng sợ.
Cậu vụng trộm liếc nhìn Dư Châu, vẫn là khuôn mặt toàn thịt, hai mắt híp thành một khe nhỏ, so với quá khứ đã to hơn chút, trên mặt thịt cũng đã ít đi, ánh sáng chiếu qua khe cửa lên khuôn mặt cô, cực kì trầm tĩnh an ổn.
Tiếng bước chân từng bước, lại gần. Dư Châu chớp hai mắt, chắc chắn đây là giày đế bằng, cô đột nhiên vươn tay, đẩy Trình Vũ gọn sang một bên, chỗ đó, là một khoảng tối đen, mà Trình Vũ nhanh nhạy một câu cũng không nói, tuy rằng cậu nhát gan nhưng trí nhớ thì không quá tệ, cậu vẫn nhớ kỹ câu cô nói, cũng làm theo câu nói kia, không muốn chết thì đừng lên tiếng, chỉ là cái mông đau lại phải chịu thêm thương tổn, đau đến khóc thét mất.
Cậu dùng tay vuốt sạch mặt, thật ra, dù con trai có khóc một chút, cũng không phải tội. Có điều, bây giờ cậu không dám khóc. Chỉ sợ nước mắt nhỏ xuống mặt đất sẽ gây ra tiếng động, như vậy cậu nhất định sẽ xong rồi.
Tiếng bước chân lại càng gần hơn nữa, dáng người không cao lắm hiện ra, hơi mập một chút, có điều, so với Dư Châu vẫn là không thể.
“Hắc, hắc.” Âm thanh như từ địa ngục tới, trong kho hàng cực kỳ yên tĩnh này càng thêm phần ma quái.
“Tiểu mỹ nhân của ta, có nhớ ta hay không?” Hắn đến gần, trong bóng tối, nhìn thấy một chiếc bóng, đúng là chỗ hắn đã để tiểu mỹ nhân, thật đúng là ngoan.
Câu tiểu mỹ nhân kia, khiến Trình Vũ ói ra một ngụm khí, may mắn cậu đã che miệng lại, nếu không thực sự nhổ ra cái gì đó rồi. Rõ ràng đang lạnh hết sống lưng, trên tay cậu lại nổi từng mảng da gà.
Cậu lui vào góc tường, mới hiểu ra vì dao Dư Châu muốn đẩy cậu vào chỗ này, hóa ra, ánh sáng không chiếu đến, trừ bỏ chỗ này của cậu, những chỗ khác đều có thể mơ hồ nhìn thấy chút, chỉ có chỗ này, một mảnh đen kịt, trừ màu đen ra không thấy cái gì cả.
Thế này, cô ấy đang bảo vệ cậu sao, có điều, vì sao chứ, cho đến bây giờ cậu cũng chưa từng đối xử tốt với cô ấy, lại còn cực chán ghét, cô vì cái gì phải cứu cậu, thậm chí còn thay thế cho cậu?
/99
|