Editor: Kinh Thuế
“Bởi vì, con là con gái của mẹ.” Cô nhắm hai mắt lại, không ai hay, một giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống nơi khóe mắt cô, so với trước đây càng lớn hơn, trong suốt hơn.
Đúng vậy, cô là con gái của mẹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cô cũng là con gái của bố mẹ.
“Cám ơn mẹ.” Dư Châu nhìn Hứa Nhu, không rõ vì sao, cô luôn cảm thấy Hứa Nhu đã biết cái gì đấy, nhưng không để lộ ra mà thôi. Cô vẫn là con gái của bà, chính là nguyên nhân này sao?
Đứng dậy, thân thể béo tròn di chuyển, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, đã gầy bớt nên không còn bị kẹp ở cửa, đột nhiên cô quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Nhu ngẩn người nhìn cốc nước trên tay, bên môi khẽ truyền ra tiếng thở dài.
Cũng không biết bà vì cái gì mà thở dài, cô quay đầu đi, trở lại căn phòng của mình, vẫn là căn phòng công chúa màu hồng nhạt, nhưng cô cũng không phải công chúa, nằm thẳng trên chiếc giường lớn, giơ tay lên, cô nhìn thấy cổ tay mập mạp của mình, thật đúng là cơ thể đặc biệt.
Kinh/thue/.dien'dan]lequydon
Ngày thứ hai, cô đến trường như bình thường, có điều, dường như ánh mắt tất cả mọi người trong trường học nhìn cô lại thay đổi, ở cửa trường học còn đụng phải Đan Gia Dật, tên đó còn muốn dùng móng vuốt chạm vào mặt cô, có điều cô rất nhẹ nhàng tránh được, cô, không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Về phần Tả Tư Viêm cũng trở nên lễ phép hơn rất nhiều, có điều vẫn rất thân thiết gọi cô một tiếng Châu Châu, chỉ một tiếng Châu Châu thôi, khiến cho toàn bộ da gà da vịt gì đó nổi khắp người cô, cô tự biết mình có bao nhiêu sức quyến rũ, càng không ảo tưởng rằng, bọn họ sẽ đột nhiên trở thành những người yêu thầm cô.
“Lão đại.” Một cây gậy trúc đột nhiên đứng trước mặt Dư Châu, Dư Châu ngẩng đầu, “Anh có thể đừng tiến lại gần tôi như vậy được không?” Cô nhíu mày, quét ánh mắt nhìn đám người bên cạnh đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Tại sao chứ lão đại?” Trình Vũ đã quyết từ nay về sau sẽ đi theo Dư Châu, cô thật quá lợi hại, cũng rất thông minh, lại đủ trượng nghĩa, hơn nữa còn là anh hùng trong mắt cậu, về phần Thẩm Vũ Âm lại là người cậu yêu, có điều Dư Châu càng làm cho người khác cảm thấy được khí khái hào hùng nhân nghĩa, có lẽ cô có thể biến cậu trở thành người hùng, như vậy, từ nay về sau Tiểu Âm có thể sẽ yêu mến cậu hơn.
“Thu hồi biểu tình ngu ngốc của anh lại, còn nữa cách xa tôi một chút.” Cái tên gậy trúc ngu ngốc này quá đơn thuần, nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt cả, hơn nữa chỉ cần cô đứng cạnh cậu ta, không phải cô càng bị nói là béo sao.
Béo cùng gầy, so sánh hai người với nhau, không phải khiến người gầy càng gầy hơn sao, tất nhiên cô cũng càng béo hơn, tên này gầy như vậy, cô lại béo như thế, không phải biến anh ta thành bệ đài của cô sao?
“Thực xin lỗi, lão đại.” Vội vàng thu hồi lại khuôn mặt cười, sau cặp kính siêu dầy ánh mắt Trình Vũ có chút xầu hổ, lão đại thật hung dữ, có điều như vậy cũng rất có sức quyến rũ.
“Châu Châu, nghe nói bên cạnh em có một người hầu nhỏ.” Dư Dịch nghiêng đầu, thanh âm cực kì dễ nghe, đám con gái bên cạnh đều đứng thẳng người ngó sang nhìn, người đẹp trai, âm thanh lại dễ nghe, trên đời này đúng là có những người rất được Thượng Đế chiếu cố nhiều mà, ví dụ người ngay trước mắt Dư Dịch đây.
Lông mày Dư Châu nhăn tít lại, cả mặt nhăn lại như bánh bao, đánh không đi, mắng không chạy, cô còn có thể như thế nào, cô cũng không quên đây là trường học, cũng không thể khiến cho tên đó ngã sấp xuống rồi một cước đạp khiến hắn không dậy nổi, người không phải dùng để đánh.
“Bạn học Dư Châu.” Sau lưng truyền đến âm thanh một nữ sinh, cô quay đầu lại, một bó hoa sặc sỡ được nhét vào trong tay cô.
“Bạn học Dư Châu, cậu chính là anh hùng của bọn tớ, cám ơn cậu đã giúp mọi người tìm ra tên sắc lang trường học kia, sau này không cần nơm nớp lo sợ hắn nữa.” Bên cạnh còn có rất nhiều người, thỉnh thoảng dùng sức gật đầu đồng ý.
Dư Châu cúi đầu, nhìn bó hoa trong tay mình, sợ tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn ra được cô đang nghĩ cái gì, kích động, hưng phấn, khó hiểu, còn gì nữa cũng không thể nhìn được ra.
Cho đến nửa ngày sau, trong không khí truyền đến âm thanh hắt xì thật lớn.
Đó là một cái hắt xì thật lớn, khiến không khí khẩn trương bị rút đi không ít.
Sau đó không ngừng hắt xì, Dư Dịch vội vàng cầm bó hoa trong tay cô ném cho Đan Gia Dật bên cạnh, Gia Dật tiếp nhận bằng hai tay, ngửi một chút, đúng là rất thơm, có điều người nào đó hiển nhiên không có cách nào hưởng thụ.
“Thật xin lỗi, các vị bạn học, Dư Châu trời sinh bị dị ứng phấn hoa, mong mọi người thông cảm.”
“Bởi vì, con là con gái của mẹ.” Cô nhắm hai mắt lại, không ai hay, một giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống nơi khóe mắt cô, so với trước đây càng lớn hơn, trong suốt hơn.
Đúng vậy, cô là con gái của mẹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cô cũng là con gái của bố mẹ.
“Cám ơn mẹ.” Dư Châu nhìn Hứa Nhu, không rõ vì sao, cô luôn cảm thấy Hứa Nhu đã biết cái gì đấy, nhưng không để lộ ra mà thôi. Cô vẫn là con gái của bà, chính là nguyên nhân này sao?
Đứng dậy, thân thể béo tròn di chuyển, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, đã gầy bớt nên không còn bị kẹp ở cửa, đột nhiên cô quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Nhu ngẩn người nhìn cốc nước trên tay, bên môi khẽ truyền ra tiếng thở dài.
Cũng không biết bà vì cái gì mà thở dài, cô quay đầu đi, trở lại căn phòng của mình, vẫn là căn phòng công chúa màu hồng nhạt, nhưng cô cũng không phải công chúa, nằm thẳng trên chiếc giường lớn, giơ tay lên, cô nhìn thấy cổ tay mập mạp của mình, thật đúng là cơ thể đặc biệt.
Kinh/thue/.dien'dan]lequydon
Ngày thứ hai, cô đến trường như bình thường, có điều, dường như ánh mắt tất cả mọi người trong trường học nhìn cô lại thay đổi, ở cửa trường học còn đụng phải Đan Gia Dật, tên đó còn muốn dùng móng vuốt chạm vào mặt cô, có điều cô rất nhẹ nhàng tránh được, cô, không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Về phần Tả Tư Viêm cũng trở nên lễ phép hơn rất nhiều, có điều vẫn rất thân thiết gọi cô một tiếng Châu Châu, chỉ một tiếng Châu Châu thôi, khiến cho toàn bộ da gà da vịt gì đó nổi khắp người cô, cô tự biết mình có bao nhiêu sức quyến rũ, càng không ảo tưởng rằng, bọn họ sẽ đột nhiên trở thành những người yêu thầm cô.
“Lão đại.” Một cây gậy trúc đột nhiên đứng trước mặt Dư Châu, Dư Châu ngẩng đầu, “Anh có thể đừng tiến lại gần tôi như vậy được không?” Cô nhíu mày, quét ánh mắt nhìn đám người bên cạnh đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Tại sao chứ lão đại?” Trình Vũ đã quyết từ nay về sau sẽ đi theo Dư Châu, cô thật quá lợi hại, cũng rất thông minh, lại đủ trượng nghĩa, hơn nữa còn là anh hùng trong mắt cậu, về phần Thẩm Vũ Âm lại là người cậu yêu, có điều Dư Châu càng làm cho người khác cảm thấy được khí khái hào hùng nhân nghĩa, có lẽ cô có thể biến cậu trở thành người hùng, như vậy, từ nay về sau Tiểu Âm có thể sẽ yêu mến cậu hơn.
“Thu hồi biểu tình ngu ngốc của anh lại, còn nữa cách xa tôi một chút.” Cái tên gậy trúc ngu ngốc này quá đơn thuần, nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt cả, hơn nữa chỉ cần cô đứng cạnh cậu ta, không phải cô càng bị nói là béo sao.
Béo cùng gầy, so sánh hai người với nhau, không phải khiến người gầy càng gầy hơn sao, tất nhiên cô cũng càng béo hơn, tên này gầy như vậy, cô lại béo như thế, không phải biến anh ta thành bệ đài của cô sao?
“Thực xin lỗi, lão đại.” Vội vàng thu hồi lại khuôn mặt cười, sau cặp kính siêu dầy ánh mắt Trình Vũ có chút xầu hổ, lão đại thật hung dữ, có điều như vậy cũng rất có sức quyến rũ.
“Châu Châu, nghe nói bên cạnh em có một người hầu nhỏ.” Dư Dịch nghiêng đầu, thanh âm cực kì dễ nghe, đám con gái bên cạnh đều đứng thẳng người ngó sang nhìn, người đẹp trai, âm thanh lại dễ nghe, trên đời này đúng là có những người rất được Thượng Đế chiếu cố nhiều mà, ví dụ người ngay trước mắt Dư Dịch đây.
Lông mày Dư Châu nhăn tít lại, cả mặt nhăn lại như bánh bao, đánh không đi, mắng không chạy, cô còn có thể như thế nào, cô cũng không quên đây là trường học, cũng không thể khiến cho tên đó ngã sấp xuống rồi một cước đạp khiến hắn không dậy nổi, người không phải dùng để đánh.
“Bạn học Dư Châu.” Sau lưng truyền đến âm thanh một nữ sinh, cô quay đầu lại, một bó hoa sặc sỡ được nhét vào trong tay cô.
“Bạn học Dư Châu, cậu chính là anh hùng của bọn tớ, cám ơn cậu đã giúp mọi người tìm ra tên sắc lang trường học kia, sau này không cần nơm nớp lo sợ hắn nữa.” Bên cạnh còn có rất nhiều người, thỉnh thoảng dùng sức gật đầu đồng ý.
Dư Châu cúi đầu, nhìn bó hoa trong tay mình, sợ tóc rủ xuống che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn ra được cô đang nghĩ cái gì, kích động, hưng phấn, khó hiểu, còn gì nữa cũng không thể nhìn được ra.
Cho đến nửa ngày sau, trong không khí truyền đến âm thanh hắt xì thật lớn.
Đó là một cái hắt xì thật lớn, khiến không khí khẩn trương bị rút đi không ít.
Sau đó không ngừng hắt xì, Dư Dịch vội vàng cầm bó hoa trong tay cô ném cho Đan Gia Dật bên cạnh, Gia Dật tiếp nhận bằng hai tay, ngửi một chút, đúng là rất thơm, có điều người nào đó hiển nhiên không có cách nào hưởng thụ.
“Thật xin lỗi, các vị bạn học, Dư Châu trời sinh bị dị ứng phấn hoa, mong mọi người thông cảm.”
/99
|