Editor: KInh Thuế
Cô bước đi từng bước, vươn tay, ngăn lại một phần ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu, hai mắt nheo lại cố nhìn rõ vạch đích, đôi môi khô khốc mím chặt lại.
Lúc này từ phía khán đài không ngừng truyền đến những tràng vỗ tay vang dội, cô ngẩng đầu, không biết từ khi nào tất cả mọi người đã đứng lên, dường như trong đám đông đó cô lại thấy mẹ khóc. Còn có bố không ngừng gật đầu cười với cô, trong mắt lộ rõ sự kiêu ngạo giữa đám đông, Dư Châu cũng bắt đầu là kiêu ngạo của ông rồi sao?
Bố.
Giữ vững thân mình hơn, cô cúi đầu, nhìn dải lụa đỏ trước ngực, đây là vạch đích, a, tới, cô chạy tới rồi.
Cuối cùng, kiên trì được đến.
Cô thả lỏng tay xuống, cằm ngửa lên, mồ hôi rơi xuống đầm đìa lướt qua môi mang theo vị mằn mặn.
Cuối cùng, đến.
“Chờ chút.” Từ giữa khoảng không truyền đến một âm thanh vô cùng có sức quyến rũ, trầm thấp mà ưu nhã, sự cao quý toát ra mạnh mẽ, khiến mọi người bất chợt sững lại, lắng nghe.
“Trận đấu còn chưa kết thúc.” Âm thanh của người đó cực kì lạnh nhạt nhưng lại khiến cho cả hội trường thi đấu yên tĩnh lại, chỉ có vọng lại âm vang đó.
Dư Châu xoay người, nhìn khóe môi mang theo nụ cười của Kính Nguyệt Sâm, cũng mang theo sự lạnh nhạt quen thuộc, dường như, anh ta đối với cô, chỉ có duy nhất loại vẻ mặt đó, giống như cười lại không phải cười, đoán không ra, hiểu không nổi.
Kính Nguyệt Sâm nhìn quanh bốn phía, môi mỏng khép lại, lại khiến cho nhiều người vì vậy mà trở nên mê đắm vì động tác đó.
“Trận vừa rồi mới tiến hành một nửa chặng, đương nhiên còn một nửa khác.” Cậu ta thản nhiên quét mắt qua người Dư Châu, nhìn đến bộ ngực vẫn không ngừng phập phồng dữ dội của cô, đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh, nhuốm theo sắc xanh da trời của đôi mắt lại càng thêm băng giá.
“Nửa chặng còn lại, cần hai người cùng thi đấu.” Cậu giơ tay lên, âm thanh tại hội trường đã thành tiếng vọng, dù tiếng phát ra không lớn nhưng lại đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy. Giữa hội trường yên lặng chỉ có âm thanh của Kính Nguyệt Sâm, chỉ còn có thanh âm của cậu.
Xoay người, Kính Nguyệt Sâm ôm lấy Thẩm Vũ Âm bên người, mặt Thẩm Vũ Âm vẫn luôn hồng lại càng thêm hồng như bị nướng, không biết do thời gian chạy quá dài hay vì động tác của Kính Nguyệt Sâm mà hồng thêm.
Trong hội trường vọng ra những tiếng hô thật lớn, hiển nhiên tất cả mọi người đều bị động tác bất ngờ này làm cho giật mình.
“Sâm học trưởng.” Nữ sinh bắt đầu tru lên như sói, nam sinh thì bày ra vẻ mặt tiếc hận. Vua của các thiếu nữ, cùng công chúa trong lòng bọn hắn, bây giờ đều không còn đơn thuần nữa, bọn hắn không nên khóc sao?
Dư Châu nhìn chằm chằm người con gái trong ngực Kính Nguyệt Sâm, thân thể nhỏ nhắn như vậy, không khỏi khiến tâm cô đau đớn một hồi, thì ra, đây là cảm giác đau lòng, cũng là cảm giác hâm mộ, thế này, thật sự không dễ chịu mà.
Cô cúi đầu, theo những giọt mồ hôi thỉnh thoảng rơi xuống, tách một tiếng, bụi dưới đất bay bay nhanh chóng che lấp đi thứ vừa lặng lẽ rơi xuống kia.
Kính Nguyệt Sâm thoải mái ôm lấy Thẩm Vũ Âm, ưu nhã cất bước, đi thẳng đến chỗ Dư Châu, thật ra cũng chính là vạch đích, một cơn gió mát thổi qua, dường như mang theo cả hương vị trà xanh mát dịu, không có gì lạ nhưng không phải mùi hương cô đã nhớ, khiến khoảng cách giữa cô và anh dường như vô hình bị đẩy ra xa hơn, người này không còn là đại ca ca kia của cô, đây là Kính Nguyệt Sâm.
“Bạn học Dư Châu, mời cậu tìm người hợp tác, nhớ là, nhất định phải có, nếu như không có người thứ hai, vậy, vẫn coi là cậu thua.”
Thẩm Vũ Âm ngại ngùng ôm lấy cổ Kính Nguyệt Sâm, được nằm trong ngực người mình yêu, lúc này, trong lòng cô cảm thấy ngọt tựa như mật.
Cô ngước nhìn Dư Châu, môi không kìm được cong lên khi thấy cô ta, cảm thấy thật thỏa mãn, chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Dư Châu nhìn thấy, chỉ thản nhiên nhắm tịt mắt lại, trong mắt lại khó che giấu được chút sầu đau.
Cô bước đi từng bước, vươn tay, ngăn lại một phần ánh nắng chiếu trên đỉnh đầu, hai mắt nheo lại cố nhìn rõ vạch đích, đôi môi khô khốc mím chặt lại.
Lúc này từ phía khán đài không ngừng truyền đến những tràng vỗ tay vang dội, cô ngẩng đầu, không biết từ khi nào tất cả mọi người đã đứng lên, dường như trong đám đông đó cô lại thấy mẹ khóc. Còn có bố không ngừng gật đầu cười với cô, trong mắt lộ rõ sự kiêu ngạo giữa đám đông, Dư Châu cũng bắt đầu là kiêu ngạo của ông rồi sao?
Bố.
Giữ vững thân mình hơn, cô cúi đầu, nhìn dải lụa đỏ trước ngực, đây là vạch đích, a, tới, cô chạy tới rồi.
Cuối cùng, kiên trì được đến.
Cô thả lỏng tay xuống, cằm ngửa lên, mồ hôi rơi xuống đầm đìa lướt qua môi mang theo vị mằn mặn.
Cuối cùng, đến.
“Chờ chút.” Từ giữa khoảng không truyền đến một âm thanh vô cùng có sức quyến rũ, trầm thấp mà ưu nhã, sự cao quý toát ra mạnh mẽ, khiến mọi người bất chợt sững lại, lắng nghe.
“Trận đấu còn chưa kết thúc.” Âm thanh của người đó cực kì lạnh nhạt nhưng lại khiến cho cả hội trường thi đấu yên tĩnh lại, chỉ có vọng lại âm vang đó.
Dư Châu xoay người, nhìn khóe môi mang theo nụ cười của Kính Nguyệt Sâm, cũng mang theo sự lạnh nhạt quen thuộc, dường như, anh ta đối với cô, chỉ có duy nhất loại vẻ mặt đó, giống như cười lại không phải cười, đoán không ra, hiểu không nổi.
Kính Nguyệt Sâm nhìn quanh bốn phía, môi mỏng khép lại, lại khiến cho nhiều người vì vậy mà trở nên mê đắm vì động tác đó.
“Trận vừa rồi mới tiến hành một nửa chặng, đương nhiên còn một nửa khác.” Cậu ta thản nhiên quét mắt qua người Dư Châu, nhìn đến bộ ngực vẫn không ngừng phập phồng dữ dội của cô, đáy mắt lướt qua một tia sáng lạnh, nhuốm theo sắc xanh da trời của đôi mắt lại càng thêm băng giá.
“Nửa chặng còn lại, cần hai người cùng thi đấu.” Cậu giơ tay lên, âm thanh tại hội trường đã thành tiếng vọng, dù tiếng phát ra không lớn nhưng lại đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy. Giữa hội trường yên lặng chỉ có âm thanh của Kính Nguyệt Sâm, chỉ còn có thanh âm của cậu.
Xoay người, Kính Nguyệt Sâm ôm lấy Thẩm Vũ Âm bên người, mặt Thẩm Vũ Âm vẫn luôn hồng lại càng thêm hồng như bị nướng, không biết do thời gian chạy quá dài hay vì động tác của Kính Nguyệt Sâm mà hồng thêm.
Trong hội trường vọng ra những tiếng hô thật lớn, hiển nhiên tất cả mọi người đều bị động tác bất ngờ này làm cho giật mình.
“Sâm học trưởng.” Nữ sinh bắt đầu tru lên như sói, nam sinh thì bày ra vẻ mặt tiếc hận. Vua của các thiếu nữ, cùng công chúa trong lòng bọn hắn, bây giờ đều không còn đơn thuần nữa, bọn hắn không nên khóc sao?
Dư Châu nhìn chằm chằm người con gái trong ngực Kính Nguyệt Sâm, thân thể nhỏ nhắn như vậy, không khỏi khiến tâm cô đau đớn một hồi, thì ra, đây là cảm giác đau lòng, cũng là cảm giác hâm mộ, thế này, thật sự không dễ chịu mà.
Cô cúi đầu, theo những giọt mồ hôi thỉnh thoảng rơi xuống, tách một tiếng, bụi dưới đất bay bay nhanh chóng che lấp đi thứ vừa lặng lẽ rơi xuống kia.
Kính Nguyệt Sâm thoải mái ôm lấy Thẩm Vũ Âm, ưu nhã cất bước, đi thẳng đến chỗ Dư Châu, thật ra cũng chính là vạch đích, một cơn gió mát thổi qua, dường như mang theo cả hương vị trà xanh mát dịu, không có gì lạ nhưng không phải mùi hương cô đã nhớ, khiến khoảng cách giữa cô và anh dường như vô hình bị đẩy ra xa hơn, người này không còn là đại ca ca kia của cô, đây là Kính Nguyệt Sâm.
“Bạn học Dư Châu, mời cậu tìm người hợp tác, nhớ là, nhất định phải có, nếu như không có người thứ hai, vậy, vẫn coi là cậu thua.”
Thẩm Vũ Âm ngại ngùng ôm lấy cổ Kính Nguyệt Sâm, được nằm trong ngực người mình yêu, lúc này, trong lòng cô cảm thấy ngọt tựa như mật.
Cô ngước nhìn Dư Châu, môi không kìm được cong lên khi thấy cô ta, cảm thấy thật thỏa mãn, chưa bao giờ vui vẻ như vậy.
Dư Châu nhìn thấy, chỉ thản nhiên nhắm tịt mắt lại, trong mắt lại khó che giấu được chút sầu đau.
/99
|