Cậu quả thực rất gầy, điều này, khiến cho cậu cảm giác sắp bị Dư Châu đè chết, khiến mọi người đứng cạnh xem cũng cảm thông cho, có điều, nghị lực của cậu mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng tất cả mọi người.
Dư Châu cũng không làm sao cất nổi lời, nữ thần, ác ma dã man, đối với gậy trúc mà nói, có lẽ chính là như vậy, tình yêu không có kết quả, đối với cậu ta có lẽ chính là hạnh phúc. Đương nhiên cũng là bất hạnh…
“Lão đại cũng thích Nguyệt Sâm học trưởng mà, cho nên mới có thể cố gắng như vậy, chúng ta đều là vì người trong lòng, nên mới nỗ lực đứng lên cố gắng như thế.” Trình Vũ đợi nửa ngày cũng không thấy cô nói lời nào, vì vậy đành tự nâng cao tinh thần bản thân, nói một đống lớn nhỏ, có điều, đối với cậu bây giờ nói chuyện cũng chính là gánh nặng, mỗi chữ nói ra, đều mất đi thêm một phần khí lực.
“Yêu một người, mới có thể cố gắng sao? Không thể nào.” Dư Châu cúi thấp đầu, nhìn mồ hôi trên mặt Trình Vũ, hôm nay, cô đã nhìn thấy mồ hôi của bốn người con trai, trong nội tâm đã không còn chút cảm giác gì, “Không phải vì yêu mến một ai đó mới đi cố gắng, mà bởi vì, tôi không muốn thua, bọn họ cũng vậy.”
Có khi nào người mà mình vẫn luôn thầm yêu mến biết, nụ cười của người thiếu niên hồi đó, dường như đã trở nên rất xa xôi, cho dù là quá khứ hay hiện tại, loại yêu thầm này, quả thật vô cùng khó chịu, tựa như bị nghẹn ở ngực.
Không phải để cho người đó thấy, không phải anh ta, nguyên nhân vì nhiều người khác.
Tựa như người nhà, bạn bè, còn có chính bản thân mình.
“Lão đại, nếu tôi nói với cô, tôi thật sự không kiên trì được nữa, cô có trách tôi không?” Trình Vũ đột nhiên quay đầu lại, mặt mũi đỏ gay gắt.
Dư Châu lắc đầu: “Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới, cậu sẽ kiên trì được bao lâu, chỉ là cho cậu một cơ hội để trở thành anh hùng thôi.” Cô nói rất không khách khí, mạnh mẽ đả kích nội tâm yếu mềm của Trình Vũ.
dien,/dan';lequydon
Trình Vũ sây sẩm mặt mày nhìn lại, cậu quả thực không trụ nổi nữa: “Lão đại, đã có ai từng nói, cô thật sự vô cùng nặng chưa?”
“Đã từng nghe rất nhiều người nói qua.” Dư Châu từ trên lưng cậu ta từ từ tụt xuống, tránh bi kịch người mình đè bẹp cậu ta, nếu với trọng lượng này của cô, thật sự đè ngã cậu ta, chắc chắn cây gậy trúc này sẽ bị đè gẫy.
Một cước của cô còn không chịu nổi huống hồ là toàn bộ trọng lượng thân hình.
Không đè chết cũng sẽ ho ra máu.
“Lão đại, tôi không sao.” Một tay Trình Vũ ôm ngực, một tay chống hông, dáng người gầy tong teo lại làm điệu bộ như một người con gái nhu nhược yếu đuối, đáng tiếc lại là con trai, động tác này quả thực rất đả kích người xem, cho nên, lão đại của cậu, cũng lặng lẽ chìm đi.
“Là tôi vô dụng mới đúng.” Dư Châu xoay người, nhìn về chỗ ba thiếu niên đứng chung kia, cả ba đã khôi phục không ít, nhưng vẫn là bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm.
Dư Dịch vừa muốn cất bước, đã nhanh chóng bị Đan Gia Dật giữ lại, nếu là lúc trước, lực đạo như vậy, Dư Dịch đã sớm thoát ra, chỉ có điều bây giờ, không chỉ cậu không có chút khí lực nào mà cả bọn Gia Dật cũng vậy, bọn họ chưa bao giờ trải qua cuộc thi marathon khó khăn thế này. Mệt mỏi đến mức chỉ cần ngồi xuống dưới đất là không nghĩ đứng dậy nữa.
“Dịch, vô ích thôi, cậu cũng biết, chúng ta không thể cõng cô ấy đi được nữa, Tiểu Trư thực sự quá mập, có thể đi được quãng đường dài như vậy, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Cho nên, mọi chuyện chấm dứt thôi.”
Cậu khó khăn khép hai mắt lại, kì thật, sao cậu có thể nghĩ đến chuyện từ bỏ chứ, có điều thực sự đã hết sức rồi, trừ vài người bọn họ ra, ai sẽ giúp con bé nữa đây, Trình Vũ kia đã là ngoài ý muốn rồi, trên đời này lại không có nhiều điều tốt đẹp ngoài mong đợi, nếu không bỏ cuộc, bọn cậu còn có thể làm cái gì nữa đây.
Quyết định này của Kính Nguyệt Sâm, vốn muốn làm khó Dư Châu, cũng làm khó bọn họ, cho nên, cậu ta đã tính trước được bọn cậu sẽ không thắng được, Nguyệt Sâm a Nguyệt Sâm, cậu đúng là đủ hung ác.
Dư Châu cũng không làm sao cất nổi lời, nữ thần, ác ma dã man, đối với gậy trúc mà nói, có lẽ chính là như vậy, tình yêu không có kết quả, đối với cậu ta có lẽ chính là hạnh phúc. Đương nhiên cũng là bất hạnh…
“Lão đại cũng thích Nguyệt Sâm học trưởng mà, cho nên mới có thể cố gắng như vậy, chúng ta đều là vì người trong lòng, nên mới nỗ lực đứng lên cố gắng như thế.” Trình Vũ đợi nửa ngày cũng không thấy cô nói lời nào, vì vậy đành tự nâng cao tinh thần bản thân, nói một đống lớn nhỏ, có điều, đối với cậu bây giờ nói chuyện cũng chính là gánh nặng, mỗi chữ nói ra, đều mất đi thêm một phần khí lực.
“Yêu một người, mới có thể cố gắng sao? Không thể nào.” Dư Châu cúi thấp đầu, nhìn mồ hôi trên mặt Trình Vũ, hôm nay, cô đã nhìn thấy mồ hôi của bốn người con trai, trong nội tâm đã không còn chút cảm giác gì, “Không phải vì yêu mến một ai đó mới đi cố gắng, mà bởi vì, tôi không muốn thua, bọn họ cũng vậy.”
Có khi nào người mà mình vẫn luôn thầm yêu mến biết, nụ cười của người thiếu niên hồi đó, dường như đã trở nên rất xa xôi, cho dù là quá khứ hay hiện tại, loại yêu thầm này, quả thật vô cùng khó chịu, tựa như bị nghẹn ở ngực.
Không phải để cho người đó thấy, không phải anh ta, nguyên nhân vì nhiều người khác.
Tựa như người nhà, bạn bè, còn có chính bản thân mình.
“Lão đại, nếu tôi nói với cô, tôi thật sự không kiên trì được nữa, cô có trách tôi không?” Trình Vũ đột nhiên quay đầu lại, mặt mũi đỏ gay gắt.
Dư Châu lắc đầu: “Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới, cậu sẽ kiên trì được bao lâu, chỉ là cho cậu một cơ hội để trở thành anh hùng thôi.” Cô nói rất không khách khí, mạnh mẽ đả kích nội tâm yếu mềm của Trình Vũ.
dien,/dan';lequydon
Trình Vũ sây sẩm mặt mày nhìn lại, cậu quả thực không trụ nổi nữa: “Lão đại, đã có ai từng nói, cô thật sự vô cùng nặng chưa?”
“Đã từng nghe rất nhiều người nói qua.” Dư Châu từ trên lưng cậu ta từ từ tụt xuống, tránh bi kịch người mình đè bẹp cậu ta, nếu với trọng lượng này của cô, thật sự đè ngã cậu ta, chắc chắn cây gậy trúc này sẽ bị đè gẫy.
Một cước của cô còn không chịu nổi huống hồ là toàn bộ trọng lượng thân hình.
Không đè chết cũng sẽ ho ra máu.
“Lão đại, tôi không sao.” Một tay Trình Vũ ôm ngực, một tay chống hông, dáng người gầy tong teo lại làm điệu bộ như một người con gái nhu nhược yếu đuối, đáng tiếc lại là con trai, động tác này quả thực rất đả kích người xem, cho nên, lão đại của cậu, cũng lặng lẽ chìm đi.
“Là tôi vô dụng mới đúng.” Dư Châu xoay người, nhìn về chỗ ba thiếu niên đứng chung kia, cả ba đã khôi phục không ít, nhưng vẫn là bộ dáng mệt mỏi đến cực điểm.
Dư Dịch vừa muốn cất bước, đã nhanh chóng bị Đan Gia Dật giữ lại, nếu là lúc trước, lực đạo như vậy, Dư Dịch đã sớm thoát ra, chỉ có điều bây giờ, không chỉ cậu không có chút khí lực nào mà cả bọn Gia Dật cũng vậy, bọn họ chưa bao giờ trải qua cuộc thi marathon khó khăn thế này. Mệt mỏi đến mức chỉ cần ngồi xuống dưới đất là không nghĩ đứng dậy nữa.
“Dịch, vô ích thôi, cậu cũng biết, chúng ta không thể cõng cô ấy đi được nữa, Tiểu Trư thực sự quá mập, có thể đi được quãng đường dài như vậy, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi. Cho nên, mọi chuyện chấm dứt thôi.”
Cậu khó khăn khép hai mắt lại, kì thật, sao cậu có thể nghĩ đến chuyện từ bỏ chứ, có điều thực sự đã hết sức rồi, trừ vài người bọn họ ra, ai sẽ giúp con bé nữa đây, Trình Vũ kia đã là ngoài ý muốn rồi, trên đời này lại không có nhiều điều tốt đẹp ngoài mong đợi, nếu không bỏ cuộc, bọn cậu còn có thể làm cái gì nữa đây.
Quyết định này của Kính Nguyệt Sâm, vốn muốn làm khó Dư Châu, cũng làm khó bọn họ, cho nên, cậu ta đã tính trước được bọn cậu sẽ không thắng được, Nguyệt Sâm a Nguyệt Sâm, cậu đúng là đủ hung ác.
/99
|