Editor: KInh thuế“Cám ơn cô, đại tỷ.” Cậu cảm động muốn khóc rồi, đại tỷ nhà cậu lại làm mặt lạnh, bình thường không nói với cậu nửa câu, vậy mà lúc này lại giúp đỡ cậu, trong khi tất cả mọi người đều cười nhạo, chỉ có cô, chỉ có cô không cười, còn giúp đỡ cậu.Ai tới cứu cậu với, cậu thật sự kích động. Cú ngã này thật đáng giá. Cậu có thể ngã lại mấy lần cũng được, chỉ cần đại tỷ có thể chú ý đến tên tiểu đệ này là được.Cô có nhìn thấy những thay đổi của cậu không? Cậu đã thay đổi thật nhiều, đã trở nên dũng cảm hơn, cũng trưởng thành hơn nhiều.Cậu run rẩy vươn tay ra, nắm lấy tay Dư Châu, giống như cầm phải một quả bom hẹn giờ, toàn thân đều khẩn trương.Quả nhiên rất mềm mại, êm ái không nói nên lời, ai nói cô không có ưu điểm nào, đây không phải chính là ưu điểm sao, khác với tay những nữ sinh khác, tay đại tỷ nhà cậu, giống như bông, chỉ muốn cầm mãi không buông.Có điều, cậu không dám, nhìn thấy lãnh ý trong mắt Dư Châu, cậu vội vàng buông tay ra, cậu rất gầy, lúc đứng lên cũng không cần nhiều sức lực, người khác dễ dàng kéo dậy, đây là thất bại của cậu, hay là thành tựu của lão đại.Nhưng, cho dù là thế, cậu vẫn cảm thấy mình thật sự hạnh phúc, rốt cuộc đã được cầm tay lão đại rồi, hóa ra mềm mại như vậy, cậu không muốn rửa tay nữa, cười háo sắc, cậu đột nhiên quay người, nhìn thấy cô gái xinh phía xa con mắt cũng sáng lên, Tiểu Âm, Tiểu Âm, là Âm Âm bé nhỏ.Có điều, sắc mặt cậu nhanh chóng tối xuống, một người giống như ban ngày, một người lại tựa màn đêm, một màn vừa rồi cô đều nhìn rõ, bộ dáng chật vật như vậy, xấu hổ chỉ muốn tự tử, cậu không muốn sống nữa. Cậu muốn khóc.“Cậu nên béo lên một chút.” Lúc này, một giọng nói như mọi ngày truyền đến, cậu ngẩng đầu, nhìn
/678
|