Dư Dịch đứng lặng tại chỗ, chân nặng đến mức không nhấc lên nổi, gánh nặng này lại từ chính bóng lưng đơn côi của em gái cậu mang đến.Thật sự là như vậy chăng?Rõ ràng là trả thù, vậy hết thảy trước kia là cái gì, em nói quên hết chẳng lẽ cũng chỉ là một loại thủ đoạn, những điều em nói đều là dối trá sao, mọi người đều bị lừa hết. Em chưa bao giờ đơn thuần, cho đến tận giờ đều mang tâm cơ sao.Dư Châu mập mạp háo sắc cùng ngốc ngếch đơn thuần đến đáng yêu đâu rồi, vẻ mặt lạnh nhạt, luôn không mỉm cười, nhưng vô cùng kiên cường, Dư Châu đó đâu rồi.Em gái của cậu, chạy đi đâu rồi.Dư Dịch buồn bực, Đan Gia Dật cũng vậy, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, trời chiều tỏa nắng ấm áp, từng giọt nắng rơi xuống khuôn mặt, đặc biệt ấm áp, chỉ là khuôn mặt không che giấu được một loại cảm giác lo lắng hiện lên.“Viêm.” “Cái gì?” Tả Tư Viêm cũng không quay đầu lại nhìn, dường như vẫn chìm đắm trong khoảng ánh sáng trước mặt, trong mắt lại lạnh xuống âm độ, màu màu ấm áp lại toát ra khí lạnh lùng.“Viêm, tôi có một loại dự cảm không hay, dường như có gì không tốt sắp xảy ra?” Đan Gia Dật đặt tay trên lồng ngực, nhẹ nhàng nâng cằm đang run rẩy của mình, dự cảm này thật sự vô cùng không tốt.“Tôi cũng vậy.” Tả Tư Viêm không giễu cợt như mọi lần cái loại giác quan thứ sáu chưa bao giờ linh nghiệm này, trước kia không tin, nhưng, lần này, cậu lại tin, bởi vì, cậu cũng cảm thấy như vậy, cảm giác như vậy lại càng ngày càng mãnh liệt, đến mức, khiến cho người ta cảm thấy đây là một âm mưu.“Viêm, có lẽ chúng ta phải cẩn thận rồi.” Đan Gia Dật thả tay xuống, nắm chặt lấy cặp kính mắt, không có kính mắt che, khí chất quanh thân cậu lập tức thể hiện vẻ cuồng dã khôn khéo, khóe mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc nhọn, cậu như vậy, hoàn toàn thoát khỏi lớp vẻ ngoài ôn hòa, rất ít khi cậu bày ra dáng vẻ này, vẻ mặt đáng sợ.“Ừm, ta biết rồi.” Tả Tư Viêm hờ hững trả lời, hai tay vẫn đặt trong túi áo.Sau đó, không khí căng thẳng vẫn không được xua tan, bọn
/678
|