Editor: kinh thuế“Bé con, không vui sao? Em lại đang ép mình rồi?” Liên vẫn cách ăn mặc đó, mặt nạ bạc trắng, da trắng nhợt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh mặt trời.Dư Châu đặt tay trên bụng, chỗ này, vô cùng khó chịu.“Em ăn nhiều lắm.” Cô thành thật trả lời, chỉ có lúc này, cô mới chân chính là mình, không cần hao hết tâm tư che giấu thứ gì cả.Có một số việc, cô thật sự không muốn làm, nhưng, lại không thể không làm.“Không muốn ăn thì đừng ăn, em đã rất tốt rồi, rất đáng yêu, coi như mập thêm một chút xíu nữa cũng vẫn là một cô bé cực kì đáng yêu.” Ngón tay Liên nhẹ nhàng chạm lên mặt Dư Châu, rất nhanh nhéo xuống, quả nhiên rất mềm mại. Cậu cũng không ngại cô béo thêm, kì thật, tuyệt không xấu, rất đáng yêu.“Chỉ là, nếu em còn béo nữa, anh có nhận ra em không?” Dư Châu ngẩng đầu, đáy mắt mê mang, nếu còn béo thêm nữa, ngay cả chính cô cũng không rõ mình là ai nữa.Cô cảm giác biến thành lạ lẫm, rất xa lạ.Mất mát của cô lại nhanh chóng tan biến trong tiếng cười của Liên: “Chắc chắn rồi, cho dù em biến thành bộ dáng gì, anh đều sẽ nhận ra em.” Thu hồi bàn tay, đứng gần cạnh cô, trên người anh vẫn là mùi hương nhàn nhạt của sen, dễ dàng giúp người ta an tâm.“Phải không, dù biến thành bộ dáng thế nào sao anh?” Ánh mắt Dư Châu rực sáng, lại có chút ẩm ướt nơi khóe mi.“Đúng vậy, anh chắc chắn đấy.” Liên nhìn về phía cô mỉm cười, nét cười tan chảy, cực kì ôn hòa.Rõ ràng cậu thuộc về
/678
|