Dư Dịch cười lên như đứa ngốc, có điều, cậu cũng rất vui, có chút thâm ý liếc nhìn Thẩm Vũ Âm, ánh nhìn lạnh nhạt như vậy khiến Thẩm Vũ Âm rùng mình. Cảm nhận được sự lạnh lẽo này, chiếc đũa trong tay cô bất chợt rơi xuống khỏi tay.“Cha, mẹ, mọi người xem ai đã về này?”Ngập ngừng hồi lâu, ánh mắt mọi người mới chú ý, vị khách đến đây là ai chứ.Dư Phẩm Thành, Hứa Nhu còn có Thẩm Vũ Âm đều nhìn phía sau Dư Dịch, rồi nhìn lại cậu đầy kì quái, không có người, không lẽ gặp quỷ.Dư Dịch nhẹ nhàng xoa trán, bây giờ mới nhớ tới, con bé đã không còn là Châu Châu trước kia, bây giờ lại rất khó phát hiện.Cậu bước sang hẳn một bên, người phía sau bước lên.Cả căn phòng chìm trong không khí yên tĩnh quỷ dị, sau đó là âm thanh không tưởng vang vọng khắp hành lang.Bả vai Hứa Nhu run rẩy dữ dội, chiếc ly trong tay đã vỡ vụn trên mặt đất.Bà đứng sững đó, cảm giác lồng ngực muốn văng ra ngoài.Thân hình nghiêng ngả, vội vã chạy đến trước mặt Dư Châu, nhìn người thiếu nữ có khuôn mặt không khác gì bản sao của mình.Cảm giác, thật sự không tưởng tượng nổi, như thấy lại bản thân mình khi mười tám tuổi. Hai người đối diện nhìn nhau, đều như nhìn thấy một bản thân khác của mình.Dư Phẩm Thành cũng trừng lớn hai mắt, đây là có chuyện gì, con bé này…Một suy đoán lóe lên, khiến ánh mắt ông đỏ lên, là, là con bé sao?Thẩm Vũ Âm thấp thỏm nhìn người bất ngờ xuất hiện này, bây giờ, cô cảm thấy thật khó nghĩ, người lạ mặt này là ai, bởi vì cô ta có khuôn mặt giống hệt Hứa Nhu, bà lại không có em gái, hơn nữa cô gái này tuổi tác vẫn còn rất trẻ. Hứa Nhu bảo dưỡng vô cùng tốt, đứng cạnh Dư Châu lúc này cũng chỉ như hai chị em. Cô không thể nào nghĩ con người này là Dư Châu, bởi Dư Châu với cô chỉ là một con mập ngu ngốc. Hơn nữa, cô luôn cho rằng, Dư Châu đã ra đi, chắc chắn không có khả năng trở lại, có lẽ, còn chết rồi cũng không biết chừng.Có điều, hai người đứng đó lộ rõ khí chất khác biệt, trên người Hứa Nhu là một loại ôn hòa, dễ gần, mà từ khóe môi khẽ nhếch của Dư Châu cũng nhìn ra được, cô gái này không phải người hiền lành dễ nói chuyện gì.Hứa Nhu run rẩy vươn tay, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ, làn da non mềm
/678
|