Editor: KInh thuếÁnh mắt cô mị hoặc, muốn chiếm tiện nghi cũng phải là cô chiếm mới đúng, không thể chịu thiệt được, cô bất ngờ vươn tay kéo khuôn mặt Kính Nguyệt Liên lại gần, vẻ mặt anh cực kì vui vẻ nghênh đón.“Nha đầu, đừng cắn nặng quá, dù sao mặt anh cũng không ngon như bánh ngọt đâu.” Trong gian phòng kín, âm thanh của người con trai lộ rõ sự vui vẻ cực kì âm vang.“Anh im đi.” Đây là giọng nữ tức giận, dường như có chút xấu hổ.Mà phía bên kia cánh cửa giam giữ, Kính Nguyệt Sâm đang đi vào, cậu ngồi tựa trên sa lon, nhìn cánh cửa mật thất, đáy mắt càng thêm vẻ tịch mịch.CÒn vài ngày nữa, cậu nhất định phải tìm thấy bạc lệ, vuốt nhẹ khuyên tai đá ngân sắc, cậu nhớ lại những lời Dư Châu từng nói, cô ta yêu thích khuyên tai này, chỉ là một viên đá mà thôi, có gì hay mà thích.Có điều, sớm biết cô ta có thể trở thành như ngày hôm nay, lúc trước nên lựa chọn cô ta mới phải, so với Thẩm Vũ Âm cô ta hữu dụng hơn nhiều.Cậu mở một quyển sách ra, cẩn thận đọc.Bạc lệ Kính Nguyệt, là chí bảo nhà Kính Nguyệt, sánh đôi với nữ chủ nhân mang ngân hà , sẽ là người thừa kế nhà Kính Nguyệt, bạc lệ trong truyền thuyết có thể…Có thể cái gì, cậu lật sang mặt sau, kì quái, phía sau không còn gì giống như bị người xé đi, hơn nữa, dấu vết từ rất lâu rồi, rốt cuộc là ai đã làm.Khép trang sách lại, cậu cảm thấy sự việc càng ngày càng phức tạp, bởi vì cậu cũng không phải người thừa kế được chọn, cho nên có một số việc cậu cũng không được biết, người kia nhất định biết hơn cậu rất nhiều.Cậu đứng dậy, đi đến cạnh cánh cửa xám, lấy ra chiếc chìa khóa màu
/678
|