Editor: Kinh ThuếKính Nguyệt Sâm bình thản nhìn đám người bên dưới, đây đều là bạn tốt trước kia của cậu, Gia Dật, Tả Tư Viêm, còn có Dư Dịch đang bị thương không có khả năng xuất hiện ở đây.Đúng vậy, cậu máu lạnh. Chỉ là thế giới này luôn không công bằng, nếu cậu không máu lạnh như vậy người đang ở nơi hầm tối kia chính là cậu.Nếu cậu không máu lạnh, vậy bây giờ người không nhìn thấy bầu trời chính là cậu, rõ ràng đều là con cháu nhà Kính Nguyệt, cùng cha mẹ sinh ra, chỉ vì sinh ra sau mà tất cả mọi người đều không để ý cậu, toàn bộ tình yêu của cha mẹ dành hết cho Liên, tất cả mọi người trong gia tộc đều chờ mong anh ấy, còn cậu lại bị giam trong phòng tối, ngay cả sự tồn tại cũng là một tối kị.“Tốt nhất các người cách Dư gia xa một chút, nếu không, tôi cũng không đảm bảo được cái gì đâu.” Chiếc bóng đen hắt lên khuôn mặt lạnh lùng, như thành thể đối lập với bộ đồng phục màu trắng, cậu ta mặc màu trắng rất đẹp, nhưng người thích hợp nhất với màu đen cũng không ai khác ngoài cậu ta.Đan Gia Dật tháo mắt kính xuống, con mắt nheo lại nguy hiểm sắc bén, đeo kính cũng vì không muốn để lộ ra quá nhiều sắc sảo, lõi đời.“Thật có lỗi, Nguyệt Sâm, chúng ta không thể đồng ý. Tớ chọn đứng cùng một tuyến với Dư gia.Tả Tư Viêm đặt tay lên vai Gia Dật, khóe môi đạm cười, “Cả tôi cũng vậy.” Cậu nhìn lại Kính Nguyệt Sâm bằng con mắt lạnh lùng, giờ người bị cô lập lại là chính cậu ta.Trình Vũ gật đầu thể hiện ý bản thân, cậu sẽ đứng cùng
/678
|