Chương 5: Thật ra thế giới này rất sạch sẽ
Editor: Kinh Thuế
Hai người tiến bước về phía tiểu cô nương vẫn khóc lớn không ngừng, cho đến khi bóng trùm lên cả người cô bé, cô bé mới xoa xoa cặp mắt của mình, nhìn thẳng chằm chằm vào Tiểu Mộc. Còn ngừng khóc ngay lập tức.
“Tiểu Mộc, sức quyến rũ của ngươi cũng thật lớn, già trẻ đều ăn.” Bọn họ đang đứng đắc ý giữa đường thì két két một tiếng, một chiếc xe ngựa không rõ từ hướng nào chạy tới, hai người đều giật mình nhanh chóng né sang bên cạnh, chỉ còn tiểu cô nương lại khóc lớn không ngừng vẫn ở giữa đường.
“Tiểu Vi…” Âm thanh hoảng hốt của một thiếu phụ trẻ tuổi vang lên.
“Tiểu Mộc, chạy mau.” Lại là một tiếng kêu khác.
Trước mắt nàng xe ngựa đang chồm ụp tới, theo bản năng, nàng kéo đẩy tiểu cô nương sang bên cạnh.
Phịch một tiếng, sau đó là một mảnh huyết sắc chói mắt.
Thiếu phụ trẻ vội vàng chạy lại, che hai mắt tiểu cô nương, mà người bên cạnh tựa như vẫn bị một màn vừa rồi làm cho kinh sợ.
Một thiếu nữ trẻ tuổi cứ như vậy nằm trên mặt đất, bên môi vẫn trào tơ máu ra, dần dần nhiễm đỏ y phục của nàng, nàng vươn tay cố vươn tay cầm chặt lấy y phục của mình, ý thức như dừng lại, hình ảnh cuối cùng là nữ hài tử ngồi trên mặt đất kia, nước mắt nàng chảy dài.
Nhớ kỹ, chỉ khi ngươi cường đại mới không bị người ta khi dễ.
Là ai, là ai đang nói chuyện bên tai nàng suốt như vậy, rốt cuộc là ai…
“Thật tốt quá, nữ nhân kia rốt cuộc đã chết, những ngày bình yên của chúng ta đến rồi.’
“Đúng vậy, chết thật là tốt, loại người này vốn không nên tồn tại trên đời, không biết là do ai dạy dỗ ra nữ nhân như vậy, cô ta sớm nên chết đi.”
Bên tai nàng truyền đến ngày càng nhiều âm thanh mắng mỏ tức giận, môi của nàng giương lên một chút, dung nhan nhờ vậy cũng thấy tươi tắn hơn, không biết thời gian đã qua bao lâu.
Nàng dùng sức nắm chặt tay, trước mắt là một mảnh huyết sắc mông lung.
Dần dần, nàng khép lại đôi mắt…Cũng là vĩnh viễn.
“Thiên sứ tỷ tỷ…” Tiểu cô nương được che dieeddanlequy/don kín hai mắt, chỉ có nước mắt vẫn rơi không ngừng qua kẽ tay chảy xuống.
Nàng không thoải mái khẽ lật người, phát hiện dưới giường truyền đến một âm thanh chi nha, lại trở mình một cái, sau đó lại là một loạt âm thanh kia, tựa như giường sắp sập.
Giường của nàng không chắc chắn như vậy sao, lại trở mình cái nữa, giường bắt đầu lung lay, sau đó phịch một tiếng, nàng trực tiếp ngã oạch trên đất, nàng hoảng hốt bật dậy, vẫn không nhìn rõ mình đang ngồi trên đống phế tích nào, khi đã nhìn rõ thì trên mặt cũng hiện ba vạch đen. Quả nhiên là, giường sụp.
Nàng nhìn chằm chằm đống đồ đạc trước mặt mình, di, đây là cái gì? Nàng khó hiểu nghiêng đầu, đối với tình huống hiện tại vẫn là không hiểu cho lắm.
Không hiểu, không rõ, còn Thủy Thủy, nàng dùng sức dụi mắt hai cái, cây củ cải, hay là móng heo, từ bụng phát ra bản giao hưởng âm thanh, nàng đói rồi, lại dụi mắt, nàng cũng không lo lắng nhiều, coi cái kia như móng heo mà dùng sức cắn xuống.
Sau đó, đột nhiên, mặt của nàng trắng bệch, sau đó là xanh, cuối cùng biến thành đỏ, nàng cũng vội vàng nhả cái vật thể kia ra.
/678
|