Cô đi lướt qua anh ta, không rõ vô tình hay cố ý mà cái chân nhỏ nhắn lại mạnh mẽ đạp lên một chân của Tả Tư Viêm.Trên trán Tả Tư Viêm nhanh chóng toát mồ hôi, hai mắt long lanh dưng dưng. Mặt cười méo xệch, cả người run run vặn vẹo khó tả.“Mỹ nữ à, bạn không có cảm giác vừa dẫm phải chân tôi à?” Cậu cắn răng nói, đây là loại con gái gì chứ, sức lực lớn như vậy, chắc chắn chân cậu lại bị giẫm cho sưng rồi.Lúc này Dư Châu mới hơi nhấc chân lên, mắt cong cong ánh lên niềm vui. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua khuôn mặt cô, có chút mơ màng, một nửa là sáng, một nửa là tối, tựa như thiên sứ và ác ma kết hợp lại làm một.Tả Tư Viêm vẫn chăm chú nhìn cô, cuối cùng cũng cảm thấy sự quen thuộc đó từ đâu, ngay cả nỗi đau đớn từ bàn chân truyền đến cũng không khác mấy mùi vị đau đớn khi xưa.“Dư…” Môi cậu run lên, ánh mắt trợn to, dường như muốn dùng hết sức nhìn thấu bên trong cô xem có phải con nhóc đó không.“Đã lâu không gặp, Tả Tư Viêm.” Dư Châu nhìn lại bàn chân của anh ta, lần trước chân trái, bây giờ là bên phải, cân bằng rồi nhé.“Đồ quỷ sứ, phải gọi là anh Tư Viêm.” Tả Tư Viêm nghiến răng nhìn bàn chân của mình, tốt lắm, con nhóc này còn dám mang thù đấy, chuyện lâu như vậy vẫn còn nhớ.Cậu vươn tay, lùi lại cách cô một bước lại cầm tay cô lên, sau đó nhanh chóng buông ra.“Lớn lên xinh đẹp hơn nhiều, trở về là tốt rồi.” Cậu cười vô cùng chân thành, còn có một loại nóng nảy không nói lên lời.Đây không phải nhóc con ngốc nghếch như heo ngày xưa rồi.Đan Gia Dật nhìn hai người bọn họ, nhìn vẻ kích động của Tả Tư Viêm, dường như hai người quen biết, có điều, sao cậu lại không biết nhỉ, từ khi nào có người bên cạnh Tả Tư Viêm mà cậu không quen vậy.Cậu tháo kính xuống, nhìn nửa bên sườn mặt Dư Châu, lông mi chớp nhẹ, dường như cậu đã nhận ra, lại dường như không phải như vậy.Cặp mắt cậu nheo lại, sau đó lại trừng lớn, bộ dáng giống hệt Tả Tư Viêm, cậu khẽ nhéo bắp đùi, sau đó tự cảm thấy đau mới tin mình không phải đang mơ.Là em ấy, chắc chắn, có điều thay đổi nhiều quá.“Dư Châu…” Cậu thì thào nói, âm thanh được tiếng gió truyền đi xa thật xa, dường như âm vang.Hai chữ rõ ràng lại cực kì mơ hồ.Âm thanh truyền vào đám đông, tựa như vứt vào một quả bom.Dư Châu nghiêng đầu, ánh mắt quét qua họ.“Đã lâu không gặp, mọi người, tôi đã trở lại rồi.” Mắt cô hơi cong cong, có chút vui vẻ sáng lóe lên, lại có chút gian xảo sáng rực khiến người khác bị cuốn hút. Cô cũng có thể rất trong sáng, chỉ cần cô muốn.Dư Châu, cô ta là Dư Châu, công chúa Cá Kình nổi danh học viện trước đây, cái người béo không nhìn thấy mặt, nổi danh ngu ngốc, còn đẩy bạn học bị thương, bị Sâm học trưởng đuổi ra khỏi trường, còn khiến nhà họ Dư tổn thất phân nửa tài sản mới giữ được cái mạng của cô ta.“Các cậu nói cô ấy là công chúa Cá Kình hả?” Một nữ sinh mới tới chỉ vào Dư Châu hỏi người bên cạnh, cái biệt danh này trong trường như sấm bên tai, đi liền với tên tuổi Thẩm Vũ Âm, có điều, Thẩm Vũ Âm là mỹ nữ, còn cô ta chính là xấu nữ - quái vật.Lời đồn đúng là không thể tin mà, cô gái kia không những không béo mà còn cực kì xinh đẹp, lại rất khí chất.Bên cạnh không ngừng gật đầu tán thành.Bọn họ nhận nhầm người rồi, người kia sao có thể là công chúa cá kình được, một người gầy nhưu vậy làm sao liên tưởng được với người béo trước kia.Nhưng chính cô ấy thừa nhận mình là Dư Châu. Cô quả thực chính là Dư Châu.Tất cả mọi người đang bàn tán không chú ý đến một nữ sinh, nhìn thấy đám người Dư Dịch thì vội vàng cúi đầu, giống như đang chạy trốn, cố gắng thu nhỏ mình lại lẫn trong đám người.Cô bây giờ không muốn lộ ra ngoài ánh sáng.“Tiểu Âm, chuyện kia có thật không, đó là Dư Châu sao?” Có điều, đáng tiếc nhiều người như vậy không có ai thành toàn cho tâm nguyện cô ta.Thẩm Vũ Âm ngẩng đầu, xấu hổ cười gượng, kỳ thật cô cũng không biết phải trả lời thế nào.Đó đúng là Dư Châu, cô cũng bị chính cô ta đuổi đi, hơn nữa còn bị cô ta cầm một tay nhấc đi mà ném ra ngoài.“Thức xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Cô cúi đầu thấp, nhanh chóng rời đi, có điều cũng vì vậy mà va phải người đứng trước mặt.“Xin lỗi.” Cô nhỏ giọng nói, ngẩng đầu, lại thấy được khuôn mặt xa lạ mà lại có chút quen thuộc.“Không sao.” Thiếu niên lạnh nhạt nói, không có nửa lời dư thừa, từ người hâm mộ bậc nhất, từng bị Dư Châu khinh bỉ gọi là gậy trúc, bây giờ, đối với cô, cũng chỉ là một người xa lạ.Bây giờ, cô cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng, vẫn phải tự đả thông tư tưởng cố gắng lên, may mắn, cô còn chưa mất đi toàn bộ mọi thứ, còn có Sâm học trưởng. Chỉ cần có anh ấy là được rồi.Chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn.Về phần Dư Châu, cô khó chịu cắn chặt môi, cô cũng không biết phải làm sao bây giờ, đúng rồi. Vụ việc kia, cô âm thầm gật đầu một cái, chỉ cần cô không thừa nhận, chỉ cần cô chắc chắn, như vậy, Dư Châu vẫn là hung thủ.Thân phận cô bây giờ có chút khác biệt, mặc dù không có khả năng dựa vào Dư gia, nhưng còn có nhà Kính Nguyệt, còn có Sâm học trưởng, so ra thân phận của cô vẫn còn tự tại được.Cho nên, không có gì phải sợ hãi cả.Cô ngẩng đầu, cuối cùng cũng bớt được chút lo lắng.Tất cả sợ hãi khi nhìn thấy Dư Châu thay đổi cũng dần tan biến, không ai có thể tưởng tượng, thì ra sau khi một đứa béo giảm cân sẽ trở lên xinh đẹp như vậy, khuôn mặt trứng ngỗng lại trở lại xương xương hao gầy, lông mi dài cong nhẹ, ẩn dưới là đôi mắt trong to tròn, đặc biệt sáng ngời, trước đây bởi vì quá béo mà bị che lấp phần nào.Trên người Dư Châu cũng không còn nặng nề như xưa, cánh tay tráng kiện giờ thon thon gầy, cô ta bây giờ không còn là hình lập phương mà là mỹ nữ thân hình tiêu chuẩn, nhưng khí chất trên người lại lạnh nhạt cực điểm, rõ ràng là khuôn mặt ôn nhu xinh xắn, quanh người lại có khí lạnh đến chết người.Dư Châu đối với những ánh mắt không ngừng nhìn ngó mình chỉ thản nhiên nhấp môi, trước kia, bọn họ đối với cô chỉ có chán ghét, cũng không thiếu điều châm chọc, bây giờ lại là một đám ghen tị, đúng là đãi ngộ khác biệt, có điều, bất luận cô biến thành vẻ ngoài thế nào, cho dù không mập nữa, cô vẫn là Dư Châu, nhớ rõ thù cũ của mình, người nào đối tốt với cô, cô nhớ kĩ, người khác đối xử không tốt với cô, cô cũng vẫn nhớ rõ ràng.
/678
|