Editor: Kinh thuếĐây là sự thật, học sinh ban quý tộc có quyền chuyển ban, hơn nữa những người này cũng không phải học sinh bình thường, cho nên, ông cũng chỉ có thể mở nhắm một mắt mở một mắt.“Vậy còn Dư Châu thì sao, em cho rằng, cô ta không nên ở đây, bởi vì, trước đó hồ sơ của cô ta đã bị cho thôi học.” Hai mắt Kính Nguyệt Sâm híp lại, ánh sáng lạnh ẩn sâu nơi khóe mắt, chỉ có điều, lại được che giấu hoàn mỹ dưới hàng mi như cánh bướm.Hiệu trưởng trầm mặc hồi lâu, ông đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo mạnh chiếc remd che ra, bên trong được chiếu sáng rực rỡ, ánh sáng bất ngờ không khỏi khiến Kính Nguyệt Sâm lấy tay che lại.“Em Nguyệt Sâm, nguyên nhân chân chính của vụ việc kia, chỉ có hai người họ biết rõ, điều này, em có chắc không?” Hiệu trưởng quay đầu lại, trong mắt thể hiện rõ sự hiểu biết, có thể ngồi vững chức hiệu trưởng bao lâu nay, ông ít nhất cũng biết nhìn người.Nhà Kính Nguyệt là đại tộc, nhưng nhà họ Dư cũng không thể xem thường, coi như mất đi nửa tài sản bọn họ vẫn là một thành viên trong ngũ đại gia tộc.Môi Kính Nguyệt Sâm mím chặt lại, ánh mắt chớp động, “Em không hiểu ý của thầy lắm, sự việc kia, cô ta đã thừa nhận cho nên cô ta chính là hung thủ, em cho rằng, để một người nguy hiểm như vậy ở lại trường khó mà đảm bảo độ an toàn cho các học sinh khác được.”Hiệu trưởng xoay người, nhìn ra bên ngoài nói: “Kính Nguyệt, cho dù bóng tối có lớn đến đâu, vẫn sẽ có ánh sáng theo sát phía sau.”“Thực hư sự việc kia thế nào, cuối cùng có một ngày sẽ bị phơi bày thôi.” Hiệu trưởng nhắc nhở cậu ta, lại nói: “Hơn nữa, em nhớ nhầm rồi, cho đến tận giờ Dư Châu cũng chưa từng thừa nhận em ấy là người đẩy xuống, chỉ là không đứng ra phủ nhận hay giải thích gì thôi.” Ông cũng không đùa giỡn gì, cũng không phải đang đe dọa, sự thật dù che giấu nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Chỉ mong đến lúc đó, sự việc không gây ra biến động quá lớn là được.Bởi vì đây không còn là chuyện của hai hay ba người, mà là đấu tranh giữa hai địa gia tộc thậm chí ngũ đại gia tộc đã bị kéo vào hết rồi.“Em đã hiểu.” Kính Nguyệt Sâm cúi đầu, bàn tay tóm hờ mép quần siết chặt lại.Cậu xoay người đi ra bên ngoài, rầm, âm thanh đóng cửa vang lên, bên ngoài quá chói chang ánh sáng, sáng đến mức khiến cho cậu trong thời gian ngắn không cách nào tiếp nhận được.Hai mắt nhắm lại, chậm rãi mở ra đi thẳng về phía trước, xoay người lại thấy được một đoàn người đang đi sau cậu, cậu ngừng lại, bọn họ cũng ngừng.“Kính Nguyệt học trưởng, anh có muốn đến nhìn đồng phục thường dân không, nhìn rất tốt ạ.” Đan Tương Tư hơi cúi đầu chào, đề nghị nhìn Kính Nguyệt Sâm, Trình Vũ bên cạnh đau đầu nhanh chóng kéo tay áo cô lại, Đan Tương Tư nhưu bừng tỉnh trong giây lát, cười xấu hổ, cô vừa nói cái gì vậy chứ, Kính Nguyệt Sâm sao có thể quan tâm đến ban thường dân, đầu cô đúng là ngốc quá mà.Những người khác nhìn Kính Nguyệt Sâm cười cười, cái cảm giác thân quen trước kia đã hoàn toàn biến mất.Khóe môi Dư Dịch nhẹ nhàng trào phúng, đi lướt qua cậu ta, có điều khi đi qua khẽ ghé cạnh tai cậu ta nói với âm lượng chỉ hai người nghe được: “Sâm tử, lễ vật tôi tặng cậu có thích không?” Khi ngước mắt nhìn về phía phòng học quý tộc trống trơn, có nghĩ lại về chúng ta không. Cậu nói xong, nhanh chóng bước qua, quá khứ tội lỗi trước kia đã thay đổi rồi. Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn không thiếu nợ cậu ta, nhưng cậu ta lại nợ Dư gia rất nhiều, nhất là em gái cậu. Có lẽ, đã đến lúc hoàn trả rồi.Kính Nguyệt Sâm đứng tại chỗ, tiếng bước chân phía sau nhỏ dần rồi biến mất hẳn.Cậu mở mắt ra, màu lam bên trong đã tĩnh lại, cực kì phẳng lặng.Cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng gần đó lọt vào trong mắt cậu, cậu mới ngẩng đầu, thì ra còn có người không đi, cô vẫn luôn đứng nơi đó, đang tựa vào một gốc cây.Cô ngồi thẳng dậy, chiếc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài, cộng với khuôn mặt mỹ lệ, chỉ có thể hình dung bằng hai từ: mỹ nhân, một người từng mập như vậy thì ra sáu khi gầy đi sẽ xinh đẹp như vậy. Kính Nguyệt Sâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Dư Châu, ánh mắt xoay chuyển, dường như nhớ ra một cái gì đó.“Cậu yêu tôi?” Đây là một câu hỏi, mà Dư Châu cũng đã đi đến cạnh cậu, ngẩng đầu nhìn cậu. Đối với câu hỏi này, cô nửa cười nửa không nhìn cậu ta.“Tôi yêu cậu?” Cô lặp lại, mà cô cũng nhìn thấu u quang lóe qua trong mắt cậu ta.“Cậu nhầm rồi, vừa rồi tôi chỉ đang tự hỏi lại mà không phải khẳng định, bạn Kính Nguyệt quá tự tin vào bản thân rồi.” Dư Châu bình thản nhìn lại, sắc môi phấn nộn thanh xuân nhưng lời nói lại lạnh như băng. Kể cả, trước kia cô nhầm lẫn…thật nực cười, cái cảm giác đè nén khó chịu không ngừng trào dâng trong ngực cô.“Cậu đã từng yêu tôi chưa?” Kính Nguyệt Sâm cũng không sửng sốt, hỏi lại.Dư Châu nhìn cậu ta chăm chú, tầm mắt rơi vào hoa tai của cậu ta: “Đúng vậy, đã từng yêu mến qua.” Cô ngừng một chút, “vòng tai.” Ý của cô, cậu ta không hiểu.Vòng tai của cậu, cậu vươn tay vuốt ve viên đá đó, đây là một trong những vật tượng trưng cho quyền lực cao nhất nhà Kính Nguyệt, ngân hà.Cô ta yêu cái này sao?Cậu không rõ.Dư Châu đi lướt qua cậu ta, không muốn nói nhiều hơn nữa, đoán đi, không phải cậu luôn rất tự mãn mình thông minh sao, lần này cậu có đoán ra không? Lần này, tự tin lớn nhất của cậu sẽ khiến cậu ta nhận thất bại.Ban đêm, mọi vật trở nên yên tĩnh, Kính Nguyệt Sâm để quyển sách trên tay xuống, bước ra ngoài, chỉ là khi cậu ta vừa bước ra, bên trong chợt lóe lên một bóng đen.Trong chớp mắt nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện cái gì.Bên trong tầm hầm, người con trai ngồi trên giường nhe được âm thanh cực khẽ của tiếng bước chân, khóe môi cong lên, tháo mặt nạ của mình xuống.Dư Châu bước nhanh tới, vẫn là một thân áo đen, nếu ở bên ngoài sẽ nhanh chóng hòa mình vào trong bóng đêm, ngay cả hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất của nhà Kính Nguyệt cũng không phát hiện cô.Đây cũng là nhờ thân thủ nhạy bén được rèn luyện lâu dài của cô. May mắn, cô cũng khá gầy, nếu còn là núi nhỏ di động như trước, chắc chắn sẽ bị phát hiện. Đừng nói là leo tường, ngay cả cánh cửa vào nhỏ kia cho dù cô mở được sợ rằng cũng không chen vào đây được.
/678
|