Chương 94:Lão tử
Editor: KInh Thuế
Phải biết rằng, cân nặng của Dư Châu còn nhiều hơn ba lần thể trọng của người bình thường. Cõng cô ta trên lưng là loại khiêu chiến lớn biết bao.
Chỉ là, Tả Tư Viêm vẫn kiên trì được như vậy, thậm chí so với Dư Dịch cùng Gia Dật đã lâu hơn rất nhiều, bọn cô lại chỉ đứng yên một chỗ, thật sự sẽ không bị bọn họ vượt qua chứ?
“Tám, chín, mười…” Bờ môi Kính Nguyệt Sâm mấp máy, cho đến khi đếm đến mười, bước chân ngừng lại, Thẩm Vũ Âm mở to hai mắt, Tả Tư Viêm đã dừng lại, dường như chút khí lực để đỡ lấy eo cũng không còn. Dư Châu yên lặng nhìn cậu, thân thể mập mạp này đặt cạnh Tả Tư Viêm lại càng thêm to lớn nặng nề.
“Chúng ta sẽ tiến lên.” Tả Tư Viêm ngẩng đầu, mồ hôi đầm đìa trên trán, kì thật cậu đã dùng hết một phần khí lực cuối cùng của mình rồi, nếu không phải ý chí của cậu mạnh, có lẽ bây giờ đã quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích nổi nữa rồi.
Nhưng, ý chí của cậu lại nói cho cậu biết, tuyệt đối không thể từ bỏ như vậy, Dư Dịch, Dư Châu, Đan Gia Dật còn có chính cái tôi Tả Tư Viêm đều đang kì vọng vào cậu, chính bản thân cậu cũng không muốn bỏ cuộc như thế này, cứ từ bỏ như vậy, cậu không thể tha thứ cho chính bản thân mình.
Dư Châu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hai người cách đó không xa kia, bước chân bọn họ rất chậm, nhưng cũng đã bắt đầu cách xa dần bọn cô, thậm chí, khoảng cách lúc này, không có cách nào thu ngắn được nữa.
“Tả Tư Viêm, tỉnh.” Dư Châu gục đầu xuống, bởi vì quá béo, cho nên, động tác cúi đầu này cũng thật chậm chạp.
Cô đặt hai tay lên bờ vai Tả Tư Viêm, qua đầu ngón tay có thể dễ dàng cảm nhận được quần áo đã ướt, khi nào quần áo trên người anh ấy đã ướt thành như vậy, còn chảy rất nhiều mồ hôi, mặt trời nắng như vậy, sẽ bị thiếu nước.
“Tiểu Trư, chúng ta không thể nhận thua như vậy, anh còn có thể kiên trì, cho nên, em hãy vững tin.” Tả Tư Viêm dùng sức ổn định thân thể của mình, hàm răng cắn chặt, cậu thừa nhận hai bờ vai đã mỏi nhừ không cách nào nâng lên nữa, cậu cũng thừa nhận, bây giờ một chút sức lực để đứng lên cũng không còn.
Chỉ là, nếu ngay cả cậu cũng mệt mỏi ngã gục, như vậy, trong này còn ai có thể giúp bọn họ đây, Nguyệt Sâm đã hướng cậu khiêu chiến như vậy, nếu thua trận, ba người bọn họ sao có thể cam tâm đây.
“Bất luận trận đấu này thắng hay thua, đều không quan trọng bằng mọi người, anh, anh trai em, còn có Đan Giật.” Mỗi câu Dư Châu nói ra, tuy có chút chần chừ, chậm rãi nhưng lại cực kì rõ ràng, Tả Tư Viêm không khỏi sửng sốt, trước kia Dư Châu có như vậy không, nếu là lúc trước, Dư Châu nhất định sẽ quấn chặt lấy bọn họ cầu xin, nhưng, bây giờ cô lại muốn bọn họ từ bỏ đi, chỉ bởi vì, bọn họ đều đã mệt mỏi.
“Anh, thực sự không muốn thua, nhất là bại dưới tay Nguyệt Sâm.” Tả Tư Viêm cười khổ một tiếng, bốn người bọn họ là bằng hữu tốt cũng là địch nhân của nhau.
Trận đấu của đàn ông, bên trong vẫn có tình hữu nghị ở giữa tồn tại.
Dư Châu đứng lên, có thật là, sẽ thật sự phải chịu thua sao? Hơn nữa, lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng sao?
Gió không ngừng mơn trớn trên khuôn mặt cô, hong khô những giọt mồ hôi trên mặt, còn Tả Tư Viêm, mặt của anh cũng giống như Dư Dịch bây giờ, toàn bộ sức lực đều đã dốc ra cõng cô, cô cũng biết, anh Viêm đã không thể đi thêm bước nào. Có thể kiên trì trong thới gian dài như vậy, đã là cực hạn rồi, nếu còn cố thêm, chỉ sợ sẽ…
Những đám mây đen thổi đến, sau đó cô nghe thấy tiếng mọi người bốn phía hít sâu mạnh, ngẩng đầu, trước mắt cô là một người con trai cao gầy, tay phải chống hông, tay trái chỉ lên trời, chân phải dẫm lên một khối đá, sau đó đột nhiên tảng đá dưới chân cậu ta lung lay, cậu ta loạng choạng vội ổn định đứng vững lại, bốn phía như có tiếng sấm đánh truyền đến.
“Trời cao có tiếng sấm lớn, lão tử cũng sẽ là tia chớp lóe sáng của ngôi trường này.” Cậu ta tiêu sái đứng lên, kết quả, tảng đá dưới chân lại lung lay, thân thể cậu ta cũng theo đó nghiêng trái ngả phải, sắp đặt tạo hình đẹp trai như vậy, hoàn toàn sụp đổ rồi, bốn phía lại truyền đến tràng cười to không dứt, mà cậu ta chỉ còn cách cố gắng tự trấn định lại cọng cỏ đính trên đầu, sau đó đi về phía Dư Châu
/678
|