Ngay tức khắc...
_____________________________________
* Xoạt xoạt*
Ể, anh ấy đâu rồi?
Hay tìm xem ở mấy chỗ cây gần đấy xem.
Đúng đúng, mau tìm thôi
A~ Vũ Tử đẹp trai thật đấy
-----------------------
A! Cô gái đáng yêu mũm mĩm trắng trẻo hâm mộ Dương Tử đã nhìn thấy hai người rồi. Cơ mà... họ đang làm... cái gì kia, họ làm gì mà cô gái còn phải hét lên cơ chứ?
Xin.. xin lỗi hai người, hai người cứ tiếp tục đi, tôi... tôi chưa thấy gì cả đâu. Cô gái đáng yêu kia vừa chạy ra ngoài vừa lấy tay bịt chặt hai mắt của mình lại. Đến khi chắc chắn rằng mình đã cách xa khu vực ban nãy cô mới khẽ bỏ tay ra. Lấy tay vuốt mồ hôi trên trán, cô tự lẩm bẩm một mình: Gì chứ, hóa ra không phải Vũ Tử, mà lần sau họ cũng phải kiếm chỗ mà hôn chứ, chuyện riêng tư mà sao lại ngồi chỗ khó hiểu như vậy,... Cô gái quay trở lại chỗ binh đoàn fan của Dương Tử rồi hét thật to: Này!!! Vũ Tử không ở đây đâu mọi người! Chúng ta đi chỗ khác thôi!! Sau đó một cô gái khác đến gần cô gái đáng yêu vừa nãy hỏi: cậu đi đâu thế? Cô gái đáng yêu mới như nhớ lại điều gì đấy, kéo kéo tay của cô bạn bên cạnh và kể lại: Này nhé, lúc nãy ấy, tớ đã nhìn thấy một cảnh rất khủng khiếp luôn...
Rất nhanh sau đó xung quanh chỗ anh và cô không còn một bóng người, chỉ có anh và cô là hai người duy nhất ở đây. Dương Tử lúc này mới tách môi mình ra khỏi môi cô. 'Ngọt.' Dương Tử nghĩ thầm trong đầu. Ba giây sau hoàn hồn lại................. đây, có phải là anh vừa bị làm sao không nhỉ? Tự nhiên hôn con gái nhà người ta một cách say đắm như vậy... Khoan đã, anh vưà làm cái gì cơ? Anh... đã hôn cô, anh đã hôn cô, anh chủ động hôn cô. Ôi trời ơi! anh chủ động hôn cô đấy aaaa... Dương Tử ngày thường đâu mất rồi, anh của ngày hôm qua đã biến đi đâu rồi a. Dương Tử mặc dù rất nổi tiếng vì yêu rất nhiều người, nhưng anh chưa bao giờ chủ động hôn ai cả, trừ phi hôm đó anh bị đập đầu vào tường đến độ không còn biết mình là ai. Nhưng hôm nay anh tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo và anh hôn cô. Một cách say đắm. Một cách miên man. Một cách quên trời quên đất. Quên tất cả mọi thứ...Điên mất thôi!
Dương Tử trong mớ bòng bong, đau đầu đến chịu không nổi, quyết định về nhà ngủ một giấc, sáng ngày mai tỉnh dậy mọi thứ sẽ ổn như trước cả thôi. Quyết định vậy đi! Anh đứng bật phắt dậy, lấy tay phủi mông quần rồi xoay chân, cứ đường thẳng vậy mà đi về nhà! Dáng bộ vô cùng thong thả, chốc lát đã đi được một đoạn. Trên đường trong lúc đi có một quán kem nhỏ, nhớ lại hồi nhỏ anh rất thích ăn kem, lần nào về quê cũng bắt bà ngoại đi mua một cây kem cho mình, ôi hồi nhỏ! Bây giờ thì còn đâu nữa, bà ngoại anh già lắm rồi đâu còn sức chạy mua kem cho anh ăn nữa. Nhắc đến bà, cũng lâu rồi anh chưa về quê, dự định sắp xếp vài ngày về thăm bà ngoại. Thật ra, từ nãy tới giờ anh vẫn đứng trước quán kem nhỏ mà khoanh tay chống cằm đứng suy nghĩ liên tưởng miên man. Đang im im bỗng nhiên anh hét lên một tiếng: NÀY!!! Cô bán hàng tay đang cầm cây kem đưa cho đứa trẻ cũng giật mình đến tay chân bủn rủn, mặt kinh hãi nhìn về phía anh, trán toát mồ hôi hột. Nãy giờ mới biết cây kem đã rơi xuống đất từ lúc nào, đứa trẻ mặt không cảm xúc cúi xuống nhìn
_____________________________________
* Xoạt xoạt*
Ể, anh ấy đâu rồi?
Hay tìm xem ở mấy chỗ cây gần đấy xem.
Đúng đúng, mau tìm thôi
A~ Vũ Tử đẹp trai thật đấy
-----------------------
A! Cô gái đáng yêu mũm mĩm trắng trẻo hâm mộ Dương Tử đã nhìn thấy hai người rồi. Cơ mà... họ đang làm... cái gì kia, họ làm gì mà cô gái còn phải hét lên cơ chứ?
Xin.. xin lỗi hai người, hai người cứ tiếp tục đi, tôi... tôi chưa thấy gì cả đâu. Cô gái đáng yêu kia vừa chạy ra ngoài vừa lấy tay bịt chặt hai mắt của mình lại. Đến khi chắc chắn rằng mình đã cách xa khu vực ban nãy cô mới khẽ bỏ tay ra. Lấy tay vuốt mồ hôi trên trán, cô tự lẩm bẩm một mình: Gì chứ, hóa ra không phải Vũ Tử, mà lần sau họ cũng phải kiếm chỗ mà hôn chứ, chuyện riêng tư mà sao lại ngồi chỗ khó hiểu như vậy,... Cô gái quay trở lại chỗ binh đoàn fan của Dương Tử rồi hét thật to: Này!!! Vũ Tử không ở đây đâu mọi người! Chúng ta đi chỗ khác thôi!! Sau đó một cô gái khác đến gần cô gái đáng yêu vừa nãy hỏi: cậu đi đâu thế? Cô gái đáng yêu mới như nhớ lại điều gì đấy, kéo kéo tay của cô bạn bên cạnh và kể lại: Này nhé, lúc nãy ấy, tớ đã nhìn thấy một cảnh rất khủng khiếp luôn...
Rất nhanh sau đó xung quanh chỗ anh và cô không còn một bóng người, chỉ có anh và cô là hai người duy nhất ở đây. Dương Tử lúc này mới tách môi mình ra khỏi môi cô. 'Ngọt.' Dương Tử nghĩ thầm trong đầu. Ba giây sau hoàn hồn lại................. đây, có phải là anh vừa bị làm sao không nhỉ? Tự nhiên hôn con gái nhà người ta một cách say đắm như vậy... Khoan đã, anh vưà làm cái gì cơ? Anh... đã hôn cô, anh đã hôn cô, anh chủ động hôn cô. Ôi trời ơi! anh chủ động hôn cô đấy aaaa... Dương Tử ngày thường đâu mất rồi, anh của ngày hôm qua đã biến đi đâu rồi a. Dương Tử mặc dù rất nổi tiếng vì yêu rất nhiều người, nhưng anh chưa bao giờ chủ động hôn ai cả, trừ phi hôm đó anh bị đập đầu vào tường đến độ không còn biết mình là ai. Nhưng hôm nay anh tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo và anh hôn cô. Một cách say đắm. Một cách miên man. Một cách quên trời quên đất. Quên tất cả mọi thứ...Điên mất thôi!
Dương Tử trong mớ bòng bong, đau đầu đến chịu không nổi, quyết định về nhà ngủ một giấc, sáng ngày mai tỉnh dậy mọi thứ sẽ ổn như trước cả thôi. Quyết định vậy đi! Anh đứng bật phắt dậy, lấy tay phủi mông quần rồi xoay chân, cứ đường thẳng vậy mà đi về nhà! Dáng bộ vô cùng thong thả, chốc lát đã đi được một đoạn. Trên đường trong lúc đi có một quán kem nhỏ, nhớ lại hồi nhỏ anh rất thích ăn kem, lần nào về quê cũng bắt bà ngoại đi mua một cây kem cho mình, ôi hồi nhỏ! Bây giờ thì còn đâu nữa, bà ngoại anh già lắm rồi đâu còn sức chạy mua kem cho anh ăn nữa. Nhắc đến bà, cũng lâu rồi anh chưa về quê, dự định sắp xếp vài ngày về thăm bà ngoại. Thật ra, từ nãy tới giờ anh vẫn đứng trước quán kem nhỏ mà khoanh tay chống cằm đứng suy nghĩ liên tưởng miên man. Đang im im bỗng nhiên anh hét lên một tiếng: NÀY!!! Cô bán hàng tay đang cầm cây kem đưa cho đứa trẻ cũng giật mình đến tay chân bủn rủn, mặt kinh hãi nhìn về phía anh, trán toát mồ hôi hột. Nãy giờ mới biết cây kem đã rơi xuống đất từ lúc nào, đứa trẻ mặt không cảm xúc cúi xuống nhìn
/12
|