“Sênh Ca thúc thúc, người thật tốt với Cảnh Hạo thúc thúc đó.” Tư Đồ Nguyệt nho nhỏ cười lên đáng yêu, đôi mắt đen tuyền chớp chớp, tràn ngập ánh sáng, nhìn có vẻ ngây thơ vô tà, nhưng nếu quan sát cẩn thận, trong mắt nàng có một chút giảo hoạt cùng loại với Thẩm Thiển Mạch.
Vẻ cương nghị trên mặt Sênh Ca hiện lên chút ôn nhu, giơ tay xoa xoa tóc Tư Đồ Nguyệt, nhẹ giọng hỏi, “Là sao?”
“Vâng!” Tư Đồ Nguyệt khẳng định gật đầu, lớn giọng nói, “Giống như phụ vương đối tốt với mẫu hậu! Con cảm thấy ánh mắt Sênh Ca thúc thúc nhìn Cảnh Hạo thúc thúc giống như lúc phụ vương nhìn mẫu hậu!”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Sênh Ca lập tức đỏ bừng xấu hổ, Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn thấy Sênh Ca thay đổi, con ngươi yên lặng hiện lên chút ý cười, giơ tay nhéo nhéo chóp mũi Tư Đồ Nguyệt, nói, “Đúng là quỷ nhỏ.”
Sênh Ca nghe thấy Tư Đồ Cảnh Hạo nói, kinh ngạc ngước mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo chăm chú, nhìn thấy khóe môi Tư Đồ Cảnh Hạo tràn ngập ý cười ấm áp, nụ cười kia giống như nước suối nguồn đến từ Thiên Sơn, có thể gột rửa tâm linh hắn.
“Ngươi…” Sênh Ca có chút xấu hổ nói, mắt hơi né tránh Tư Đồ Cảnh Hạo, chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Hạo cũng biết sao?!
“Ca ca, ngươi xem. Bộ dáng của Sênh Ca thúc thúc có giống lúc phụ vương nhìn mẫu hậu không?!” Tư Đồ Nguyệt tiếp tục giả bộ vô tội nói, vừa nắm nắm cánh tay ca ca. Tư Đồ Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn, tùy ý để Tư Đồ Nguyệt nắm tay hắn, tỏ vẻ thờ ơ.
Sênh Ca bị Tư Đồ Nguyệt nói trúng, mặt càng lúc càng hồng hơn. Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn Tư Đồ Nguyệt, thật sự không biết tiểu hài tử như vậy lại có ý nghĩ như vậy. Tư Đồ Nguyệt nhìn có vẻ không hiểu chuyện, nhưng thực ra chính là nhìn thấu tâm tư của Sênh Ca đối với hắn, cũng nhìn thấu cảm tình của hắn với Sênh Ca, bởi vậy mới cố ý đến đây.
Nha đầu này cũng thật thông tuệ, không hề thua kém Thẩm Thiển Mạch chút nào.
“Phụ vương sẽ không ấp a ấp úng như vậy.” Tư Đồ Cảnh nhìn Sênh Ca, khuôn mặt lạnh lùng nói, đôi mắt đen như mực vừa liếc Sênh Ca một cái vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói một câu: “Nam tử hán đại trương phu, có lời cứ nói.”
Nhất thời Sênh Ca có chút bất đắc dĩ. Dù gì hắn cũng là hộ pháp của Ma Cung, giờ lại bị hai đứa con nít dắt mũi dẫn đi, bây giờ thấy vậy hắn mới hiểu, thì ra mình bị hai đứa nhóc con tính toán. Nhưng mà thoạt nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo cũng không có ý sẽ nổi giận, hắn là đang giả vờ hay thực ra cũng không bài xích mình có tình cảm khác với hắn?!
Rốt cuộc ấp a ấp úng nói: “Cảnh Hạo. Thật ra thì ta… thích ngươi.”
“À? Thì ra là Sênh Ca thúc thúc thích thúc thúc Cảnh Hạo? Vậy Cảnh Hạo thúc thúc có thích thúc thúc Sênh Ca không?” Tư Đồ Nguyệt nghe Sênh Ca nói, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ hả hê, khoé miệng cong lên nụ cười ngây thơ, chạy đến bên người Tư Đồ Cảnh Hạo cười hỏi.
Tư Đồ Cảnh Hạo nâng mắt nhìn Sênh Ca một chút, Sênh Ca một thân áo đen, ngũ quan như được gọt dũa. Sênh Ca có lúc lãnh ngạnh, không nói cười tuỳ ý nhưng khi ở cùng hắn lại luôn dịu dàng sủng nịch. Trước đây hắn vẫn không hiểu rõ tấm lòng của Sênh Ca cho nên chỉ coi Sênh Ca như tri kỉ. Mãi đến khi Tư Đồ Nguyệt vô ý nhắc nhở, hắn mời dần dần hiểu được tâm ý của Sênh Ca.
Lúc đầu hắn rất khiếp sợ, liền bài xích theo bản năng. Nhưng dần dần hắn mới phát giác ra rằng thì ra mình hoàn toàn không thể rời bỏ Sênh Ca. Cảm giác này có phải là thích hay không đây?! Buồn cười, hắn và Sênh Ca hai đấng mày râu, vậy mà còn không thấu đáo bằng một đứa con nít Tư Đồ Nguyệt.
Sờ sờ tóc Tư Đồ Nguyệt, Tư Đồ Cảnh Hạo nở nụ cười chậm rãi nói: “Thích!!!”
Vẻ cương nghị trên mặt Sênh Ca hiện lên chút ôn nhu, giơ tay xoa xoa tóc Tư Đồ Nguyệt, nhẹ giọng hỏi, “Là sao?”
“Vâng!” Tư Đồ Nguyệt khẳng định gật đầu, lớn giọng nói, “Giống như phụ vương đối tốt với mẫu hậu! Con cảm thấy ánh mắt Sênh Ca thúc thúc nhìn Cảnh Hạo thúc thúc giống như lúc phụ vương nhìn mẫu hậu!”
Nghe xong những lời này, sắc mặt Sênh Ca lập tức đỏ bừng xấu hổ, Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn thấy Sênh Ca thay đổi, con ngươi yên lặng hiện lên chút ý cười, giơ tay nhéo nhéo chóp mũi Tư Đồ Nguyệt, nói, “Đúng là quỷ nhỏ.”
Sênh Ca nghe thấy Tư Đồ Cảnh Hạo nói, kinh ngạc ngước mắt nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo chăm chú, nhìn thấy khóe môi Tư Đồ Cảnh Hạo tràn ngập ý cười ấm áp, nụ cười kia giống như nước suối nguồn đến từ Thiên Sơn, có thể gột rửa tâm linh hắn.
“Ngươi…” Sênh Ca có chút xấu hổ nói, mắt hơi né tránh Tư Đồ Cảnh Hạo, chẳng lẽ Tư Đồ Cảnh Hạo cũng biết sao?!
“Ca ca, ngươi xem. Bộ dáng của Sênh Ca thúc thúc có giống lúc phụ vương nhìn mẫu hậu không?!” Tư Đồ Nguyệt tiếp tục giả bộ vô tội nói, vừa nắm nắm cánh tay ca ca. Tư Đồ Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn, tùy ý để Tư Đồ Nguyệt nắm tay hắn, tỏ vẻ thờ ơ.
Sênh Ca bị Tư Đồ Nguyệt nói trúng, mặt càng lúc càng hồng hơn. Tư Đồ Cảnh Hạo nhìn Tư Đồ Nguyệt, thật sự không biết tiểu hài tử như vậy lại có ý nghĩ như vậy. Tư Đồ Nguyệt nhìn có vẻ không hiểu chuyện, nhưng thực ra chính là nhìn thấu tâm tư của Sênh Ca đối với hắn, cũng nhìn thấu cảm tình của hắn với Sênh Ca, bởi vậy mới cố ý đến đây.
Nha đầu này cũng thật thông tuệ, không hề thua kém Thẩm Thiển Mạch chút nào.
“Phụ vương sẽ không ấp a ấp úng như vậy.” Tư Đồ Cảnh nhìn Sênh Ca, khuôn mặt lạnh lùng nói, đôi mắt đen như mực vừa liếc Sênh Ca một cái vừa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói một câu: “Nam tử hán đại trương phu, có lời cứ nói.”
Nhất thời Sênh Ca có chút bất đắc dĩ. Dù gì hắn cũng là hộ pháp của Ma Cung, giờ lại bị hai đứa con nít dắt mũi dẫn đi, bây giờ thấy vậy hắn mới hiểu, thì ra mình bị hai đứa nhóc con tính toán. Nhưng mà thoạt nhìn Tư Đồ Cảnh Hạo cũng không có ý sẽ nổi giận, hắn là đang giả vờ hay thực ra cũng không bài xích mình có tình cảm khác với hắn?!
Rốt cuộc ấp a ấp úng nói: “Cảnh Hạo. Thật ra thì ta… thích ngươi.”
“À? Thì ra là Sênh Ca thúc thúc thích thúc thúc Cảnh Hạo? Vậy Cảnh Hạo thúc thúc có thích thúc thúc Sênh Ca không?” Tư Đồ Nguyệt nghe Sênh Ca nói, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua vẻ hả hê, khoé miệng cong lên nụ cười ngây thơ, chạy đến bên người Tư Đồ Cảnh Hạo cười hỏi.
Tư Đồ Cảnh Hạo nâng mắt nhìn Sênh Ca một chút, Sênh Ca một thân áo đen, ngũ quan như được gọt dũa. Sênh Ca có lúc lãnh ngạnh, không nói cười tuỳ ý nhưng khi ở cùng hắn lại luôn dịu dàng sủng nịch. Trước đây hắn vẫn không hiểu rõ tấm lòng của Sênh Ca cho nên chỉ coi Sênh Ca như tri kỉ. Mãi đến khi Tư Đồ Nguyệt vô ý nhắc nhở, hắn mời dần dần hiểu được tâm ý của Sênh Ca.
Lúc đầu hắn rất khiếp sợ, liền bài xích theo bản năng. Nhưng dần dần hắn mới phát giác ra rằng thì ra mình hoàn toàn không thể rời bỏ Sênh Ca. Cảm giác này có phải là thích hay không đây?! Buồn cười, hắn và Sênh Ca hai đấng mày râu, vậy mà còn không thấu đáo bằng một đứa con nít Tư Đồ Nguyệt.
Sờ sờ tóc Tư Đồ Nguyệt, Tư Đồ Cảnh Hạo nở nụ cười chậm rãi nói: “Thích!!!”
/50
|