Người của hoàng thượng được phái đi theo Tô Mạt giám thị không được nàng chiếu cố, chỉ được đi theo nàng mà thôi. Chính bản thân nàng ta yêu cầu như vậy, Tô Mạt cũng không miễn cưỡng. Chuyện khác tự nhiên đều được thông qua, chỉ có điều phải ở lại lều trại.
Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy cớ đi tản bộ, Hoàng Phủ Cẩn liền phái vài thị vệ đi theo bảo hộ các nàng. Các nàng đi dạo một vòng, hái chút hoa dại thì người ở kinh thành truyền đến tin tức.
Cái bang của nàng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa còn có hổ sơn nhân, còn có Mị Ảnh kỵ sĩ ở nông trường tham gia huấn luyện cũng đã phân tán ở các tỉnh quan trọng, chuyên môn thu thập tình báo, truyền lại tin tức. Vì an toàn, nàng đều áp dụng các thủ đoạn bảo mật, cơ bản sẽ không đối mặt.
Nay nàng muốn tin tức gì, so với triều đình hỏa tốc ba trăm dặm còn nhanh chóng hơn. Tờ giấy tình báo viết rất đơn giản, phiên dịch lại chính là: “Thái tử bị thương ở chân là thật, có cùng đại tiểu thư tiếp xúc qua.”
Tô Mạt nhất thời tức giận. Thái tử này đúng là làm nàng phát điên. Hắn còn muốn gặp đại tỷ sao, khẳng định là đại ca bắc cầu.
Nàng nắm chặt tờ giấy, thong thả bước trên mặt cỏ xốp không một tiếng vang. Kim Kết cùng Thủy Muội cầm hoa dại không dám lên tiếng. Một lát sau, Tô Mạt đã quyết định chủ ý, nàng lấy cây bút máy tự chế, ở trên tờ giấy viết một câu mật ngữ: “Trước tháng sáu làm cho Hoàng quý phi biết thải tử không thích giang sơn, chỉ yêu nữ nhân.”
Nếu thái tử muốn nhân cơ hội nàng không ở trong kinh thành mà muốn đánh chủ ý lên đại tỷ thì nàng sẽ cho hắn một cơ hội, một khảo nghiệm, một khảo nghiệm chân chính chứ không phải kĩ xảo diễn trò lừa gạt nữ nhân.
Cho dù nàng không đích thân nhìn nhưng không nghĩ nàng cũng biết thải tử lừa gạt tỷ tỷ như thế nào. Nàng không thể để cho hắn thành công được, đừng tưởng rằng nàng ở xa thì hắn muốn làm gì cũng đươc. Dù nàng rời kinh nhưng thế lực của nàng không có rời đi đâu.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác sua khi xử lý xong công vụ liền đi tản bộ, tiến đến chỗ các nàng đang đứng, nhìn một chút, Hoàng Phủ Giác mẫn cảm hỏi: “Mạt Nhi, phát sinh chuyện gì sao?”
Tô Mạt lập tức lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang ngây ngốc thôi.”
Hắn cười nói: “Sợ đại ca nàng đến gây phiền toái.”
Tô Mạt mang theo Kim Kết cùng Thủy Muội lấy cớ đi tản bộ, Hoàng Phủ Cẩn liền phái vài thị vệ đi theo bảo hộ các nàng. Các nàng đi dạo một vòng, hái chút hoa dại thì người ở kinh thành truyền đến tin tức.
Cái bang của nàng ngày càng lớn mạnh, hơn nữa còn có hổ sơn nhân, còn có Mị Ảnh kỵ sĩ ở nông trường tham gia huấn luyện cũng đã phân tán ở các tỉnh quan trọng, chuyên môn thu thập tình báo, truyền lại tin tức. Vì an toàn, nàng đều áp dụng các thủ đoạn bảo mật, cơ bản sẽ không đối mặt.
Nay nàng muốn tin tức gì, so với triều đình hỏa tốc ba trăm dặm còn nhanh chóng hơn. Tờ giấy tình báo viết rất đơn giản, phiên dịch lại chính là: “Thái tử bị thương ở chân là thật, có cùng đại tiểu thư tiếp xúc qua.”
Tô Mạt nhất thời tức giận. Thái tử này đúng là làm nàng phát điên. Hắn còn muốn gặp đại tỷ sao, khẳng định là đại ca bắc cầu.
Nàng nắm chặt tờ giấy, thong thả bước trên mặt cỏ xốp không một tiếng vang. Kim Kết cùng Thủy Muội cầm hoa dại không dám lên tiếng. Một lát sau, Tô Mạt đã quyết định chủ ý, nàng lấy cây bút máy tự chế, ở trên tờ giấy viết một câu mật ngữ: “Trước tháng sáu làm cho Hoàng quý phi biết thải tử không thích giang sơn, chỉ yêu nữ nhân.”
Nếu thái tử muốn nhân cơ hội nàng không ở trong kinh thành mà muốn đánh chủ ý lên đại tỷ thì nàng sẽ cho hắn một cơ hội, một khảo nghiệm, một khảo nghiệm chân chính chứ không phải kĩ xảo diễn trò lừa gạt nữ nhân.
Cho dù nàng không đích thân nhìn nhưng không nghĩ nàng cũng biết thải tử lừa gạt tỷ tỷ như thế nào. Nàng không thể để cho hắn thành công được, đừng tưởng rằng nàng ở xa thì hắn muốn làm gì cũng đươc. Dù nàng rời kinh nhưng thế lực của nàng không có rời đi đâu.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giác sua khi xử lý xong công vụ liền đi tản bộ, tiến đến chỗ các nàng đang đứng, nhìn một chút, Hoàng Phủ Giác mẫn cảm hỏi: “Mạt Nhi, phát sinh chuyện gì sao?”
Tô Mạt lập tức lắc đầu: “Không, chỉ là ta đang ngây ngốc thôi.”
Hắn cười nói: “Sợ đại ca nàng đến gây phiền toái.”
/2424
|