Tô Trì lại dám đem họ tới Dã Kê tấn công tội phạm, đúng là liều mạng.
Chẳng lẽ không có thám tử sao?
Không biết Tô Trì có phải con Tô quốc công không nữa.
Một người tay trói gà không chặt như Tô Việt cũng hơn hắn nhiều.
Binh lính xuất thân từ bá tánh bình dân nếu tử trận sa trường sẽ được trợ cấp một khoảng tiền lớn, người thân cũng không đến mức khốn khổ vì họ phần đông không phải là con một.
Nhưng binh lính con nhà thế gia thì khác. Lần này bị thương tuyệt đại đa số đều xuất thân từ con nhà quyền quý. Đám người này không lạ gì tiền trợ cấp, cái họ cần là khi về cung được phong quan tiến chức.
Nghĩ đến đây, tay hoàng Phủ Cẩn siết chặt chiến báo. Khi mở ra đã là một đấm bột phấn bay lả tả.
Lúc Tô Mạt với A Lí bước vào thì thấy trong phòng không còn ai ngoài hắn, chắc chắn toàn bộ đều bị hắn đuổi đi sạch.
Tô Mạt tiến lên, nắm tay hắn an ủi: “Việc đã tới nước này, cũng vô pháp vãn hồi. Giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh Dã Kê, bắt Hải Nhất Đao.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng hiện lên một chút ôn nhu:“Hải Nhất Đao lợi hại như vậy sao?”
Tô Mạt gật đầu: “Thiếp cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây không phải thực lực của Hải Nhất Đao, phía sau hắn chắc phải có một thế lực thần bí âm thầm hỗ trợ. Nhưng thám tử chúng ta không tra được chút gì về thiết giáp cũng như tin tức hắc y nhân.”
Nàng đem tất cả lời A Lí thuật lại cho Hoàng Phủ Cẩn nghe: “Người nọ sát khí rất nặng, A Lí dù cách hắn khá xa nhưng vẫn bị sát khí của hắn chế trụ. Hơn nữa phi tiêu của A Lí chỉ có thể đánh lệch mũi tên của hắn chứ không thể đánh rớt chứng tỏ thực lực của hắn trên A Lí nhiều.”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, liếc A Lí, A Lí gật đầu: “Đúng vậy, lúc thuộc hạ cứu người đột nhiên cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này trước đây thuộc hạ chưa từng trải qua.”
Có thể làm cho A Lí cảm thấy sợ hãi .....
Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi đứng dậy, đi thong thả hai bước, đột nhiên một chưởng quét về phía A Lí, khí thế sắc bén, không chút nào nương tay.
Tốc độ của hắn nhanh đến không tưởng, Tô Mạt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy tay hắn đặt trước ngực A Lí.
A Lí không kịp phản kháng!
A Lí cảm thấy trái tim của hắn trong nháy mắt đình chỉ, Hoàng Phủ Cẩn ngoéo môi, thản nhiên nói: “Là cảm giác này?”
Chẳng lẽ không có thám tử sao?
Không biết Tô Trì có phải con Tô quốc công không nữa.
Một người tay trói gà không chặt như Tô Việt cũng hơn hắn nhiều.
Binh lính xuất thân từ bá tánh bình dân nếu tử trận sa trường sẽ được trợ cấp một khoảng tiền lớn, người thân cũng không đến mức khốn khổ vì họ phần đông không phải là con một.
Nhưng binh lính con nhà thế gia thì khác. Lần này bị thương tuyệt đại đa số đều xuất thân từ con nhà quyền quý. Đám người này không lạ gì tiền trợ cấp, cái họ cần là khi về cung được phong quan tiến chức.
Nghĩ đến đây, tay hoàng Phủ Cẩn siết chặt chiến báo. Khi mở ra đã là một đấm bột phấn bay lả tả.
Lúc Tô Mạt với A Lí bước vào thì thấy trong phòng không còn ai ngoài hắn, chắc chắn toàn bộ đều bị hắn đuổi đi sạch.
Tô Mạt tiến lên, nắm tay hắn an ủi: “Việc đã tới nước này, cũng vô pháp vãn hồi. Giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh Dã Kê, bắt Hải Nhất Đao.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng hiện lên một chút ôn nhu:“Hải Nhất Đao lợi hại như vậy sao?”
Tô Mạt gật đầu: “Thiếp cũng không rõ, nhưng chắc chắn đây không phải thực lực của Hải Nhất Đao, phía sau hắn chắc phải có một thế lực thần bí âm thầm hỗ trợ. Nhưng thám tử chúng ta không tra được chút gì về thiết giáp cũng như tin tức hắc y nhân.”
Nàng đem tất cả lời A Lí thuật lại cho Hoàng Phủ Cẩn nghe: “Người nọ sát khí rất nặng, A Lí dù cách hắn khá xa nhưng vẫn bị sát khí của hắn chế trụ. Hơn nữa phi tiêu của A Lí chỉ có thể đánh lệch mũi tên của hắn chứ không thể đánh rớt chứng tỏ thực lực của hắn trên A Lí nhiều.”
Hoàng Phủ Cẩn nhướng mi, liếc A Lí, A Lí gật đầu: “Đúng vậy, lúc thuộc hạ cứu người đột nhiên cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này trước đây thuộc hạ chưa từng trải qua.”
Có thể làm cho A Lí cảm thấy sợ hãi .....
Hoàng Phủ Cẩn chậm rãi đứng dậy, đi thong thả hai bước, đột nhiên một chưởng quét về phía A Lí, khí thế sắc bén, không chút nào nương tay.
Tốc độ của hắn nhanh đến không tưởng, Tô Mạt chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy tay hắn đặt trước ngực A Lí.
A Lí không kịp phản kháng!
A Lí cảm thấy trái tim của hắn trong nháy mắt đình chỉ, Hoàng Phủ Cẩn ngoéo môi, thản nhiên nói: “Là cảm giác này?”
/2424
|