Tô Mạt lại nói:“Điện hạ không ngại phiền phức sắp xếp tiếp kiến mọi người là vì lo nghĩ cho sự an toàn của ngươi. Nếu không phải như vậy, ngài ấy đã trực tiếp đem hai người các ngươi xử trước toàn dân rồi. Các ngươi tiếp xúc với những ai, dùng cách nào truyền tin đến Dã Kê, tất cả đều ghi hết trong này.”
Nói xong, nàng duỗi tay. Kim Kết lập tức dâng lên một tập sách thật dày.
Tô Mạt đưa cho Trịnh Vinh.
Trịnh Vinh nhịn không được giở ra xem. Lật tới đâu, mồ hôi hắn rớt tới đó. Hắn ở Lai Châu liên lạc với thám tử Dã Kê như thế nào đều được ghi lại.
Tô Mạt tiếp tục nói:“Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể nghĩ ra cách dẫn Hải Nhất Đao tới.”
Trịnh Vinh vội quỳ xuống:“Tô tiểu thư, sự tình không đơn giản như vậy . Nếu như là trước đây, còn có vài phần nắm chắc. Nhưng giờ......”
Tô Mạt trực tiếp chỉ ra vấn đề:“Hiện giờ Dã Kê đang có khách quý, âm ngoan thủ lạt, túc trí đa mưu, đúng không?”
Trịnh Vinh gật đầu:“Hai người chúng ta có thể nghĩ cách lên núi, nhưng nếu muốn gạt bọn họ xuống núi là không thể.”
Tô Mạt bèn sai hắn ghi lại cách bố trí phòng ngự trên núi, vị trí nào quan trọng, chỗ nào canh phòng mỏng nhất.
Trịnh Vinh không dám giấu diếm, đem hết tất cả những gì mình biết viết ra.
Tô Mạt lại hỏi hắn về bộ dạng của nhó người thần bí, Trịnh Vinh chỉ có thể nói về hán tử mặc giáp đen, còn hắc y nhân thần bí thì hắn hoàn toàn không biết.
Tô Mạt đem những lời hắn viết ra đối chiếu với những gì mình tra được, phát hiện hắn không hề nói dối.
Tô Mạt mỉm cười:“Kỳ thật, Kham Thiên tổng không hề nói là ngươi ép buộc hắn, hắn nói y hệt những gì ngươi nói nãy giờ.”
Trịnh Vinh biết bị Tô Mạt lừa, nhưng chữ viết quá giống, hắn không thể không bội phục, chỉ có thể nhận thua.
“Còn một thám tử nữa đang ẩn thân ở phủ nha Lai Châu, huynh đệ chúng ta không biết là ai, chỉ biết người đó gọi là Hải Ưng.”
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn nhìn nhau, hệt với những gì họ đoán.
Tô Mạt trấn an:“ Yên tâm, chúng ta sẽ bắt hắn trước khi hai người vào núi.”
Trịnh Vinh tạ ơn, sau đó theo A Lí tới phòng khách giáp mặt Kham Ngạn Hoành.
Hai người ảo não nhìn nhau nhưng khi ra ngoài thái độ lại bình thường, mang vẻ mặt khinh thường Hoàng Phủ Cẩn y như những người khác.
Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục tiếp kiến các viên quan khác còn Tô Mạt dẫn người chuẩn bị. Vài người cố tìm hiểu xem nàng muốn làm gì nhưng đành bỏ cuộc.
Nói xong, nàng duỗi tay. Kim Kết lập tức dâng lên một tập sách thật dày.
Tô Mạt đưa cho Trịnh Vinh.
Trịnh Vinh nhịn không được giở ra xem. Lật tới đâu, mồ hôi hắn rớt tới đó. Hắn ở Lai Châu liên lạc với thám tử Dã Kê như thế nào đều được ghi lại.
Tô Mạt tiếp tục nói:“Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể nghĩ ra cách dẫn Hải Nhất Đao tới.”
Trịnh Vinh vội quỳ xuống:“Tô tiểu thư, sự tình không đơn giản như vậy . Nếu như là trước đây, còn có vài phần nắm chắc. Nhưng giờ......”
Tô Mạt trực tiếp chỉ ra vấn đề:“Hiện giờ Dã Kê đang có khách quý, âm ngoan thủ lạt, túc trí đa mưu, đúng không?”
Trịnh Vinh gật đầu:“Hai người chúng ta có thể nghĩ cách lên núi, nhưng nếu muốn gạt bọn họ xuống núi là không thể.”
Tô Mạt bèn sai hắn ghi lại cách bố trí phòng ngự trên núi, vị trí nào quan trọng, chỗ nào canh phòng mỏng nhất.
Trịnh Vinh không dám giấu diếm, đem hết tất cả những gì mình biết viết ra.
Tô Mạt lại hỏi hắn về bộ dạng của nhó người thần bí, Trịnh Vinh chỉ có thể nói về hán tử mặc giáp đen, còn hắc y nhân thần bí thì hắn hoàn toàn không biết.
Tô Mạt đem những lời hắn viết ra đối chiếu với những gì mình tra được, phát hiện hắn không hề nói dối.
Tô Mạt mỉm cười:“Kỳ thật, Kham Thiên tổng không hề nói là ngươi ép buộc hắn, hắn nói y hệt những gì ngươi nói nãy giờ.”
Trịnh Vinh biết bị Tô Mạt lừa, nhưng chữ viết quá giống, hắn không thể không bội phục, chỉ có thể nhận thua.
“Còn một thám tử nữa đang ẩn thân ở phủ nha Lai Châu, huynh đệ chúng ta không biết là ai, chỉ biết người đó gọi là Hải Ưng.”
Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn nhìn nhau, hệt với những gì họ đoán.
Tô Mạt trấn an:“ Yên tâm, chúng ta sẽ bắt hắn trước khi hai người vào núi.”
Trịnh Vinh tạ ơn, sau đó theo A Lí tới phòng khách giáp mặt Kham Ngạn Hoành.
Hai người ảo não nhìn nhau nhưng khi ra ngoài thái độ lại bình thường, mang vẻ mặt khinh thường Hoàng Phủ Cẩn y như những người khác.
Hoàng Phủ Cẩn tiếp tục tiếp kiến các viên quan khác còn Tô Mạt dẫn người chuẩn bị. Vài người cố tìm hiểu xem nàng muốn làm gì nhưng đành bỏ cuộc.
/2424
|