Đại tiểu thư nhìn nàng: "Đừng nói bậy."
Tô Hinh Nhi vội la lên: "Muội không có nói bậy nha! Có lần, muội thấy trong tay áo huynh ấy rớt ra một cái khắn tay màu hồng nhạt có thêu hoa đào.”
Đại tiểu thư biến sắc, cắn môi, nếu là ở vùng quê nhỏ, nam nữ có ý sẽ đưa tín vật chung thân, sau đó người lớn hai nhà sẽ qua nói chuyện.
Nhưng những gia tộc lớn thì không vậy. Họ kiêng kị nhất là chuyện tự mình ước định. Hơn nữa, hôn nhân của nhị ca là do phụ thân cùng tổ mẫu quyết định, huynh ấy đâu có quyền…
Tô Mạt cười hỏi: "Mặc Tùng, ngươi nhanh khai báo, nếu không ta đưa ngươi đi đại lao Hình bộ."
Mặc Tùng sợ tới mất quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói: " Tiểu thư, nào nghiêm trọng như vậy , bất quá là một nha đầu hay tìm ngài ấy nói chuyện.”
Tô Mạt ép hỏi nói: "Không phải nhà chúng ta, đó là nha đầu nhà ai?"
Mặc Tùng hoảng sợ, dứt khoát nói: "Nhị thiếu gia không cho nói với ai, là một nha đầu của vương gia."
Tô Hinh Nhi lập tức bùng nổ, "Vương gia? Nhị ca sao vậy? Sao có thể lén lút qua lại với nha đầu của Vương gia, nếu như bị Vương gia biết, không phải rắc rối sao?"
Mặc Tùng sợ tới mức cứng họng.
Đại tiểu thư nắm tay nàng, giúp nàng bình tĩnh : "Không phải còn có Mạt Nhi sao."
Tô Mạt: "Nếu là chuyện riêng của Nhị ca, chúng ta không cần nhúng tay." Lại nói với Mặc Tùng: "Ngươi không cần nói với Nhị thiếu gia chúng ta biết, chỉ cần làm theo phân phó của hắn là được."
Nhị ca dù sao cũng là thanh niên , chính mình có suy nghĩ riêng, hắn là nhị ca của mình , các nàng nên tin tưởng hắn.
Tô Hinh Nhi không hiểu, ồn ào muốn nói cho tổ mẫu cùng phụ thân.
Tô Mạt nói: "Nhị ca là người có chừng mực, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng, chúng ta đi xem Tần ca ca đi."
Lúc các nàng đi vào, Tần Nguyên Quân đã được dược đồng xoa bóp xong, sau đó đẩy hắn đến dưới tán cây thạch lựu trong viện, cho hắn cảm nhận không khí tươi mới sau cơn mưa. Nước mưa rửa sạch lá cây khiến chúng sáng lên như ngọc, từng giọt nước còn đọng lại nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, mát lạnh mà chân thật.
Bên cạnh đó còn có hoa nhài, hoa ngọc tram. Tô Hinh Nhi các nàng cũng ngồi đó vừa cắt hoa vừa đùa nghịch.
Tô Mạt với đại tiểu thư ngồi trước mặt Tần Nguyên Quân.
Mắt Đại tiểu thư đỏ lên, hít hít cái mũi: "Mạt Nhi, huynh ấy có chết không?”
Tô Mạt cười nói: "Đương nhiên sẽ chết."
Tô Hinh Nhi vội la lên: "Muội không có nói bậy nha! Có lần, muội thấy trong tay áo huynh ấy rớt ra một cái khắn tay màu hồng nhạt có thêu hoa đào.”
Đại tiểu thư biến sắc, cắn môi, nếu là ở vùng quê nhỏ, nam nữ có ý sẽ đưa tín vật chung thân, sau đó người lớn hai nhà sẽ qua nói chuyện.
Nhưng những gia tộc lớn thì không vậy. Họ kiêng kị nhất là chuyện tự mình ước định. Hơn nữa, hôn nhân của nhị ca là do phụ thân cùng tổ mẫu quyết định, huynh ấy đâu có quyền…
Tô Mạt cười hỏi: "Mặc Tùng, ngươi nhanh khai báo, nếu không ta đưa ngươi đi đại lao Hình bộ."
Mặc Tùng sợ tới mất quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ nói: " Tiểu thư, nào nghiêm trọng như vậy , bất quá là một nha đầu hay tìm ngài ấy nói chuyện.”
Tô Mạt ép hỏi nói: "Không phải nhà chúng ta, đó là nha đầu nhà ai?"
Mặc Tùng hoảng sợ, dứt khoát nói: "Nhị thiếu gia không cho nói với ai, là một nha đầu của vương gia."
Tô Hinh Nhi lập tức bùng nổ, "Vương gia? Nhị ca sao vậy? Sao có thể lén lút qua lại với nha đầu của Vương gia, nếu như bị Vương gia biết, không phải rắc rối sao?"
Mặc Tùng sợ tới mức cứng họng.
Đại tiểu thư nắm tay nàng, giúp nàng bình tĩnh : "Không phải còn có Mạt Nhi sao."
Tô Mạt: "Nếu là chuyện riêng của Nhị ca, chúng ta không cần nhúng tay." Lại nói với Mặc Tùng: "Ngươi không cần nói với Nhị thiếu gia chúng ta biết, chỉ cần làm theo phân phó của hắn là được."
Nhị ca dù sao cũng là thanh niên , chính mình có suy nghĩ riêng, hắn là nhị ca của mình , các nàng nên tin tưởng hắn.
Tô Hinh Nhi không hiểu, ồn ào muốn nói cho tổ mẫu cùng phụ thân.
Tô Mạt nói: "Nhị ca là người có chừng mực, sao lại làm ra chuyện lỗ mãng, chúng ta đi xem Tần ca ca đi."
Lúc các nàng đi vào, Tần Nguyên Quân đã được dược đồng xoa bóp xong, sau đó đẩy hắn đến dưới tán cây thạch lựu trong viện, cho hắn cảm nhận không khí tươi mới sau cơn mưa. Nước mưa rửa sạch lá cây khiến chúng sáng lên như ngọc, từng giọt nước còn đọng lại nhẹ nhàng rơi trên tay hắn, mát lạnh mà chân thật.
Bên cạnh đó còn có hoa nhài, hoa ngọc tram. Tô Hinh Nhi các nàng cũng ngồi đó vừa cắt hoa vừa đùa nghịch.
Tô Mạt với đại tiểu thư ngồi trước mặt Tần Nguyên Quân.
Mắt Đại tiểu thư đỏ lên, hít hít cái mũi: "Mạt Nhi, huynh ấy có chết không?”
Tô Mạt cười nói: "Đương nhiên sẽ chết."
/2424
|