Tô Văn Nhi lấy tay áo che mặt, oán độc nhìn Tô Mạt,“Ngươi mơ tưởng, đuổi ta đi không dễ dàng như vậy. Ta là nữ nhi Tô gia, làm lương đệ, cũng là cho các ngươi làm vẻ vang . Các ngươi cùng với ta đứng chung một chỗ.”
Nếu muốn cùng Tả tiểu thư đấu, nàng không thể một mình chiến đấu, phải có đồng minh, đồng minh đó chính là nhà mẹ đẻ.
Tô Mạt châm chọc cười, muốn dùng thủ đoạn tha Tô gia xuống nước, nghĩ hay quá!
Nàng nói với Nhâm công công nói: “Nhâm công công, không biết ngài có tới hộ bộ xem lại gia phả của gia tộc ta chưa. Trong gia phả có ghi rất rõ, nàng ta không phải con gái ruột của Tô gia ta, chỉ là một đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường, phụ thân ta thương tình nhặt về nuôi thôi.”
Tô Văn Nhi ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn Tô Mạt, lại nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân lạnh lẽo nhìn nàng, hừ nhạt.
“Không có khả năng, không phải, mẫu thân ta là Dương di nương, là di nương của Quốc Công. Có thể tìm ta mẫu thân làm chứng.” Tô Văn Nhi mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn Nhâm công công,“Ta là con gái ruột của Tô quốc Công.”
Nếu mình là đứa trẻ bị vứt bỏ, càng sẽ bị hoàng quý phi khinh thường, tuyệt đối không thể.
Nhâm công công cũng hơi bất ngờ, vốn là hắn làm theo kế hoạch của Hoàng quý phi, tới làm nhục Tô gia, làm cho Tô gia mất mặt, từ nay về sau không mặt mũi nào sống tại kinh thành.
Giờ sinh ra việc Tô Văn Nhi là đứa trẻ bị vứt bỏ?
Hắn lập tức ý thức được đây là quỷ kế của Tô gia nhằm tránh liên can.
Tô Văn Nhi run rẩy, nước mắt đầy mặt,“Dương di nương cùng Vương phu nhân, họ đều có thể làm chứng cho ta. Ta chính là nữ nhi của Tô gia, không phải đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường.”
Nếu là đứa trẻ bị vứt bỏ, vậy nàng xong rồi.
Tô Mạt tới trước mặt ả, lạnh lùng: “ Ngươi mau quên quá, lúc Dương di nương bị bệnh, nàng ta năn nỉ ngươi nói với Vương phu nhân, giúp nàng chữa bệnh, nhưng ngươi vì muốn lấy lòng Vương phu nhân nên không nói, đã vậy còn muốn đuổi nàng ấy về quê, nhớ chưa? Có đứa con ruột nào độc ác vậy không? Còn Vương phu nhân, bà ta đang bị trúng gió, thân mình còn lo chưa xong, nửa tiếng cũng nói không được, làm sao chứng minh?”
Tô Văn Nhi trừng mắt, nhìn Tô Mạt như nhìn thấy quỷ “Ngươi, ngươi, là ngươi, đồ độc ác, biến mẫu thân thành nửa chết nửa sống , là ngươi......”
Tuy nàng không tận mắt thấy, nhưng lúc Vương phu nhân đi còn khỏe, sao lúc nàng cùng đai ca vào, bà lại trở thành như vậy, chắc chắn là Tô Mạt giở trò.
Nếu muốn cùng Tả tiểu thư đấu, nàng không thể một mình chiến đấu, phải có đồng minh, đồng minh đó chính là nhà mẹ đẻ.
Tô Mạt châm chọc cười, muốn dùng thủ đoạn tha Tô gia xuống nước, nghĩ hay quá!
Nàng nói với Nhâm công công nói: “Nhâm công công, không biết ngài có tới hộ bộ xem lại gia phả của gia tộc ta chưa. Trong gia phả có ghi rất rõ, nàng ta không phải con gái ruột của Tô gia ta, chỉ là một đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường, phụ thân ta thương tình nhặt về nuôi thôi.”
Tô Văn Nhi ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch, không dám tin nhìn Tô Mạt, lại nhìn lão phu nhân.
Lão phu nhân lạnh lẽo nhìn nàng, hừ nhạt.
“Không có khả năng, không phải, mẫu thân ta là Dương di nương, là di nương của Quốc Công. Có thể tìm ta mẫu thân làm chứng.” Tô Văn Nhi mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn Nhâm công công,“Ta là con gái ruột của Tô quốc Công.”
Nếu mình là đứa trẻ bị vứt bỏ, càng sẽ bị hoàng quý phi khinh thường, tuyệt đối không thể.
Nhâm công công cũng hơi bất ngờ, vốn là hắn làm theo kế hoạch của Hoàng quý phi, tới làm nhục Tô gia, làm cho Tô gia mất mặt, từ nay về sau không mặt mũi nào sống tại kinh thành.
Giờ sinh ra việc Tô Văn Nhi là đứa trẻ bị vứt bỏ?
Hắn lập tức ý thức được đây là quỷ kế của Tô gia nhằm tránh liên can.
Tô Văn Nhi run rẩy, nước mắt đầy mặt,“Dương di nương cùng Vương phu nhân, họ đều có thể làm chứng cho ta. Ta chính là nữ nhi của Tô gia, không phải đứa nhỏ bị bỏ ngoài đường.”
Nếu là đứa trẻ bị vứt bỏ, vậy nàng xong rồi.
Tô Mạt tới trước mặt ả, lạnh lùng: “ Ngươi mau quên quá, lúc Dương di nương bị bệnh, nàng ta năn nỉ ngươi nói với Vương phu nhân, giúp nàng chữa bệnh, nhưng ngươi vì muốn lấy lòng Vương phu nhân nên không nói, đã vậy còn muốn đuổi nàng ấy về quê, nhớ chưa? Có đứa con ruột nào độc ác vậy không? Còn Vương phu nhân, bà ta đang bị trúng gió, thân mình còn lo chưa xong, nửa tiếng cũng nói không được, làm sao chứng minh?”
Tô Văn Nhi trừng mắt, nhìn Tô Mạt như nhìn thấy quỷ “Ngươi, ngươi, là ngươi, đồ độc ác, biến mẫu thân thành nửa chết nửa sống , là ngươi......”
Tuy nàng không tận mắt thấy, nhưng lúc Vương phu nhân đi còn khỏe, sao lúc nàng cùng đai ca vào, bà lại trở thành như vậy, chắc chắn là Tô Mạt giở trò.
/2424
|