Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 1396: Trà lâu tương lai buôn bán náo nhiệt 02.
/2424
|
Trà lâu được mở trên phố là một tòa lầu hai tầng bảy gian, mái nhà vểnh cong, rường cột chạm trổ.
Tầng thứ nhất tầng thứ hai được bài trí xa hoa, bên trong bày những bàn vuông sơn màu đen chỉnh tề ngăn nắp, một bàn bốn ghế, giữa các bàn co những bình phong được đề những bài thơ để ngăn cách.
Trà lâu ngoài các loại bánh ngọt còn có các điểm tâm tinh xảo, các giống trà tốt nhất, trà sữa, nước trái cây, rượu trái cây….
Mặt sau trà lâu là vài sân viện nối liền nhau phân ra thành lập không ít nhã gian, bên trong trang hoàng tinh mỹ, phong cách đa dạng, tinh xảo thanh u, thực thích hợp để mọi người tán gẫu kết bạn.[diendanlequydon.com]
Những đầu bếp làm điểm tâm mặc áo sa mỏng màu trắng, trên đầu đội mũ cánh chuồn dành cho đầu bếp. Quần áo của tất cả mọi người nhìn thì thấy quái dị, nhưng lại cảm thấy tuấn tú nói không nên lời.
Mà gã bồi bàn bên trong đều là những thiếu niên tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi, áo ngắn gọn gàng sạch sẽ, quần áo được làm cho phù hợp với công việc khiến bọn họ đặc biệt có tinh thần. Thanh âm đặc biệt trong trẻo khiến cho người ta nghe thấy là quên hết thế tục, lại xứng với trà bánh tinh xảo kia, cảm thấy đó là một loại hưởng thụ cao quý.
Những gã sai vặt này kỳ thật là do đám ăn mày âm thầm điều tra nghe ngóng, nghe nói có một người môi giới từ phía nam mua một đám tiểu đồng tuấn tú, tính toán mở một trà lâu nhỏ trong Kinh.
Kết quả bị Tô Mạt xử dụng mánh khóe, ở trên thuyền bọn họ dọa vừa đến Kinh thành sẽ có thị mậu tư, lại có hình bộ, khiến người môi giới kia sợ tới mức rắm cũng không dám phóng, cuối cùng Tô Mạt cho hắn tiền vốn chuộc mười sáu gã sai vặt.
Những người này hoặc là những người khốn khổ, hoặc là những người trước đây bị những tên lừa đảo lừa gạt không nhớ được quá khứ. Nay Tô Mạt trả thù lao cho họ, mướn bọn họ làm gã sai vặt, bọn họ cũng không nghĩ về nhà nữa.
Tô Mạt lại sai người mời một lão tú tài lười biếng hết ăn lại nằm không thể vào trường học, tuy có học vấn nhưng luôn lỗi thời.
Trà lâu mướn một ma ma chuyên phụ trách cuộc sống của hắn để hắn viết chữ cho trà lâu, sau đó lại dạy những thiếu niên kia đọc sách, nếu học tốt thì có thể đi thi.
Bận rộn như vậy đảo mắt đã tới năm thứ ba.
Trong hai tháng này, vì được những người khách quan tâm nên trà lâu dị thường náo nhiệt.[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]
Trà lâu tương lai lại xây thêm một quán ở phố đối diện, mỗi ngày tràn ngập khách.
Tầng thứ nhất tầng thứ hai được bài trí xa hoa, bên trong bày những bàn vuông sơn màu đen chỉnh tề ngăn nắp, một bàn bốn ghế, giữa các bàn co những bình phong được đề những bài thơ để ngăn cách.
Trà lâu ngoài các loại bánh ngọt còn có các điểm tâm tinh xảo, các giống trà tốt nhất, trà sữa, nước trái cây, rượu trái cây….
Mặt sau trà lâu là vài sân viện nối liền nhau phân ra thành lập không ít nhã gian, bên trong trang hoàng tinh mỹ, phong cách đa dạng, tinh xảo thanh u, thực thích hợp để mọi người tán gẫu kết bạn.[diendanlequydon.com]
Những đầu bếp làm điểm tâm mặc áo sa mỏng màu trắng, trên đầu đội mũ cánh chuồn dành cho đầu bếp. Quần áo của tất cả mọi người nhìn thì thấy quái dị, nhưng lại cảm thấy tuấn tú nói không nên lời.
Mà gã bồi bàn bên trong đều là những thiếu niên tuấn tú mười lăm mười sáu tuổi, áo ngắn gọn gàng sạch sẽ, quần áo được làm cho phù hợp với công việc khiến bọn họ đặc biệt có tinh thần. Thanh âm đặc biệt trong trẻo khiến cho người ta nghe thấy là quên hết thế tục, lại xứng với trà bánh tinh xảo kia, cảm thấy đó là một loại hưởng thụ cao quý.
Những gã sai vặt này kỳ thật là do đám ăn mày âm thầm điều tra nghe ngóng, nghe nói có một người môi giới từ phía nam mua một đám tiểu đồng tuấn tú, tính toán mở một trà lâu nhỏ trong Kinh.
Kết quả bị Tô Mạt xử dụng mánh khóe, ở trên thuyền bọn họ dọa vừa đến Kinh thành sẽ có thị mậu tư, lại có hình bộ, khiến người môi giới kia sợ tới mức rắm cũng không dám phóng, cuối cùng Tô Mạt cho hắn tiền vốn chuộc mười sáu gã sai vặt.
Những người này hoặc là những người khốn khổ, hoặc là những người trước đây bị những tên lừa đảo lừa gạt không nhớ được quá khứ. Nay Tô Mạt trả thù lao cho họ, mướn bọn họ làm gã sai vặt, bọn họ cũng không nghĩ về nhà nữa.
Tô Mạt lại sai người mời một lão tú tài lười biếng hết ăn lại nằm không thể vào trường học, tuy có học vấn nhưng luôn lỗi thời.
Trà lâu mướn một ma ma chuyên phụ trách cuộc sống của hắn để hắn viết chữ cho trà lâu, sau đó lại dạy những thiếu niên kia đọc sách, nếu học tốt thì có thể đi thi.
Bận rộn như vậy đảo mắt đã tới năm thứ ba.
Trong hai tháng này, vì được những người khách quan tâm nên trà lâu dị thường náo nhiệt.[truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com]
Trà lâu tương lai lại xây thêm một quán ở phố đối diện, mỗi ngày tràn ngập khách.
/2424
|