Mọi người đi rồi, đại tiểu thư ngồi xuống trước mặt Tần Nguyên Quân, ôn nhu nói: “Chàng là ai cũng không biết, hay đã quên cả cách nói chuyện rồi?”
Tần Nguyên Quân nhìn nàng, thấy nàng xinh đẹp giống như hoa ngọc lan ngoài cửa sổ không khỏi cười cười.
Đại tiểu thư cổ vũ hắn, nói: “Chàng không nhận ra ta, vậy có thể nói chuyện hay không? Chàng tên là gì?”
Tần Nguyên Quân nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Hắn ôm đầu lăn lộn, hô lớn: “Đau… đau!!!”
Dường như vô cùng đau đớn, hắn kêu lên thảm thiết giống như con thú bị thương, đập đầu vào tường.
Tô Mạt và Hồ tiên sinh thấy vậy vội vàng chạy đến, một người điểm huyệt một người thi châm cho hắn.
Tần Nguyên Quân thấy cây châm vàng óng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn cây châm chằm chằm.
Tô Mạt chấn động, ngăn Hồ tiên sinh, nói với Tần Nguyên Quân: “Cây châm này không phải châm huynh, đây là để châm người xấu.”
Dường như trong đầu Tần Nguyên Quân có hình ảnh lướt qua, môi cũng trở nên tím tái, đầu lại vô cùng đau, thật giống như cây châm kia chui vào trong đầu hắn. Hắn thống khổ mặt nhăn thành một cục.
Hồ tiên sinh thừa cơ cắm châm vào huyệt đạo của hắn khiến hắn ngất đi. Sau đó ông bắt mạch cho Tần Nguyên Quân, lại phát hiện vì hắn mới tỉnh lại khiến mạch toàn thân trở nên rõ ràng, mạch tượng xảy ra biến hóa, hắn đột nhiên nói: “Ngày đó ngươi có kiểm tra đầu của hắn không?”
Tô Mạt lắc đầu: “Thời điểm con trở về huynh ấy đã hôn mê, về sau thì giúp huynh ấy trị liệu. Huynh ấy là bị người đánh vào đầu khiến cho tụ huyết.”
Hồ tiên sinh vuốt râu trầm ngâm, ra hiệu cho nàng đi ra ngoài cùng mình. Ông trầm trọng nói: “Ta nghi rằng có người đã thi châm cho hắn. Trên giang hồ có loại bàng môn tả đạo này, đem châm phong bế huyệt đạo khiến cho người ta tê liệt hôn mê hoặc si ngốc.”
Tô Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “A, con biết. Sao con lại không nghĩ đến việc này cơ chứ?”
Trong thời gian ngắn nàng chỉ có thể dùng kim châm đánh vào huyệt vị của kẻ địch, khiến cho địch nhân xuất hiện tình trạng giống như trúng gió. Muốn lấy kim châm ra phải dựa vào dược thảo.
Nếu là có người có thể dùng châm phong bế huyệt vị hắn lâu như vậy mà hắn không chết, vậy…. Người này có bao nhiêu lợi hại?
Hồ tiên sinh biết nàng theo Hoàng Phủ Cẩn học võ công mới tên thiên thủ Quan Âm liền để cho nàng biểu diễn hai chiêu. Mười đầu ngón tay của Tô Mạt giống như đánh đàn, kim châm lòe lòe cắm vào tường.
Hồ tiên sinh liên tục gật đầu: “Không tệ, đã có vài phần thành thạo. Nếu phóng châm vào huyệt đạo của kẻ địch, kẻ địch có chết ngay hay không?”
Tần Nguyên Quân nhìn nàng, thấy nàng xinh đẹp giống như hoa ngọc lan ngoài cửa sổ không khỏi cười cười.
Đại tiểu thư cổ vũ hắn, nói: “Chàng không nhận ra ta, vậy có thể nói chuyện hay không? Chàng tên là gì?”
Tần Nguyên Quân nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy đầu rất đau, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ. Hắn ôm đầu lăn lộn, hô lớn: “Đau… đau!!!”
Dường như vô cùng đau đớn, hắn kêu lên thảm thiết giống như con thú bị thương, đập đầu vào tường.
Tô Mạt và Hồ tiên sinh thấy vậy vội vàng chạy đến, một người điểm huyệt một người thi châm cho hắn.
Tần Nguyên Quân thấy cây châm vàng óng, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhìn cây châm chằm chằm.
Tô Mạt chấn động, ngăn Hồ tiên sinh, nói với Tần Nguyên Quân: “Cây châm này không phải châm huynh, đây là để châm người xấu.”
Dường như trong đầu Tần Nguyên Quân có hình ảnh lướt qua, môi cũng trở nên tím tái, đầu lại vô cùng đau, thật giống như cây châm kia chui vào trong đầu hắn. Hắn thống khổ mặt nhăn thành một cục.
Hồ tiên sinh thừa cơ cắm châm vào huyệt đạo của hắn khiến hắn ngất đi. Sau đó ông bắt mạch cho Tần Nguyên Quân, lại phát hiện vì hắn mới tỉnh lại khiến mạch toàn thân trở nên rõ ràng, mạch tượng xảy ra biến hóa, hắn đột nhiên nói: “Ngày đó ngươi có kiểm tra đầu của hắn không?”
Tô Mạt lắc đầu: “Thời điểm con trở về huynh ấy đã hôn mê, về sau thì giúp huynh ấy trị liệu. Huynh ấy là bị người đánh vào đầu khiến cho tụ huyết.”
Hồ tiên sinh vuốt râu trầm ngâm, ra hiệu cho nàng đi ra ngoài cùng mình. Ông trầm trọng nói: “Ta nghi rằng có người đã thi châm cho hắn. Trên giang hồ có loại bàng môn tả đạo này, đem châm phong bế huyệt đạo khiến cho người ta tê liệt hôn mê hoặc si ngốc.”
Tô Mạt bừng tỉnh đại ngộ: “A, con biết. Sao con lại không nghĩ đến việc này cơ chứ?”
Trong thời gian ngắn nàng chỉ có thể dùng kim châm đánh vào huyệt vị của kẻ địch, khiến cho địch nhân xuất hiện tình trạng giống như trúng gió. Muốn lấy kim châm ra phải dựa vào dược thảo.
Nếu là có người có thể dùng châm phong bế huyệt vị hắn lâu như vậy mà hắn không chết, vậy…. Người này có bao nhiêu lợi hại?
Hồ tiên sinh biết nàng theo Hoàng Phủ Cẩn học võ công mới tên thiên thủ Quan Âm liền để cho nàng biểu diễn hai chiêu. Mười đầu ngón tay của Tô Mạt giống như đánh đàn, kim châm lòe lòe cắm vào tường.
Hồ tiên sinh liên tục gật đầu: “Không tệ, đã có vài phần thành thạo. Nếu phóng châm vào huyệt đạo của kẻ địch, kẻ địch có chết ngay hay không?”
/2424
|