Thấy bọn họ đến, Diệp Tri Vân thu công hỏi: “Nha đầu, ngân hàng tư nhân của con có thuận lợi hay không?”
Tô Mạt thấy hắn hỏi, liền đáp: “Thuận lợi, hợp tác cùng Trầm gia, rất nhiều chuyện không cần chúng con làm.”
Cuối năm kia, Trầm lão đã phái hai người con trai cùng chưởng quỹ của lão đến kinh thành mật đàm với nàng, mùa xuân năm sau ngân hàng tư nhân lấy khí thế bừng bừng xây dựng, đến giờ đã rất ổn định.
Tuy nói như thế, nhưng Tô Mạt cũng không hoàn toàn dựa vào Trầm lão, ở trong ngân hàng tư nhân ở các nơi, người của nàng cùng Trầm lão mỗi người một nửa.
Mấy năm nay, hương lâu, vườn hoa, nông trường được nàng bồi dưỡng không ít người mới. Nay nàng để cho Lưu Hắc Hổ cùng nông trường bồi dưỡng mấy trăm người vận chuyển, giúp chạy thương và thủy vận. Bọn họ được huấn luyện một cách tốt nhất, những thổ phỉ bình thường không phải là đối thủ của họ, vì vậy xe cùng hàng hóa của ngân hàng tư nhân, từ nam chí bắc phi thường thuận lợi.
Nàng đã làm đầy đủ công tác chuẩn bị, một khi ngân hàng tư nhân được mở chính là thuận lý thành chương. Chỉ cần chuyên tâm vào những chuyện trong ngân hàng là tốt rồi, còn những chuyện bên ngoài hầu như không hề sơ hở.
Diệp Tri Vân cười nói: “Vẫn là nha đầu con có khả năng. Có ngân hàng tư nhân liền nắm chắc điểm chí mạng của đám người giàu có từ nam chí bắc rồi.”
Để phối hợp với ngân hàng tư nhân, Tô Mạt đã mở hương lâu ở các nơi, cửa hàng điểm tâm, bố trang tơ lụa, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng đồ quý hiếm… Chỉ cần nơi nào có ngân hàng tư nhân của nàng cùng Trầm gia hợp tác, nơi đó nhất định phải có những cửa hàng khác của nàng ở quanh phối hợp.
Tô Mạt thấy Diệp Tri Vân cao hứng, liền hỏi: “Cha nuôi, người có thể nói cho chúng con biết một chút chuyện về huyền băng châu không? Có thật sự ở trong cung hay không?”
Sắc mặt Diệp Tri Vân giống như bầu trời tháng Sáu bỗng nhiên âm trầm, hai vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn. Hắn lớn tiếng nói: “Các con tìm những thứ này làm gì? Ta nói cho các con biết, không được có chủ ý gì với huyền băng châu.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Cha nuôi, không phải là chúng con muốn lấy, mà là mượn tạm, dùng để cứu Tần Nguyên Quân, cứu người xong sẽ trả lại ngay lập tức.”
Hai mày Diệp Tri Vân nhăn lại: “Vậy cũng không được có chủ ý với huyền băng châu, quên ý niệm này trong đầu đi cho ta.”
Nói xong cả người liền thay đổi, không còn là Diệp lão hòa khí dễ gần, mà nghiêm mặt lạnh lùng đuổi họ đi.
Tô Mạt cảm thấy rất kinh ngạc cũng không lay chuyển được ông đành phải lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài.
Bọn họ gọi A Lí, Lưu Vân tụ lại một chỗ cũng không thương lượng được gì, vì bọn họ chưa từng nghe thấy huyền băng châu.
Tô Mạt thấy hắn hỏi, liền đáp: “Thuận lợi, hợp tác cùng Trầm gia, rất nhiều chuyện không cần chúng con làm.”
Cuối năm kia, Trầm lão đã phái hai người con trai cùng chưởng quỹ của lão đến kinh thành mật đàm với nàng, mùa xuân năm sau ngân hàng tư nhân lấy khí thế bừng bừng xây dựng, đến giờ đã rất ổn định.
Tuy nói như thế, nhưng Tô Mạt cũng không hoàn toàn dựa vào Trầm lão, ở trong ngân hàng tư nhân ở các nơi, người của nàng cùng Trầm lão mỗi người một nửa.
Mấy năm nay, hương lâu, vườn hoa, nông trường được nàng bồi dưỡng không ít người mới. Nay nàng để cho Lưu Hắc Hổ cùng nông trường bồi dưỡng mấy trăm người vận chuyển, giúp chạy thương và thủy vận. Bọn họ được huấn luyện một cách tốt nhất, những thổ phỉ bình thường không phải là đối thủ của họ, vì vậy xe cùng hàng hóa của ngân hàng tư nhân, từ nam chí bắc phi thường thuận lợi.
Nàng đã làm đầy đủ công tác chuẩn bị, một khi ngân hàng tư nhân được mở chính là thuận lý thành chương. Chỉ cần chuyên tâm vào những chuyện trong ngân hàng là tốt rồi, còn những chuyện bên ngoài hầu như không hề sơ hở.
Diệp Tri Vân cười nói: “Vẫn là nha đầu con có khả năng. Có ngân hàng tư nhân liền nắm chắc điểm chí mạng của đám người giàu có từ nam chí bắc rồi.”
Để phối hợp với ngân hàng tư nhân, Tô Mạt đã mở hương lâu ở các nơi, cửa hàng điểm tâm, bố trang tơ lụa, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng đồ quý hiếm… Chỉ cần nơi nào có ngân hàng tư nhân của nàng cùng Trầm gia hợp tác, nơi đó nhất định phải có những cửa hàng khác của nàng ở quanh phối hợp.
Tô Mạt thấy Diệp Tri Vân cao hứng, liền hỏi: “Cha nuôi, người có thể nói cho chúng con biết một chút chuyện về huyền băng châu không? Có thật sự ở trong cung hay không?”
Sắc mặt Diệp Tri Vân giống như bầu trời tháng Sáu bỗng nhiên âm trầm, hai vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn. Hắn lớn tiếng nói: “Các con tìm những thứ này làm gì? Ta nói cho các con biết, không được có chủ ý gì với huyền băng châu.”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Cha nuôi, không phải là chúng con muốn lấy, mà là mượn tạm, dùng để cứu Tần Nguyên Quân, cứu người xong sẽ trả lại ngay lập tức.”
Hai mày Diệp Tri Vân nhăn lại: “Vậy cũng không được có chủ ý với huyền băng châu, quên ý niệm này trong đầu đi cho ta.”
Nói xong cả người liền thay đổi, không còn là Diệp lão hòa khí dễ gần, mà nghiêm mặt lạnh lùng đuổi họ đi.
Tô Mạt cảm thấy rất kinh ngạc cũng không lay chuyển được ông đành phải lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài.
Bọn họ gọi A Lí, Lưu Vân tụ lại một chỗ cũng không thương lượng được gì, vì bọn họ chưa từng nghe thấy huyền băng châu.
/2424
|