Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 1445: Thái tử đại hôn phong vân nổi dậy 03
/2424
|
Hoàng Phủ Cẩn cầm tay nàng, an ủi: “ Cũng chưa chắc, ta chỉ ngẫu nhiên nghe thấy lúc người ta nói.”
Tô Mạt lập tức nói: “Một khi đã như vậy, mặc kệ có thật hay không, chúng ta đều không thể khinh thường. Vào thời điểm này , những biến động nhỏ nhất đều có khả năng ẩn chứa âm mưu. Ta trở về sắp xếp lại rồi vào cung cầu kiến bệ hạ cùng chàng.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu: “Ta đi chuẩn bị một chút, một lát đến đón nàng.”
Trong cung vội chuẩn bị cho đại hôn của Thái tử và Tả tiểu thư nên rất bận rộn, mà ngày hè là thời điểm nước lũ lên, buổi triều sáng cũng có rất nhiều việc, cho nên Tô Nhân Vũ có rất ít thời gian rảnh rỗi, chuyện thư tín kia cũng không có bẩm báo lên Hoàng đế. Hơn nữa hiện tại thân thể Hoàng đế vẫn còn khó chịu, ngay cả buổi triều sáng cũng không lên, mỗi ngày đều có mấy vị thái y túc trực.
Hoàng đế chỉ triệu kiến mỗi Tô Mạt, nên Hoàng Phủ Cẩn cũng chỉ có thể đứng ngoài chờ.
Tô Mạt vào cung Càn Thanh, hành lễ, Hoàng đế cho Tiền cô cô đỡ nàng dậy, cho phép nàng ngồi gần nói chuyện.
Tô Mạt bước nhanh lên trước, thấy giọng nói của Hoàng đế khàn khàn, không còn tràn đầy sức sống như xưa, đến gần hơi nhìn lên không khỏi bị giật mình.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, Hoàng đế thoạt nhìn như già đi không ít, gương mặt vốn tuấn mỹ nay trở nên già yếu, hai má lõm xuống, nhìn thật giống lão nhân, quả thực có chút dọa người.
Nàng giật mình, rồi nói: “Xin Bệ Hạ bảo trọng long thể.”
Hoàng đế nhướng mày, cười: “Trẫm không có gì đáng lo, nha đầu ngươi thật lười, lâu rồi không có tới bồi trẫm nói chuyện.”
Tô Mạt liền vội giải thích nàng có việc bận.
Hoàng đế khoát tay, hỏi Tô Mạt hôm nay đến có chuyện gì.
Tô Mạt liền mang chuyện bức thư trống tìm được trong nhà ra bẩm báo, nói xong liền quỳ xuống đất nói: “Bệ Hạ, gia phụ cùng tổ mẫu cảm thấy phi thường kỳ quái, mà gia phụ lại bận việc trong triều, không dám chậm trễ, chỉ cho rằng có người đùa dai Mà thần nữ lại cảm thấy mọi chuyện không dơn giản như vậy.”
Hoàng đế bảo Tiền cô cô đem mấy phong thư cùng tráp lễ mang đến gần.
Tô Mạt nói: “Bệ Hạ, trên tráp ghi chức quan cùng tục danh, chỉ sợ là để lừa gạt người, còn bức thư trắng không có một chữ, cố làm ra vẻ huyền bí nhưng lại để lộ ra điều kỳ lạ, thần nữ cảm thấy không thể khinh thường.”
Hoàng đế hơi vuốt cằm: “Trẫm đã biết.”
Sau đó hỏi nàng chuyện của cửa hàng và ngân hàng tư nhân, sau một hồi liền hỏi: “Hợp tác cùn Thẩm gia còn thuận lợi không?”
Tô Mạt trả lời: “Phi thường thuận lợi, Thẩm gia làm việc rất rõ ràng, không có nhiều sai lầm.”
Hoàng đế ừ một tiếng, lại nói: “Nha đầu, nhớ rõ việc trẫm giao cho ngươi, hàng tháng tiền giao dịch, dù là của ngươi hay là Thẩm gia, đều phải ghi chép cẩn thận lại, định kỳ báo lên.”
Tô Mạt lập tức nói: “Một khi đã như vậy, mặc kệ có thật hay không, chúng ta đều không thể khinh thường. Vào thời điểm này , những biến động nhỏ nhất đều có khả năng ẩn chứa âm mưu. Ta trở về sắp xếp lại rồi vào cung cầu kiến bệ hạ cùng chàng.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu: “Ta đi chuẩn bị một chút, một lát đến đón nàng.”
Trong cung vội chuẩn bị cho đại hôn của Thái tử và Tả tiểu thư nên rất bận rộn, mà ngày hè là thời điểm nước lũ lên, buổi triều sáng cũng có rất nhiều việc, cho nên Tô Nhân Vũ có rất ít thời gian rảnh rỗi, chuyện thư tín kia cũng không có bẩm báo lên Hoàng đế. Hơn nữa hiện tại thân thể Hoàng đế vẫn còn khó chịu, ngay cả buổi triều sáng cũng không lên, mỗi ngày đều có mấy vị thái y túc trực.
Hoàng đế chỉ triệu kiến mỗi Tô Mạt, nên Hoàng Phủ Cẩn cũng chỉ có thể đứng ngoài chờ.
Tô Mạt vào cung Càn Thanh, hành lễ, Hoàng đế cho Tiền cô cô đỡ nàng dậy, cho phép nàng ngồi gần nói chuyện.
Tô Mạt bước nhanh lên trước, thấy giọng nói của Hoàng đế khàn khàn, không còn tràn đầy sức sống như xưa, đến gần hơi nhìn lên không khỏi bị giật mình.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, Hoàng đế thoạt nhìn như già đi không ít, gương mặt vốn tuấn mỹ nay trở nên già yếu, hai má lõm xuống, nhìn thật giống lão nhân, quả thực có chút dọa người.
Nàng giật mình, rồi nói: “Xin Bệ Hạ bảo trọng long thể.”
Hoàng đế nhướng mày, cười: “Trẫm không có gì đáng lo, nha đầu ngươi thật lười, lâu rồi không có tới bồi trẫm nói chuyện.”
Tô Mạt liền vội giải thích nàng có việc bận.
Hoàng đế khoát tay, hỏi Tô Mạt hôm nay đến có chuyện gì.
Tô Mạt liền mang chuyện bức thư trống tìm được trong nhà ra bẩm báo, nói xong liền quỳ xuống đất nói: “Bệ Hạ, gia phụ cùng tổ mẫu cảm thấy phi thường kỳ quái, mà gia phụ lại bận việc trong triều, không dám chậm trễ, chỉ cho rằng có người đùa dai Mà thần nữ lại cảm thấy mọi chuyện không dơn giản như vậy.”
Hoàng đế bảo Tiền cô cô đem mấy phong thư cùng tráp lễ mang đến gần.
Tô Mạt nói: “Bệ Hạ, trên tráp ghi chức quan cùng tục danh, chỉ sợ là để lừa gạt người, còn bức thư trắng không có một chữ, cố làm ra vẻ huyền bí nhưng lại để lộ ra điều kỳ lạ, thần nữ cảm thấy không thể khinh thường.”
Hoàng đế hơi vuốt cằm: “Trẫm đã biết.”
Sau đó hỏi nàng chuyện của cửa hàng và ngân hàng tư nhân, sau một hồi liền hỏi: “Hợp tác cùn Thẩm gia còn thuận lợi không?”
Tô Mạt trả lời: “Phi thường thuận lợi, Thẩm gia làm việc rất rõ ràng, không có nhiều sai lầm.”
Hoàng đế ừ một tiếng, lại nói: “Nha đầu, nhớ rõ việc trẫm giao cho ngươi, hàng tháng tiền giao dịch, dù là của ngươi hay là Thẩm gia, đều phải ghi chép cẩn thận lại, định kỳ báo lên.”
/2424
|