con thú khi bị dồn đến đường cùng sẽ quay lại chiến đấu hết mình.
Sắc mặt Tả Minh Thụy liền biến sắc, hừ nói: “Một tiểu nữ như ngươi thì biết cái gì, còn không đi theo Bệ Hạ dưỡng già đi.”
Nếu không sợ nàng nghe thấy, hắn đã có chuẩn bị trước, để cho nàng ở bên hoàng đế, coi như là một phần hồi báo của hắn với hoàng đế, dù sao mấy năm nay hoàng đế đối với hắn cũng là thật tâm, vô cùng tín nhiệm, nếu không phải hắn ngày nào cũng tự nhắc nhở chính mình, thì có lẽ hắn đã từ bỏ.
Tô Mạt không hề phản kháng, làm bộ như mặc cho họ định đoạt, dáng vẻ chỉ cần họ không giết nàng thì sao cũng được.
Nàng cho người cẩn thận kiểm tra cho hoàng đế, phát hiện hắn bị nội thương rất nặng, chỉ sợ hôm nay cũng chỉ là tạm thời, không cách nào trị tận gốc, không trách được hắn vội vàng loại bỏ những thứ có uy hiếp, đáng tiếc ….
Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng.
Hoàng đế cùng Tô Mạt bị chuyển đến cung Phúc Thọ.
Tô Mạt hỏi Tả Minh Thụy, “Tả đại nhân, có thể nói cho ta biết Vu Hận Sinh ở nơi nào không?”
Tả Minh Thụy hừ nói: “Đi diệt trừ uy hiếp.”
Tô Mạt lập tức suy đoán, nhất định là đi ám sát Hoàng Phủ Giới, nàng cười cười, “Chỉ sợ ngài phải thất vọng rồi.”
Tả Minh Thụy không để ý tới nàng, cho người bao vây cung Phúc Thọ, trong ba tầng ngoài ba tầng, coi chừng nghiêm ngặt.
Sau đó hắn vội vàng rời đi.
Cũng may cung Phúc Thọ vẫn được cung cấp như cũ, không khiến họ phải nhịn đói nhịn khát.
Tô Mạt an tĩnh ngồi trên ghế nhìn hoàng đế đang trong mộng nhưng vẫn bị thống vạn phần, ánh mắt không có nửa điểm thương hại.
“Trẫm muốn tịch thu cả nhà ngươi, cửu tộc, thập tộc.” Hoàng đế đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay chỉ thẳng, sau đó mãnh liệt ho khan, phun ra một ngụm máu đen.
Tô Mạt điểm huyệt hắn, khuyên nhủ: “Bệ Hạ, vẫn nên bình tĩnh lại đi, chớ nóng.”
Luôn cho mình là mạnh nhất, thiên hạ vô địch, đến hôm nay bị thần tử chính mình dạy dỗ cắn lại một phát, cái tư vị đó ….
Tô Mạt cầm miếng đệm để sau lưng hắn, để hắn dựa vào, cho hai cung nữ tới phục vụ.
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi nhìn trẫm rất buồn cười?”
Tô Mạt lắc đầu, “Tả Minh Thụy muốn thần ở đây chết già cùng ngài.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn ra ngoài, vẫy tay với nàng, “Ngươi tới đây, trẫm có lời muốn nói.”
Tô Mạt tiến đến, hoàng đế ghé vào tai nàng nói mấy câu, muốn Tô Mạt đi tìm Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giới, điều động đại doanh binh Tây Sơn, mới có thể đánh trở lại.
Thế nào cũng không chịu chết tâm sao?
Sắc mặt Tả Minh Thụy liền biến sắc, hừ nói: “Một tiểu nữ như ngươi thì biết cái gì, còn không đi theo Bệ Hạ dưỡng già đi.”
Nếu không sợ nàng nghe thấy, hắn đã có chuẩn bị trước, để cho nàng ở bên hoàng đế, coi như là một phần hồi báo của hắn với hoàng đế, dù sao mấy năm nay hoàng đế đối với hắn cũng là thật tâm, vô cùng tín nhiệm, nếu không phải hắn ngày nào cũng tự nhắc nhở chính mình, thì có lẽ hắn đã từ bỏ.
Tô Mạt không hề phản kháng, làm bộ như mặc cho họ định đoạt, dáng vẻ chỉ cần họ không giết nàng thì sao cũng được.
Nàng cho người cẩn thận kiểm tra cho hoàng đế, phát hiện hắn bị nội thương rất nặng, chỉ sợ hôm nay cũng chỉ là tạm thời, không cách nào trị tận gốc, không trách được hắn vội vàng loại bỏ những thứ có uy hiếp, đáng tiếc ….
Tô Mạt lạnh lùng cười một tiếng.
Hoàng đế cùng Tô Mạt bị chuyển đến cung Phúc Thọ.
Tô Mạt hỏi Tả Minh Thụy, “Tả đại nhân, có thể nói cho ta biết Vu Hận Sinh ở nơi nào không?”
Tả Minh Thụy hừ nói: “Đi diệt trừ uy hiếp.”
Tô Mạt lập tức suy đoán, nhất định là đi ám sát Hoàng Phủ Giới, nàng cười cười, “Chỉ sợ ngài phải thất vọng rồi.”
Tả Minh Thụy không để ý tới nàng, cho người bao vây cung Phúc Thọ, trong ba tầng ngoài ba tầng, coi chừng nghiêm ngặt.
Sau đó hắn vội vàng rời đi.
Cũng may cung Phúc Thọ vẫn được cung cấp như cũ, không khiến họ phải nhịn đói nhịn khát.
Tô Mạt an tĩnh ngồi trên ghế nhìn hoàng đế đang trong mộng nhưng vẫn bị thống vạn phần, ánh mắt không có nửa điểm thương hại.
“Trẫm muốn tịch thu cả nhà ngươi, cửu tộc, thập tộc.” Hoàng đế đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, ngón tay chỉ thẳng, sau đó mãnh liệt ho khan, phun ra một ngụm máu đen.
Tô Mạt điểm huyệt hắn, khuyên nhủ: “Bệ Hạ, vẫn nên bình tĩnh lại đi, chớ nóng.”
Luôn cho mình là mạnh nhất, thiên hạ vô địch, đến hôm nay bị thần tử chính mình dạy dỗ cắn lại một phát, cái tư vị đó ….
Tô Mạt cầm miếng đệm để sau lưng hắn, để hắn dựa vào, cho hai cung nữ tới phục vụ.
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng: “Ngươi nhìn trẫm rất buồn cười?”
Tô Mạt lắc đầu, “Tả Minh Thụy muốn thần ở đây chết già cùng ngài.”
Hoàng đế liếc mắt nhìn ra ngoài, vẫy tay với nàng, “Ngươi tới đây, trẫm có lời muốn nói.”
Tô Mạt tiến đến, hoàng đế ghé vào tai nàng nói mấy câu, muốn Tô Mạt đi tìm Hoàng Phủ Cẩn cùng Hoàng Phủ Giới, điều động đại doanh binh Tây Sơn, mới có thể đánh trở lại.
Thế nào cũng không chịu chết tâm sao?
/2424
|