A Lý dẫn Lưu Vân và Lưu Hỏa nhanh chóng đi lên đài cao, Lôi Hoa đứng sau lưng Tiêu Vũ Lâu cùng một tên sai vặt khác, phi thân nhảy lên, ở đó là một cung điện nhỏ, chứa đầy các loại đá quý, có rất nhiều loại hiện giờ ở ngoài không còn thấy nữa.
Trên xà nhà và cột trụ được đính dạ minh châu, xung quanh được trang trí bằng kim cương, khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.
Ở giữa cung điện đặt một chiếc quan tài trong suốt, được khắc từ một khối ngọc hàn băng, nằm bên trong là một người phụ nữ mặc trang phục hoàng hậu. Trong đoàn người, trừ Diệp Tri Vân, không ai được nhìn diện mạo thật của nữ đế, cho dù có được nhìn qua, cũng chỉ nhìn qua lớp khăn che mặt.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn người đang nằm, đột nhiên có cảm giác đau đớn không thể nói lên, giống như có cái gì đó trong lòng tan ra. Người có dung nhan tuyệt thế, nhưng không thể phân rõ là quyến rũ hay thanh thuần đoan trang, khóe môi hơi cong như đang mỉm cười.
Người….
Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng đưa tay đè lên tim, Tô Mạt nắm lấy tay của hắn, dịu dàng nói: “ Chúng ta nhanh làm thôi, không nên quấy rầy Hoàng hậu nương nương.”
Nàng làm theo chỉ dẫn của Diệp Tri Vân, mở quan tài bằng ngọc ra, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhanh chóng đặt nhẹ nhàng Tần Nguyên Quân nằm cạnh hoàng hậu, Diệp Tri Vân đứng bên cạnh nhanh chóng ra tay, lấy Huyền băng châu trong miệng hoàng hậu bắn ra, từ trong miệng người thoát ra rơi ngay trên ngực của người.
Mọi người xung quanh lập tức cảm nhận được khí lạnh ập tới, phải sử dụng đến nội công để chống đỡ, không khỏi kinh ngạc công dụng của huyền băng châu, nhìn màu da của hoàng hậu nương nương vẫn sáng hồng, giống như người còn sống, không hề có cảm giác bị đóng băng, hơn nữa khi huyền băng châu ở trọng miệng của người, bên ngoài không cảm thấy chút khí lạnh nào.
Ai nghĩ rằng khi huyền băng châu vừa ra ngoài, lại tỏa ra một lượng khí lạnh lớn như thế này, rất nhanh, xung quanh đều bao phủ một lớp băng mỏng.
Diệp Tri Vân vừa vận nội công chống lại khí lạnh, vừa chọn vị trí tốt nhất để đặt huyền băng châu sao cho vừa có thể bảo vệ hoàng hậu nương nương, vừa có thể ban ơn cho Tần Nguyên Quân.
Tô Mạt đặt tay lên mạch của Tần Nguyên Quân, đợi cảm giác khi mạch ở cổ của hắn đột nhiên nảy lên, sau đó chuyển thành yên lặng, mà mặt của hắn vẫn như ban đầu, không bị tổn thương, liền biết Diệp Tri vân đã chọn được vị trí đặt huyền băng châu tốt nhất.
Trên xà nhà và cột trụ được đính dạ minh châu, xung quanh được trang trí bằng kim cương, khiến cả căn phòng sáng như ban ngày.
Ở giữa cung điện đặt một chiếc quan tài trong suốt, được khắc từ một khối ngọc hàn băng, nằm bên trong là một người phụ nữ mặc trang phục hoàng hậu. Trong đoàn người, trừ Diệp Tri Vân, không ai được nhìn diện mạo thật của nữ đế, cho dù có được nhìn qua, cũng chỉ nhìn qua lớp khăn che mặt.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn người đang nằm, đột nhiên có cảm giác đau đớn không thể nói lên, giống như có cái gì đó trong lòng tan ra. Người có dung nhan tuyệt thế, nhưng không thể phân rõ là quyến rũ hay thanh thuần đoan trang, khóe môi hơi cong như đang mỉm cười.
Người….
Hoàng Phủ Cẩn theo bản năng đưa tay đè lên tim, Tô Mạt nắm lấy tay của hắn, dịu dàng nói: “ Chúng ta nhanh làm thôi, không nên quấy rầy Hoàng hậu nương nương.”
Nàng làm theo chỉ dẫn của Diệp Tri Vân, mở quan tài bằng ngọc ra, Lưu Vân cùng Lưu Hỏa nhanh chóng đặt nhẹ nhàng Tần Nguyên Quân nằm cạnh hoàng hậu, Diệp Tri Vân đứng bên cạnh nhanh chóng ra tay, lấy Huyền băng châu trong miệng hoàng hậu bắn ra, từ trong miệng người thoát ra rơi ngay trên ngực của người.
Mọi người xung quanh lập tức cảm nhận được khí lạnh ập tới, phải sử dụng đến nội công để chống đỡ, không khỏi kinh ngạc công dụng của huyền băng châu, nhìn màu da của hoàng hậu nương nương vẫn sáng hồng, giống như người còn sống, không hề có cảm giác bị đóng băng, hơn nữa khi huyền băng châu ở trọng miệng của người, bên ngoài không cảm thấy chút khí lạnh nào.
Ai nghĩ rằng khi huyền băng châu vừa ra ngoài, lại tỏa ra một lượng khí lạnh lớn như thế này, rất nhanh, xung quanh đều bao phủ một lớp băng mỏng.
Diệp Tri Vân vừa vận nội công chống lại khí lạnh, vừa chọn vị trí tốt nhất để đặt huyền băng châu sao cho vừa có thể bảo vệ hoàng hậu nương nương, vừa có thể ban ơn cho Tần Nguyên Quân.
Tô Mạt đặt tay lên mạch của Tần Nguyên Quân, đợi cảm giác khi mạch ở cổ của hắn đột nhiên nảy lên, sau đó chuyển thành yên lặng, mà mặt của hắn vẫn như ban đầu, không bị tổn thương, liền biết Diệp Tri vân đã chọn được vị trí đặt huyền băng châu tốt nhất.
/2424
|